Chỉ vào lúc không ai thấy rõ ai như vậy, mới có người dám mổ xẻ thể xác sáng láng thường ngày, để lộ thứ còn đen tối hơn cả bóng tối bên ngoài, cho người ta ghé mắt nhìn xem rốt cuộc dưới vẻ bề ngoài là thứ gì.
Hắn vẫn nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen.
Khương Tuyết Ninh nói: “Ngủ một lúc đi.”
Ngón tay của Tạ Nguy di chuyển từng chút một đến cổ tay nàng, chạm vào vết sẹo nông chỉ sót lại ít dấu vết, đôi mắt cụp xuống nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Hắn nói: “Ta tưởng ngươi không thèm.”
Khương Tuyết Ninh đứng dậy, thêm củi vào đống lửa sắp tắt, cũng không quan tâm ngày mai có còn đủ củi hay không, chỉ nhìn ngọn lửa dần dần cháy vượng lên lại, thắp sáng hang động tối tăm cô quạnh này, lòng nàng mới chầm chậm lấy lại bình yên.
Nàng cũng không ngoái đầu lại: “Ngươi cũng xứng chết sao?”
Tạ Nguy phía sau nàng im lặng hồi lâu, mới cười khẽ: “Ngươi nói đúng, ta không xứng.”
Một đêm này, cũng coi như vô sự.
Tạ Nguy đã thật sự ngủ thiếp đi.
Cũng không mơ thấy giấc mộng nào nữa.
Khương Tuyết Ninh ngồi cả một đêm trông chừng đống lửa cháy, tận khi trời sáng, củi khô đã cháy hết, dần dần lụi tàn, chỉ để lại chút tàn lửa đỏ sậm toả ra hơi ấm.
Khi định thần lại, không biết từ lúc nào Tạ Nguy đã ngồi dậy, đối diện với nàng, bình tĩnh nhắc nhở: “Nướng cháy rồi.”
Khương Tuyết Ninh cúi đầu nhìn.
Quả thật, thịt hoẵng xiên trên que tre đã bị cháy mất một mảng, thậm chí còn toả ra mùi khét khó chịu.
Nàng mất hứng nói: “Dù mắt không thấy rõ, mũi vẫn còn thính lắm.”
Tạ Nguy không hỏi tại sao nàng biết, bởi vì đã quá rõ ràng, chỉ hỏi: “Đêm qua tại sao không đồng ý?”
Tạ Nguy trầm mặc một lúc, vẻ mặt lại khác hoàn toàn đêm qua, lông mày dài mũi thẳng, đôi mắt hẹp dài môi mỏng, có cảm giác chợt thông tỏ, hoàn toàn không có ý định phủ nhận: “Tại sao vậy?”
Còn hỏi tại sao á?
Làm gì có người bình thường nào muốn chết!
Khương Tuyết Ninh mạnh tay xé bỏ phần bị cháy, muốn nói vài câu lỗ mãng, lời nói đã đến miệng nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhẹ nhàng cho qua.
Bởi vì nàng biết, đêm qua người này thật sự nghiêm túc. Bèn trả lời: “Ta sợ đau.”
Nào ngờ Tạ Nguy lại hỏi tiếp: “Nếu không đau thì sao?”
Làm sao chết mà không đau được?
Khương Tuyết Ninh nhìn miếng thịt nướng cháy, sửng sốt một lúc, mới nhìn Tạ Nguy, khó có được một lần nghiêm túc trả lời hắn: “Còn sống có thể ăn, có thể uống, có thể tận hưởng hết thảy. Không những ta khao khát còn sống, còn hy vọng sẽ sống lâu hơn, thọ hơn một chút. Tạ tiên sinh, câu nói của ngươi, ta đã nghĩ suốt hai năm qua. Người sống ở đời không có tự do, ngươi rất đúng. Ta lo lắng cho Điện Hạ, bận tâm về Yến Lâm, nhớ đến Phương Ngâm… Có nhiều người cần ta, thích ta như vậy, nếu ta chết đi, ta sẽ không nỡ. Có thể sống thêm một ngày, ta sẽ sống một ngày; dù không đủ một ngày, sống một canh giờ ta cũng sẽ vui vẻ.”
