“Rời Hoàng Châu, đi về phía bắc?” Sau buổi chầu sớm, Thẩm Lang để mấy đại thần quan trọng ở lại nghị sự, nhưng đúng lúc này, có tin cấp báo từ bên ngoài truyền vào, hắn lắng tai nghe kĩ, khuôn mặt vốn u ám lại càng trầm xuống, chỉ nói: “Đã tra được hắn định đi đâu chưa?”
Trán thái giám chưởng ấn Tư lễ giám Vương Tân Nghĩa chảy đầy mồ hôi lạnh, run rẩy đáp: “Nghe hạ cấp nói, nhìn theo tuyến đường, dường như, dường như là đi về phía biên quan…”
Biên quan?
Các vị đại thần trong triều, quan viên chủ chốt lục bộ có mặt ở đó, không ai không hít vào một hơi khí lạnh, nhìn nhau.
Trương Già vốn định tấu trình việc thu quyết (Trung Quốc cổ đại thường xử hành quyết vào mùa thu) năm nay, nghe lời này, mí mắt hơi giật. Trên gương mặt trầm lặng ít nói, hiếm có lúc vì kinh ngạc mà hơi giãn ra.
Nhưng lập tức trở lại như thường.
Thậm chí hắn thoáng hoảng hốt, hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy hoa văn vân lôi cuộn lên tinh tế trên tay áo quan phục của mình, mới nhớ ra, kiếp này không còn giống kiếp trước.
Kiếp trước, nàng và Lạc Dương trưởng công chúa trở mặt thành thù, cũng bất lực không thể cứu Dũng Nghị hầu phủ trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Còn kiếp này, trong cung trưởng công chúa không bạc đãi nàng, Dũng Nghĩ hầu phủ tuy bị tịch biên tài sản nhưng vẫn giữ được hơn nửa lực lượng, chỉ bị lưu đày Hoàng Châu. Thậm chí nàng còn trở thành học sinh thực thụ của Tạ Cư An, dưới trướng lại có Vưu Phương Ngâm kiếp trước phú khả địch quốc, nếu ở phương nam, ắt hẳn sẽ còn gặp Vệ Lương…
Vận mệnh của bao nhiêu người đều thay đổi vì nàng.
Vậy thì giờ đây, Yến thế tử có động tĩnh sớm hơn kiếp trước, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng chuyện này lại vượt ra xa ngoài dự liệu của Thẩm Lang.
Hắn ngồi trên ngai vàng cao ngất, nơi huyệt thái dương hai bên hơi đập lên thình thịch, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, nhấc tay từ từ áp xuống, mới nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi: “Chỉ một mình hắn tự ý rời Hoàng Châu? Những người khác trong Yến thị nhất tộc thì sao?”
Vương Tân Nghĩa quỳ xuống đất: “Sau khi phát hiện Yến Lâm rời Hoàng Châu, quan viên châu phủ ở đó lập tức tìm kiếm, nhưng, nhưng…”
“Rầm” một tiếng, mực bút trên bàn đều bị rung lên.
Vương Tân Nghĩa lập tức phủ phục người xuống, trán áp xuống mặt sàn bóng loáng lạnh lẽo, giọng đầy sợ hãi: “Thưa thánh thượng, không thấy đâu nữa! Yến thị nhất tộc không còn ai nữa, tất cả đều đã trốn thoát!”
“Ăn nói xằng bậy!”
Mặt Thẩm Lang gần như méo xệch đi, bao nhiêu đồ vật trên ngự án gần như bị hắn hất sạch xuống đất, từ tấu chương tới mực bút, thành một mảng lộn xộn.
“Yến thị nhất tộc hơn một trăm người, một mình Yến Lâm chạy hãy còn không lấy làm lạ, nhưng làm sao cả một họ tộc từ trên xuống dưới đều không thấy bóng dáng được? Bọn chúng lấy năng lực đâu ra, thoát được trùng trùng tai mắt của trẫm, thoát được trùng trùng trạm gác của châu phủ?”
Lúc này, toàn bộ đại thần đều quỳ xuống, nhất tề kêu lên: “Thánh thượng bớt giận.”
Dù sao hai năm nay, hoàng đế ngày càng biếng nhác chính vụ, tôn thờ trường sinh chi đạo, thường xuyên dùng ngũ thạch tán, tính tình hỉ nộ ngày càng không ổn định. Quan viên trong triều thường xuyên phạm lỗi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa.
Mọi người cho dù không tiếc thân quan phục, mũ ô sa này, thì cũng phải suy xét cho cái đầu nằm trên vai mình.
Duy chỉ có Trương Già chậm mất nửa nhịp.
