Khôn Ninh

Chương 127: Cơ hội



Mọi thứ trước mắt Khương Tuyết Ninh trở nên hoàn toàn mơ hồ.

Trông có vẻ như nàng bị bệnh rất trầm trọng.

Gương mặt lớn chừng bằng bàn tay tái nhợt không còn chút huyết sắc, bởi đau đớn chợt ập tới, trên trán nàng càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn, toàn thân đau đớn dãy giụa, tay vịn góc bàn lại lung lay như sắp ngã.

Tiểu Bảo lập tức muốn bước tới đỡ nàng.

Lại không ngờ bên cạnh có một người còn nhanh hơn nó, đôi tay vốn luôn cầm bút mực, lật hồ sơ vụ án vươn tới, ôm ngang eo ngăn được nàng suýt ngã nhào xuống đất.

Khương Tuyết Ninh cố hết sức mở mắt nhìn lên, nhưng không nhìn thấy được gì rõ ràng.

Chỉ cảm thấy bàn tay đỡ lấy nàng, trong lúc dùng sức, lại dường như có chút run rẩy mà bình thường không có.

“Ôi thế này là thế nào, nhanh nhanh nhanh, đặt người lên giường đi.”

Từ sau khi nhân được bức thư ở ngoài thành, Phùng Minh Vũ liền mưu toan moi ra được chút gì từ miệng Trương Già – người có khả năng là “nội ứng” này, nên đêm khuya còn kéo Trương Già đi “Nghị sự”, thời điểm Khương Tuyết Ninh bên này xảy ra chuyện bọn họ đang ở trong phòng khách cách đó không xa, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức chạy đến, nào lường trước sẽ gặp phải cảnh này? Nhất thời ai nấy kinh ngạc không thôi.

“Buổi tối lúc ăn cơm còn rất ổn mà…”

Khương Tuyết Ninh được Trương Già ôm đặt lên giường, mặc dù động tác của hắn đã rất nhẹ, nhưng chỉ cần động đậy thôi trong bụng vẫn quặn đau như cũ, thậm chí âm ỉ lan tràn đến tỳ phổi bên trên.

Mà nàng lại không muốn khiến cho Trương Già quá lo lắng, luôn luôn cắn răng chịu đựng.

Gương mặt trắng bệch cũng hơi tái xanh.

Dĩ nhiên Trương Già đã từng nói với nàng sáng sớm sẽ giả bệnh, nhưng dáng vẻ bây giờ nào giống giả vờ? Người xưa nay cũng xem như tỉnh táo tự khắc chế, lúc này lại cảm thấy lòng bàn tay mình đây mồ hôi, suýt chút nữa thì mất đi bản tính.

Hắn đứng bên cạnh giường, cứ đứng như vậy trong chốc lát không biết phải làm sao.

Phùng Minh Vũ thấy dáng vẻ này trong lòng đã biết Trương Già quan tâm quá nên bị loạn, liền vội vã nói: “Trong giống như mắc bệnh cấp tính gì đó, hoặc là trúng kịch độc, lão hủ là nhân sĩ gian hồ biết một chút căn bản đông y, xin Trương đại nhân lui một bước, lão hủ đến chẩn mạch cho lệnh muội.”

Cơn đau đến rất kịch liệt, yết hầu cũng khản đặc như thiêu như đốt.

Khương Tuyết Ninh vô cùng sợ hãi.

Nàng yếu ớt vươn tay ra túm góc áo Trương Già.

Trương Già liền chỉ dời nửa bước, nói với nàng: “Không đi, ta ở đây…”

Quá nửa đêm gây ra động tĩnh như thế, không ít người đều biết.

Hạng người như Tiêu Định Phi là kẻ thích tham gia náo nhiệt không kiêng nể gì ai hiển nhiên cũng đứng ngoài cửa, lúc này không ai quản lý gì hắn nên chứ vậy đi vào. Còn chưa đến gần, xa xa nhìn thấy trên mặt Khương Tuyết Ninh xanh mét như ẩn như hiện, mí mắt bỗng nhiên giật một cái.