Trước kia nàng cảm thấy Tạ Nguy là thánh nhân, sau đó lại cảm thấy hắn là ma quỷ.
Thật ra đều sai cả.
Tạ Nguy cũng chỉ là con người phàm trần, đúng như Lữ Hiển đã nói, chẳng qua đang giãy dụa trong luyện ngục hồng trần này, thậm chí sống còn chẳng bằng người bình thường nữa.
Lúc hắn nói ra câu “chỉ ta mới hiểu rõ ngươi”, Khương Tuyết Ninh cũng đã hoàn toàn hiểu được hắn.
Ở kiếp trước, Vưu Phương Ngâm không hề đoán sai.
Tạ Nguy, người từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ thừa nhận thân phận đó, mới thực sự là Định Phi thế tử – hậu duệ mang huyết thống hai nhà Tiêu Yến, được ông trời thương xót may mắn còn sống.
Không cần nhận tổ quy tông.
Không cần huyết mạch thân tình.
Từ khoảnh khắc hoàng tộc, Tiêu Thị đẩy hắn ra ngoài thay mận đổi đào, hắn đã là Tạ Nguy, vứt bỏ tên họ cũ. Không còn một ngày sống an bình, một đêm ngủ an giấc nào nữa, chỉ tắm trong ngọn lửa hận thù.
Thời thế hỗn loạn này, thánh nhân không sống được.
Chỉ ma quỷ mới có thể mượn danh nghĩa anh tài kiệt xuất, rửa sạch sự không cam lòng của quá khứ.
Cả đời nàng chịu khổ bởi hai chữ “tình thân”, lẽ nào Tạ Nguy lại không?
Vì vậy, nếu Tạ Nguy có thể hiểu Khương Tuyết Ninh, Khương Tuyết Ninh cũng có thể hiểu được Tạ Nguy.
Chỉ là nàng biết điều đó quá muộn, mà Tạ Nguy đã nhìn thấu từ khi hắn đi cùng xe ngựa với nàng lên kinh nhiều năm trước, biết được thân thế và những gì nàng đã gặp phải.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy chuyện đời thật sự có chút kỳ diệu, nói xong nàng nhớ lại những người đã đi qua cuộc đời mình, có người để lại vết sẹo, cũng có người chữa lành đau khổ cho nàng.
Có giằng co và thăng trầm như thế mới là sống.
Nàng đột nhiên trở nên thẳng thắn và bình tĩnh, như thể bản thân đã hoàn toàn thấu hiểu vậy. Nàng hỏi Tạ Nguy: “Ngươi bị mù tuyết sao? Còn có thể nhìn thấy được bao nhiêu?”
*雪盲: (Snow blindness, niphablepsia) chứng mù tuyết, loá tuyết, giảm tầm nhìn hay mù tạm thời do ánh nắng phản xạ trên bề mặt tuyết.
Rất lâu Tạ Nguy không nói lời nào, e là đang nghĩ về “không nỡ” trong câu nói của nàng.
Khương Tuyết Ninh xé một miếng thịt chín đưa qua.
Tạ Nguy không nhận, lại ngước mắt hỏi: “Đêm qua thần trí ta không tỉnh táo, hồ đồ mê muội, hành động lỗ mãng, dường như ngươi không hề bị doạ sợ, cũng không để ý?”
Sợ sao?
Có một chút đó.
Nhưng nếu nói đến để ý, nàng dường như không để tâm lắm. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, nói cho cùng, hai nụ hôn dường như chứa nhiều ưu tư cực kỳ mãnh liệt nồng đậm hơn, trái lại chẳng mang bao nhiêu ham muốn và dục vọng.
Lúc này, nàng nhìn hắn rõ ràng như nhìn thấy chính mình.