Hình bộ thượng thư Cố Xuân Phương tuổi tác đã cao, than một tiếng, quỳ xuống trước. Ngoảnh đầu nhìn thấy môn sinh mình hài lòng vẫn đang đứng đó cầm trong tay tấu chương danh sách thu quyết năm nay, bèn nhấc tay kéo hắn xuống.
Ngón tay Trương Già cầm tấu chương hơi dùng sức, liền toát ra mấy phần lạnh lùng ngừng trệ.
Cuối cùng vẫn không phụ ý tốt của Cố Xuân Phương.
Nhưng trước khi quỳ gối, trông thấy cống phẩm mực Tùng Yến lăn từ trên ngự án xuống cạnh chân, như thể chê nó choán chỗ, liền nhẹ nhàng dùng một chân hất đi.
Cố Xuân Phương thoáng thấy, không kìm được nhìn hắn.
Toàn triều văn võ đều nơm nớp lo sợ, chỉ có một vị hòa thượng đứng một bên là không ăn nhập.
Trông ông ta mặt vuông tai lớn, hơi có nét hung tướng.
Mặc trên mình tăng y màu đỏ, còn làm bộ phong thái cao tăng, nghe tin Yến thị nhất tộc trốn chạy, cũng chỉ hơi cau mày.
Ông ta không phải ai khác, mà chính là đương triều quốc sư, Viên Cơ hòa thượng.
Mấy ngày này, trong ngoài triều không có nổi một tin tốt gì.
Chưa nói trong có Thiên Giáo làm loạn, quấy nhiễu khiến dân chúng lầm than, mà ngoài còn có lũ man di tộc Địch nhòm ngó. Lạc Dương trưởng công chúa bị giam cầm trong vương đình Thát Đát, cầu cứu triều đình vốn là tin tuyệt mật, không biết làm thế nào lại bị rò rỉ, truyền đi gây mưa gió khắp thành, bách tính đàm luận ồn ào, đều đồn đoán triều đình định phái binh ứng cứu.
Nhưng trong triều có ai là không rõ?
Cho dù có định khai chiến với Thát Đát, cũng sẽ không chọn vào thời điểm này. Công chúa gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, khi nàng tiến về phía vương đình Thát Đát cũng đồng nghĩa với việc đã chết rồi, người làm hoàng đế sao có thể tùy tiện khai chiến vì một người chết?
Tệ ở chỗ thông tin bị rò rỉ!
Có những chuyện có thể làm nhưng không thể nói. Thẩm Lang vốn định giấu giếm, đợi tin Thẩm Chỉ Y gặp chuyện ngoài ý muốn truyền ra, rồi mới cử quân đội đang lúc đau thương đi khai chiến dưới danh nghĩa báo thù cho trưởng công chúa. Nhưng giờ thì hay rồi. Nếu biết rõ hoàn cảnh của công chúa mà không phái binh, bị bách tính biết được, ắt sẽ mất lòng dân! Trong nước Thiên Giáo làm loạn, chỉ mong sao bôi đen triều đình, một khi chuyện này có sơ suất gì, chắc chắn sẽ tạo cho đối phương cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đúng lúc này, Yến thị nhất tộc còn biến mất!
Thẩm Lang không nén được cười lạnh: “Được, được lắm, trẫm thấy bọn chúng là đang hợp lại muốn chèn ép trẫm đây mà!”
Ai nấy đều nín bặt.
Thẩm Lang vô cùng bực bội, đứng lên đi lại, quét mắt xuống bên dưới, lại không thấy Tạ Nguy, không nén được hỏi: “Tạ thiếu sư về quê tế tổ, vẫn chưa về sao?”
Vương Tân Nghĩa chỉ cảm thấy đen đủi, cũng không biết tại sao mấy ngày này nhiều tin xấu đến thế, còn toàn phải để ông ta nhắc nhở, đầu kề sát mặt đất, hoàn toàn không dám ngẩng lên, đáp: “Hồi bẩm thánh thượng, người quên rồi sao, Sơn Đông từng truyền tới tin cấp báo, thiếu sư đại nhân gặp thích khách trên đường hồi kinh. Nhưng hôm qua có tin mới, nói rằng đã cứu được người ra, đang nghỉ ngơi ở phủ Tế Nam, có lẽ không bao lâu nữa sẽ khởi hành hồi kinh.”
Thẩm Lang cau mày: “Là ai tập kích, đã tra ra chưa?”
Đại lý tự khanh quỳ ở bên dưới không dám lên tiếng.