Đợi nhìn thấy Tiểu Bảo cũng ở ngay gần đó, trong lòng hắn liền trở nên lạnh lẽo.

Phùng Minh Vũ đưa tay ra xem mạch cho Khương Tuyết Ninh.

Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên mặt của ông ta.

Nào ngờ ngón tay hắn phủ lên cổ tay Khương Tuyết Ninh nửa ngày, lại nhìn mắt miệng nàng, lộ vẻ nghi ngờ không chắc chắn, há miệng muốn nói gì, nhìn Trương Già một chút lại dường cố kỵ điều gì, không mở miệng.

Trương Già trông thấy, chỉ hỏi: “Phùng tiên sinh, xá muội thế nào rồi?”

Phùng Minh Vũ có chút do dự.

Mi tâm Trương Già có thêm mấy phần lạnh lùng, thậm chí có một loại lạnh thấu xương lúc trước chưa từng thể hiện ra với ai: “Có lời gì không tiện nói sao?”

“Không không không, không phải như thế.” Phùng Minh Vũ quả thật có điều kiêng kỵ, nhưng vừa nghĩ đến ông ta chưa từng dặn dò thủ hạ ra tay với một nữ nhi như Khương Tuyết Ninh, nên lại dám nói một câu không thẹn với lòng, liền giải thích: “Bệnh này của lệnh muội khí thế hung hãn, trông cực kì hung hiểm, ngược lại chưa từng nghe thấy bệnh cấp tính nào hoàn toàn không có tiền triệu, vì vậy có phần giống như trúng độc…”

Tiểu Bảo kêu to lên: “Trúng độc?”

Ánh mắt Trương Già lập tức bắn về phía Phùng Minh Vũ.

Phùng Minh Vũ cười khổ: “Chính vì trong lòng sợ rằng Trương đại nhân sẽ hoài nghi Thiên Giáo, nên lão hủ mới do dự. Chỉ là lão hủ đã đi cả chặng đường đến Thông Châu, thực sự không cần thiết phải ra tay với một nữ nhi nho nhỏ yếu ớt như lệnh muội. Có điều lão hủ chỉ biết chút ít y thuật, xem chút bệnh nhẹ đau nhức còn được, bệnh nặng độc nặng lại không dám luận gì nhiều. Việc cấp bách, vẫn nên đưa lệnh muội đi chẩn bệnh mới phải, cứ tiếp tục như thế sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Hoàng Tiềm nhíu mày: “Nhưng lúc này trời còn chưa sáng, đi đâu tìm đại phu đây?”

Tiểu Bảo lại nhạy bén nói: “Có, Trương đại phu của tiệm thuốc Vĩnh Định ở tại đó. Chỉ là tỷ tỷ bị bệnh gấp như thế, đi gọi người ta sợ chậm trễ bệnh, chúng ta đưa tỷ tỷ qua đó đi!”

Bốn chữ “Tiệm thuốc Vĩnh Định” vừa được thốt ra, đáy lòng Trương Già chợt xuất hiện sự chấn động rất nhỏ.

Hắn liền quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Bảo.

Đứa trẻ phải sau khi đến Thiên Giáo mới gặp được này có gương mặt trong trịa, dùng dây màu đỏ buộc tóc thành một chỏm dựng lên, áo đuôi ngắn vải thô, cách ăn mặc con nhà cùng khổ bùn xỉn, đôi mắt trông ngây thơ đơn thuần không biết sự đời đang đầy âu lo, dáng vẻ không hề toan tính, dương như chỉ xuất phát từ sự quan tâm tới Khương Tuyết Ninh mới nhắc đến “tiệm thuốc Vĩnh Định”.

Mà giờ khắc này đã không để hắn kịp nghĩ nhiều nữa, thứ nhất là lo lắng Khương Tuyết Ninh nguy hiểm đến tính mạng, thứ hai là tiệm thuốc Vĩnh Định quả đúng là nơi thông báo tin tức mà triều đình đã lập nên, có thể đến đó hiển nhiên là tốt nhất.

Lúc này hắn liền cúi người muốn ôm nàng lên, bảo người dẫn đường.