Dáng hắn sừng sững, vững vàng như núi.
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn chằm chằm một lúc, thu lại miếng thịt mà hắn không nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, khịt mũi, nhưng nghiêm túc nói: “Tạ Cư An, ngươi không có bệnh, ngươi chỉ bị điên thôi. “
Tạ Nguy nghe vậy thì cười lên.
Khương Tuyết Ninh lại không hiểu nổi nụ cười này, cũng không thèm nghĩ nữa, nàng đặt cây tre xiên miếng thịt còn sót lại vào tay hắn, trong miệng nàng thì ngậm một miếng nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài hang.
Quả thực tuyết đã ngừng rơi. Thậm chí còn tan đi một chút. Nhưng đi trên tuyết, dẫm lên cũng có thể lún đến nửa bắp chân.
Nhìn dãy núi phía xa, trùng trùng điệp điệp, cho dù đường đi không còn bao xa, dưới tình huống như vậy bọn họ cũng khó có thể tiến về phía trước, vượt qua núi non trắc trở đến phủ Tế Nam.
Nhưng mà…
Khương Tuyết Ninh nhìn về phương xa, ánh mắt nàng rơi vào ngọn núi phía xa.
Thực ra, từ sẩm tối qua, nàng đã nhìn nó.
Chỉ là lúc đó ánh sáng quá mờ nên không nhìn rõ lắm.
Nhưng bây giờ trời đã sáng tỏ, hết thảy những thứ mơ hồ tối qua đều trở nên rõ ràng đến tột cùng.
Ở phía đông nam của ngọn núi đó lại không có bao nhiêu tuyết cả!
Lúc này, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cả khu rừng rậm bên sườn núi khô héo và úa vàng…
Vì thế tim thoáng chốc đập kịch liệt, nàng hít một hơi thật sâu, cũng không ăn miếng thịt nữa, vội vàng quay về sơn động, nói dứt khoát với Tạ Nguy: “Bây giờ chúng ta hãy quay trở lại, đi vòng ra phía sau ngọn núi này!”
Tạ Nguy lần dò theo tiếng nói nhìn về phía nàng.
Nhưng phía sau nàng là một khoảng trắng mênh mông, khiến hắn phải nhắm mắt lại.
Khương Tuyết Ninh không nói tiếp nữa, nàng đã bắt đầu thu dọn một số thứ có thể mang đi từ trong hang núi họ trú lại, nhanh chóng nói: “Ban nãy ta đã thấy tuyết trên ngọn núi phía trước đều ở phía tây bắc, không có ở đông nam! Nếu gió tuyết đến từ hướng tây bắc, vậy sẽ không có quá nhiều tuyết trên sườn phía sau ngọn núi của chúng ta! Chúng ta có thể không thoát khỏi vây khốn, nhưng ít nhất ngươi có thể nhìn thấy, chúng ta sẽ không chết đói!”
Tạ Nguy ngồi im không động đậy.
Khương Tuyết Ninh nhặt cung tên của hắn lên, cầm lấy túi nước, cuối cùng nhìn hắn, do dự một chút, nàng cầm đao vạch lên vạt áo, xé một mảnh lụa Hàng Châu, buộc một đầu vào cổ tay của Tạ Nguy, đầu kia buộc trên cổ tay nàng.
Hắn cảm thấy quen thuộc, mím môi cười: “Ta còn tưởng ngươi sốt đến nỗi hồ đồ, thiếu suy nghĩ, quên cả rồi.”
Khương Tuyết Ninh hừ khẽ: “Thà rằng không nhớ ra.”
Ai mà muốn ngày ngày nhớ lại tất cả những điều xui xẻo thảm bại trong quá khứ cơ chứ?
Nàng nói: “Chúng ta đã ở dưới chân núi rồi, chỉ cần đi vòng ra sau núi theo hướng tây là được, hẳn sẽ không mất bao lâu. Đường dưới chân núi bằng phẳng hơn nhiều so với sườn núi. Ta đi trước ngươi đi sau.”