Cố Xuân Phương thoáng nhìn hắn, mới thay hắn nói: “Thưa thánh thượng, sự việc phát sinh đột ngột, Hình Bộ và Đại Lí Tự đã phái người đi đốc thúc điều tra, chắc chắn vài ngày nữa sẽ có manh mối. Theo như lão thần thấy, thiếu sư đại nhân là mệnh quan triều đình, kẻ dám hành thích trên đường hồi kinh không có ý làm loạn thì cũng có tâm làm phản, chỉ sợ có liên quan với lũ tặc tử Thiên Giáo.”
Đúng vậy.
Trừ Thiên giáo, còn ai dám ăn gan hùm mật gấu hành thích Tạ Nguy?
Lời của Cố Xuân Phương không phải không có lí.
Viên Cơ hòa thượng bên cạnh mỉm cười, chắp hai tay trước ngực, niệm: “A Di Đà Phật, Tạ thiếu sư ở hiền ắt gặp lành, may không có chuyện gì. Tặc nhân Thiên Giáo phạm thượng làm loạn, chúng thực đáng bị nguyền rủa. Nhưng cũng phải chúc mừng thánh thượng.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Hoàng đế còn đang giận dữ, làm gì có chút “vui mừng” nào?
Ai nấy đều cảm thấy kì lạ.
Thẩm Lang không kiềm được nhìn ông ta, vốn khá tin tưởng ông ta, nên tinh thần trở nên tốt hơn: “Quốc sư nói thật lạ, chuyện mừng từ đâu mà ra?”
Viên Cơ hòa thượng đáp: “Một là Tạ thiếu sư bình an,tặc tử không đạt được âm mưu, hai là động thái khác thường của Yến thị nhất tộc, lộ ra dấu vết. Biên quan có Thát Đát như hổ đói rình mồi, tặc tử Yến Lâm đi đến biên quan, ắt có ý định nội ứng ngoại hợp. Vì thế xử lí chuyện biên quan càng phải cẩn thận. Thiếu sư đại nhân là cánh tay phải của thánh thượng, lo xa nghĩ rộng, biết bày mưu tính kế, lại được thánh thượng tin tưởng sâu sắc. Lão nạp có một kế, không bằng nhân cơ hội này, sai thiếu sư đại nhân đi biên quan, một để tránh được truy sát của tặc tử Thiên Giáo, hai để thăm dò tình hình quân sự, đề phòng có biến, ba để ôm cây đợi thỏ, nếu Yến thị nhất tộc sinh lòng phản loạn, với năng lực của thiếu sư đại nhân ắt khiến cho chúng có đi không có về!”
Ai cũng biết, tuy Tạ Nguy không có cái danh đế sư, nhưng lại có năng lực của đế sư.
Viên Cơ hòa thượng mấy năm nay dù lấy danh nghĩa quốc sư, khuếch đại Phật giáo ở dân gian, đối địch với Thiên Giáo, rất có danh tiếng trong tín chúng, nhưng trong triều đình, các đại thần vẫn công nhận Tạ Nguy hơn.
Dù sao có thể làm quan trong triều, kể cả không ác, thì cũng chẳng có mấy người thiện lành.
Ai lại thực sự tin vào Phật giáo?
Chẳng qua ngoài mặt khách khí với ông ta thôi.
Chung quy triều dã trên dưới đều biết, hễ thật sự gặp phải chuyện nan giải gì, vẫn phải bàn bạc cùng Tạ tiên sinh, mới có thể đưa ra được cách giải quyết.
Giờ đây nghe Viên Cơ hòa thượng nói vậy, lại không chút nghi ngờ.
Thẩm Lang cũng suy nghĩ.
Tình hình biên quan so với trong triều, quả thực cấp bách hơn. Hắn không thể tự mình đi đốc quân, phái Tạ Nguy đi trước đúng là phương án tốt nhất, vì thế dứt khoát nói: “Soạn chỉ! Lệnh cho Tạ thiếu sư không cần phải hồi kinh, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ở Tế Nam, tức khắc đi biên quan, đốc quân canh phòng nghiêm ngặt, kẻ nào có động thái khác lạ ngay lập tức hành hình, tuyệt đối không nhân nhượng!”
“Thánh thượng thánh minh!”
Các vị đại thần đều cúi đầu ca tụng.
Chỉ có Trương Già ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười bên miệng Viên Cơ hòa thượng, cảm thấy e rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
*
“Cho nên, rốt cuộc ai định tập kích chúng ta, đã tra rõ chưa?”
Khương Tuyết Ninh nhìn Tạ Nguy thả miếng cá đã cắt vào đĩa sứ trắng xinh đẹp, rải lên ít gừng sống xắt sợi khử tanh, đặt vào xửng hấp, như thể đã nhìn thấy được sau khi lấy ra mùi vị sẽ hấp dẫn đến mức nào, không nhịn được nuốt nước miếng, rồi mới hỏi.