Không ngờ Phùng Minh Vũ thấy thế liền biến sắc, nhìn Hoàng Tiềm, bỗng đứng dậy chạnq Trương Già lại, nói: “Trương đại nhân, chẳng bao lâu nữa trời sáng rồi, vốn dĩ ngài do Sơn Nhân phái tới, ta đã thông truyền với trong giáo, nói trời sáng sẽ đưa đại nhân đến phân đà. Nếu đại nhân đưa lệnh muội đi xem bệnh, vậy chúng ta…”

Phải.

Bây giờ Thiên Giáo đang hoài nghi hắn, sao có thể thả hắn đưa Khương Tuyết Ninh đi xem bệnh được?

Trong lòng Trương Già trầm xuống.

Đám người nói chuyện một lúc, Khương Tuyết Ninh đã không còn tinh thần và sức lực nữa, cũng không biết vì sao đau đớn chợt giảm nhẹ đi một chút, trái lại sự mỏi mệt nặng nề ập tới, bàn tay buông lỏng, ngón tay vốn đang nắm lấy góc áo Trương Già trượt xuống.

Sắc mặt Trương Già liền thay đổi.

Hắn không muốn lui bước, Thiên Giáo với Hoàng Tiềm cầm đầu đều nắm lấy đao bên hông, hiển nhiên đã được mật lệnh, mơ hồ có khuynh hướng giương cung bạt kiếm.

Lúc này, Tiểu Bảo đứng trong phòng, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cũng không biết rốt cuộc có hiểu thế cục trước mắt hay không, cắn răng, sợ hãi giơ một tay lên, nói: “Hay là ta đưa tỷ tỷ đi xem bệnh?”

Ánh mắt Trương Già gần như rét lạnh, dừng lại trên người nó.

Hoàng Tiềm thì quát lên: “Ngươi làm loạn gì đấy!”

Phùng Minh Vũ lại trầm tư, không nói gì.

Giọng Tiểu Bảo giòn tan: “Trong thành Thông Châu này không có nơi nào ta không biết, ta đã đi học được mấy ngày, được tiên sinh dạy cho mấy chữ to chắc chắn ta sẽ không nhận nhầm bốn chữ “Tiệm thuốc Vĩnh Định”! Nếu Trương đại nhân cùng tả tướng đại gia không yên tâm, phái thêm hai người nữa đi cùng ta là được.”

Hoàng Tiềm thầm trách đứa trẻ không biết trời cao đất rộng này.

Phùng Minh Vũ lại đưa tay ngăn cản hắn, nói với Trương Già: “Hẳn Trương đại nhân cũng biết, ngươi chính là người của Độ Quân tiên sinh, nếu có tặc tử hạ độc với lệnh muội tất nhiên có mưu đồ, chúng ta cũng không dám để đại nhân gặp chút sơ sót nào. Tuy Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi, nhưng lại thông minh nhanh nhẹn, quả thật thông thuộc đất Thông Châu này. Chúng ta phái thêm hai người, đi cùng hắn, lập tức đưa lệnh muội đi hiệu thuốc Vĩnh Định, thứ nhất không làm chậm trễ bệnh tình của lệnh muội, thứ hai cũng không trễ nải đại nhân đến thông đà. Nếu bệnh tình của lệnh muội được làm rõ, thì gọi Tiểu Bảo lập tức đến phân đà bẩm báo, như thế ổn chứ?”

Ánh mắt Trương Già nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lại hiếm hoi được lúc nghiêm trang, cúi người với Trương Già: “Xin Trương đại nhân yên tâm, Tiểu Bảo nhất định sẽ chiếu cố tỷ tỷ thật tốt.”

Hai tay nó chắp lại cúi xuống.

Trương Già hơi cụp mắt, nhìn thấy trong kẽ móng tay ngón áp út bên trái của nó có một đường đen như mực, trong lòng giằng co, đã biết phía sau chuyện này còn có một phen mưu đồ khác, nhưng vì bảo đảm an nguy của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng hắn chầm chậm nhắm mắt lại, ngầm cho phép.

Hắn tự mình bế Khương Tuyết Ninh đang mê man lên xe ngựa.