Tạ Nguy bị nàng kéo đứng dậy.
Cổ tay của hai người bị buộc vào nhau, nhưng ở giữa lại trống không, hắn không lên tiếng, chỉ tiến đến nắm lấy tay Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh: “…”
Nàng quay đầu nhìn hắn, vốn muốn nói vài lời.
Nhưng ánh mắt vừa chuyển, lại thấy khi hắn đứng dậy, tay áo phất phơ, có thứ gì đó từ tay áo rơi xuống đất.
Nàng nói: “Đồ của ngươi rơi rồi.”
Tạ Nguy cúi đầu xuống xem.
Khương Tuyết Ninh nghĩ lúc này nên gọi hắn là “Tạ nửa mù”, hiếm khi nàng có chút thương xót, cúi xuống nhặt lên giúp Tạ Nguy: đó là một bọc giấy vuông hai tấc, bên ngoài được vẽ bằng chu sa, bên trong dường như chứa loại bột nào đó, nhìn thoáng qua trông giống như thuốc được gói bằng giấy trong hiệu thuốc.
Nhưng cách gấp không giống lắm.
Con dấu đỏ được vẽ phía trên còn kỳ lạ hơn, nhưng lại khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Khương Tuyết Ninh hơi cau mày, trả lại cho hắn, nói: “Không bệnh cũng chuẩn bị thuốc sao?”
Ngón tay Tạ Nguy nhận lấy bọc giấy sững lại trong chốc lát.
Nhưng hắn cũng không lộ chút sơ hở nào, đặt lại vào trong tay áo như không có chuyện gì, đáp: “Tâm bệnh cũng là bệnh.”
Khương Tuyết Ninh nghe câu này cũng không nghĩ nhiều, muốn thoát khỏi tay hắn, lại cảm thấy cổ tay hai người bị buộc lại với nhau, mắt hắn cũng không tốt lắm, rốt cuộc vẫn không buông ra, ngược lại còn thản nhiên nắm chặt tay hắn, đi ra ngoài hang núi.
Vị trí hang động vốn dĩ cũng không cao.
Sau khi ra ngoài, họ đi về phía tây, bước sâu bước cạn trên lớp tuyết dày, đi không đầy một lát, gió lạnh lùa vào từ ống tay áo, khiến người ta lạnh run lẩy bẩy, đôi giày còn vùi sâu vào tuyết, vài bước đã phát đau, thậm chí dần dần không còn cảm giác nữa.
Phía trước, Khương Tuyết Ninh bước đi đầy khó nhọc, khó tránh khỏi va phải đá và rễ cây vấp ngã, chốc chốc lại ngã xuống ăn một ngụm tuyết, ngay cả Tạ Nguy cũng bị nàng kéo theo.
Bây giờ đến nàng cũng ghét tên mình rồi.
Cả người nàng run rẩy, môi tái nhợt đi, nói đùa với Tạ Nguy: “Trước kia ta từng nghĩ, ta tên là Khương Tuyết Ninh, chắc hẳn ngươi rất ghét cái tên này, dù sao mỗi lần gặp cũng không có gì tốt đẹp.”
Tạ Nguy đáp: “Không ghét.”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn: “Không dối lòng à?”
Mặc dù khi tuyết rơi Tạ Nguy thành vô dụng, nhưng dù sao thân thể hắn tốt hơn nàng không biết bao nhiêu lần, thấy nàng đứng không vững nữa, còn có thể dùng sức đỡ nàng, nói: “Tên ngươi cũng không phải là Khương Tuyết.”
Tuyết Ninh.
Tuyết cuối đông gặp gió đầu xuân cũng ngừng rơi, lắng lại, tan đi.
Tại sao lại không thích chứ?