Sau khi nàng ngất đi, dường như đau đớn đã giảm bớt không ít, chỉ là chân mày vẫn cau chặt lại như cũ.

Trương Già vén rèm lên định bước ra ngoài.

Chỉ là do dự chốc lát, sợ gió lạnh bên ngoài thổi khiến cho nàng đang đầy mồ hôi dễ bị cảm lạnh, hắn nhấc tay áo lên, chậm rãi lau đi mồ hôi trên vầng trán trơn bóng của nàng.

Phía Thiên Giáo ngoại trừ Tiểu Bảo ra, quả nhiên còn phái thêm hai nam tử khác.

Vừa vặn một người đánh xe ngựa, một người bảo vệ.

Tiểu Bảo thì ở trong xe chiếu cố nàng.

Lúc Trương Già xa khỏi xe ngựa, nó đứng bên cạnh xe ngựa, đưa lưng về phía đám người Thiên Giáo, còn nở nụ cười miệng cong cong với hắn, sau đó lên xe cúi đầu vào trong xe ngựa.

Roi ngựa vung lên dưới trời đêm đang hửng sáng.

Bánh xe lăn đi lộc cộc.

Chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cuối con đường lạnh lẽo.

*

“Soạt soạt.”

Trong bóng tối có tiếng như vải bị xé rách, lại phảng phất như có thứ gì đang phun lên tung tóe rất dữ dội.

Ngay sau đó chính là hai tiếng ngã xuống đất vang lên “bụp bụp”.

Trong lúc mơ mơ màng màng Khương Tuyết Ninh nghe thấy thế.

Ngay sau đó liền cảm thấy một mùi hương kỳ lạ nhẹ nhàng bay về phía mình, thông qua hơi thở thấm vào phổi nàng, tựa như một trận mưa lớn rửa sạch hết bụi mù chướng khí trong núi, cảm giác mê man vốn đang vây khốn nàng cũng buông lỏng ra trong phút chốc.

Lại có ai đó nhét vào miệng nàng một viên đan dược.

Cũng không cảm nhận được mùi vị gì, vừa vào miệng đã tan rồi.

Như giật mình bừng tỉnh sau một giấc chiêm bao, nàng chỉ cảm thấy trong mơ mình giống như đã đi đến Địa Phủ, bị tiểu quỷ bỏ vào trong chảo dầu chiên qua một lượt, lúc mở mắt ra quanh mình đã hoàn toàn yên tĩnh.

Nàng lại đang ở trên xe ngựa.

Chỉ là giờ phút này xe ngựa đang dừng lại.

Tiểu Bảo nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, trên mình còn mang mùi máu tươi, thấy nàng đã tỉnh, nó mới cất đi chiếc bình bạch ngọc nho nhỏ đang cầm trên tay, một đôi mắt sáng ngời có thần phảng phất như đang tỏa sáng trong bóng đêm, nói: “Khương Nhị cô nương tỉnh rồi.”

Khương Tuyết Ninh sợ hãi cả kinh.

Nàng hôn mê không biết chuyện gì đã xảy ra ban nãy, nhưng vừa nghe thấy xưng hô quen thuộc này, da đầu đã hơi tê, ngay sau đó mới nhận ra người trước mắt là Tiểu Bảo, con ngươi liền co lại, đã hiểu được hơn phân nửa: “Là ngươi đã hạ độc hại ta?”

Giờ phút này trên mặt Tiểu Bảo đã không còn sự tùy ý tự nhiên như khi đối mặt với đám người Thiên Giáo, trái lại có sự thành thục vượt khỏi lứa tuổi, giải thích: “Kế tạm thời, cũng vì cứu cô nương ra, bất đắc dĩ đêm qua mới phải hạ độc trong thức ăn của cô nương, cũng chỉ có thể chống chịu qua một canh giờ. Cũng may chuyện hữu kinh vô hiểm, đã kết thúc rồi.”

Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm nó không nói gì.

Tiểu Bảo lại lấy ra một bọc vải nho nhỏ, bên trong còn có mấy thỏi bạc, nói: “Đây là lộ phí. Sau khi trời sáng, Thông Châu sẽ có một trận đại loạn. Trên đường phía đối diện có một quán trọ, cô nương đến đó ở tạm một đêm. Tuyệt đối không được đi lung tung, nhiều nhất là qua một ngày sẽ có người tới đón cô nương.”

Từ nguy chuyển thành an, chẳng qua cũng chỉ như một giấc mộng vậy thôi.

Khương Tuyết Ninh nghe lời nó nói xong, không kiềm được ngây ra hồi lâu, nghĩ lại nguyên nhân hậu quả của tất cả mọi chuyện, liền hiểu rõ: Nếu triều đình muốn tung lưới bắt giữ người của Thiên Giáo, đương nhiên sẽ không đến nỗi để Trương Già mạo hiểm một mình, phía sau hẳn còn có kế hoạch gì khác. Nhưng Trương Già và nàng đã hẹn trước sẽ giả bệnh, mà Tiểu Bảo này lại chặn ngang hạ độc nàng, hiển nhiên song phương cũng không biết kế hoạch của đối phương. Nói cách khác, chí ít Trương Già tuyệt đối không biết có sự tồn tại của Tiểu Bảo!

Đáy lòng đột nhiên rét run.

Ngồi ở trong xe ngựa, nàng không hề động đậy cũng không tỏ ra gì, trong giọng nói lại có thêm mấy phần hàn ý, chợt hỏi: “Ngươi là người của ai?”

Tiểu Bảo kinh ngạc vì sự nhạy cảm của nàng, nhưng ngoại trừ biết vị tiểu thư trước mắt này chính là học trò của tiên sinh và chuyện mình phải cứu nàng ấy ra, nó cũng không biết gì khác nữa, sau khi cẩn thận cân nhắc, nó cũng không nói rõ ra, chỉ nói: “Tóm lại không phải người hại cô nương.”

Khương Tuyết Ninh lại hỏi: “Trương đại nhân thì sao?”

Tiểu Bảo dừng một chút, giấu đi ánh mắt, điềm tĩnh nói: “Tiệm thuốc Vĩnh Định có bố trí, cô nương cũng biết, triều đình sớm đã có thiên la địa võng, không cần lo lắng.”

Phải.

Tiệm thuốc Vĩnh Định là nơi triều đình tiếp ứng.

Đối phương vừa nhắc đến, Khương Tuyết Ninh mới biết bản thân suýt thì quên mất, lập tức mỉm cười, dù trong lòng còn chút nghi ngờ chưa xóa đi được, nhưng đã an tâm mấy phần, cảm ơn Tiểu Bảo: “Phiền ngươi cứu giúp rồi.”

“Cô nương khách sáo.”

Giờ này hẳn bên phía Phùng Minh Vũ cũng đã đi đến phân đà.

Tiểu Bảo biết tiên sinh còn có một phen mưu đồ chờ đợi mình đi hoàn thành, không dám nán lại thêm, nhưng vẫn căn dặn Khương Tuyết Ninh lần nữa rằng ở lại quán trọ này chờ người đến đón, sau đó nó mới vén màn xe lên, nhảy ra ngoài, thân y phục sẫm màu không gây chú ý đã vụt mất khỏi tầm mắt rất nhanh.

Ở trong quán trọ đợi, chưa đến một ngày sẽ có người đến đón…

Khương Tuyết Ninh ở trong xe, vén rèm lên nhìn sang bên kia đường, quả nhiên có một quán trọ, trông dáng vẻ cũng rất có phong thái, lặng yên dưới bầu trời đang dần dần sáng lên.

Nhưng vì sao nàng nhìn thấy lại có cảm giác như một cái lồng giam sừng sững đáng sợ?

Nhìn lại, có mấy thỏi bạc đang đặt ngay trước mặt nàng.

Trăm lượng.

Đi đất Thục, đủ rồi.

Ý nghĩ kia chợt xuất hiện trong lòng, giống như tiếng ma quỷ dụ dỗ, không thể nào xua đi được. Khương Tuyết Ninh cụp mắt nhìn xuống, đưa tay cầm một thỏi lên, bên tai như còn vang vọng câu nói của Trương Già ở bãi sông buổi chiều hôm đó: Không muốn về thì đừng về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.