Khương Tuyết Ninh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thở hổn hển đứng vững, tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói: “Nếu vậy hẳn ta là cứu tinh của ngươi rồi? Cũng phải, hai lần gặp phải đều là ta cứu ngươi, nếu không phải ta, với đức hạnh này của ngươi…”
Trong tâm trí bỗng nhớ về Tạ Nguy của kiếp trước.
Bước chân nàng bỗng dừng lại, cảnh tượng kiếp trước – sau cung biến – lần nàng mất bao nhiêu công sức đi tìm Tạ Nguy đột nhiên được phóng đại đến cực hạn, dừng lại trên khay sơn mài đặt vài chiếc bát nhỏ tinh xảo ở góc ngự án. Khi ấy, có một tờ giấy vẽ bằng mực đỏ nhẹ nhàng rơi trong khay.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, tại sao lại thấy quen mắt rồi.
Trong cung luôn có thứ như vậy.
Nhưng từ trước tới nay nàng không cảm thấy vật này và Tạ Nguy có liên quan gì đến nhau.
Tạ Nguy thấy nàng không đi nữa, cũng dừng lại: “Ta làm sao?”
Khương Tuyết Ninh chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt thất vọng cùng bi thương nhìn hắn, cắn chặt răng, chỉ sợ lúc này bản thân lại run lên vì rét.
Nàng chìa tay ra với hắn: “Đưa ta.”
Tạ Nguy hỏi: “Cái gì?”
Cuối cùng Khương Tuyết Ninh nhịn không nổi nữa, vành mắt hơi đỏ lên, lớn tiếng nói với hắn: “Ngũ thạch tán, đưa đây!”
Tạ Nguy thật sự không biết sao nàng đoán được.
Hắn chớp nhẹ đôi mắt: “Ninh Nhị, có câu này ta đã muốn nói với ngươi từ lâu.”
Khương Tuyết Ninh trừng mắt nhìn hắn, vẫn không rút tay lại.
Tạ Nguy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đúng lúc này, hắn đưa tay đánh vào sau cổ nàng, khiến nàng ngất đi, mới nói thật khẽ: “Đồ ngươi nướng thật sự rất dở.”
Nàng gần như không dám tin những gì hắn làm.
Trước mắt bỗng loé lên, nàng mềm nhũn ngã xuống.
Tạ Nguy kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nàng, nhìn một vùng trắng xóa xung quanh, chỉ thầm nghĩ: lần trước nàng là một đại phu sứt sẹo, khiến hắn về kinh gần nửa năm không ngửi nổi mùi máu; lần này nàng thành đầu bếp tệ hại, đến mức hắn ăn mà nghi ngờ thịt nàng nướng và thịt hắn nướng không cùng một loại…
Cô nương nhỏ nhắn thanh tú thực sự chẳng ra làm sao.
Hắn mang theo ngũ thạch tán.
Thật khó mà nói hắn không nghĩ đến việc dùng thử.
Nhưng tới hiện tại, Tạ Nguy vẫn chưa thật sự dùng.
Dáng vẻ lo lắng thế kia của Ninh Nhị, thật giống như có thể lật mặt với hắn ngay lập tức. Còn đang gấp rút lên đường đó, lẽ nào không thể phân biệt nặng nhẹ hay sao?
Ngón tay Tạ Nguy vừa xoay, bọc giấy chứa bột phấn đã dạo một vòng giữa các ngón tay hắn.
Rốt cuộc, hắn vẫn sợ lạnh.
Nhìn thoáng qua Khương Tuyết Ninh trong lòng, hắn rũ mắt, trái lại không để ý thứ này như trước nữa. Hắn há miệng cắn góc túi, ăn cả thuốc lẫn giấy. Trong chốc lát, đã có một chút hơi ấm, thậm chí là hơi nóng, từ xương cốt tứ chi phun ra, làm cho người ta cảm giác gió tuyết xung quanh dường như đều lắng xuống.
Thế là Tạ Nguy cong môi cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi tâm hơi cau lại của nàng, sau đó mới cẩn thận để nàng tựa lên lưng mình, cõng nàng đi về phía trước.