Nàng không dám đoán sâu hơn.
Khi bị tập kích từng nghe rõ ràng Đao Cầm nói “trong giáo”, khiến nàng nhớ đến vở kịch nhổ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt kiếp trước của Tạ Nguy với Thiên Giáo, trong lòng không nhịn được vì thế trở nên lạnh lẽo.
Tạ Nguy đậy nắp xửng hấp lại, lấy khăn tay ở bên cạnh, lau đi vết bẩn trên tay, ánh mắt chợt lóe lên lạ thường, bình tĩnh đáp: “Ngoài phản tặc Thiên Giáo, gan to tày trời, còn ai được nữa?”
Khương Tuyết Ninh không khỏi bị hắn làm cho nghẹn họng.
Tạ Nguy ngước mắt liếc nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị ánh lửa bếp phủ lên một tầng ấm áp lay động, không tự chủ được cười sâu xa: “Ngươi nghĩ là ai?”
Khương Tuyết Ninh hậm hực thêm củi vào lò, nói: “Làm sao ta biết, ta sợ chết hỏi một chút còn không được sao?”
Tạ Nguy chỉ nói: “Yên tâm.”
Sau khi chuyện xảy ra hắn cũng suy tư, đến ám sát hắn có hai toán người. Đi theo Kiếm Thư lúc đó, là cao thủ trong giáo, chỉ e Vạn Hưu Tử sắp hành động, sợ hắn không chịu khống chế, tiêu diệt trước cho nhẹ lòng; đám đi theo hắn và Khương Tuyết Ninh, lại tới từ kinh thành. Nếu hoàng đế đã bắt đầu hoài nghi hắn, sẽ không ra tay trong bóng tối. Đã hành động trong bóng tối, đều là những kẻ sợ bị người khác phát hiện. Ngẫm lại bản thân hai năm qua, có thể coi là “đối thủ” và “cừu địch”, chỉ có Viên Cơ hòa thượng.
Người này tuy xưng là tăng lữ, nhưng vô cùng tâm cơ, tuyệt đối không lương thiện.
Thẩm Lang biếng nhác quốc sự, nhưng mưu kế đế vương lại rất cao tay.
Mấy năm nay, Thẩm Lang dùng Viên Cơ hòa thượng áp chế hắn, cũng dùng hắn áp chế Viên Cơ hòa thượng, chưa từng để bên nào thực sự đè được bên nào, như vậy mới ngồi vững ngôi vị hoàng đế, ở giữa đắc lợi.
Bây giờ thì…
Tạ Nguy cụp mắt, nhìn đầu cá chặt ra không dùng đến nằm trên thớt gỗ, tiện tay ném khăn vừa lau tay bên cạnh, lấy hai cái bát nhỏ thêm gia vị, còn hỏi Khương Tuyết Ninh: “Ăn cay không?”
Khương Tuyết Ninh lập tức quên luôn chính sự đang nói lúc trước, gật đầu như giã tỏi: “Có ăn có ăn.”
Tạ Nguy bèn thêm một thìa ớt vào bát gia vị của nàng.
Đợi cá chín lấy ra, từng miếng trắng mềm, mùi vị tươi ngon thoang thoảng. Hai người cũng không đi nơi khác, ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong góc bếp được lau sạch sẽ, rồi lấy bát gia vị, thêm nửa bát cơm nhỏ bắt đầu ăn.
Những ngày này cũng không có ai dám đến gần phòng bếp.
Bữa cơm của hai người ăn trong yên lặng, Khương Tuyết Ninh ăn được mấy miếng liền lạc lối, nhất thời cảm thấy Tạ Cư An đúng là thần tiên Bồ Tát, đại thánh nhân đại từ đại bi, đồ người phàm nấu không thể ngon như vậy được!
Vốn đi đường tàu xe vất vả, ăn cũng chẳng thể nói là ngon, lúc vừa tỉnh lại ở Tế Nam sau khi bị tập kích, trông nàng gầy đi không ít. Nhưng được Tạ Nguy cho ăn vài bữa, khí sắc đã hồi phục, gương mặt cũng có da thịt mượt mà hơn.
Khương Tuyết Ninh thậm chí đã bắt đầu lo lắng mình tiếp tục ăn sẽ béo mất.
Những ngày tháng này cũng không kéo dài lâu, mới qua mấy ngày, vậy mà lại có thánh chỉ từ kinh thành tới, lệnh cho Tạ Nguy đến biên quan đốc quân!
Khương Tuyết Ninh mắt trợn tròn miệng há hốc.
Khoảnh khắc ấy thậm chí nàng còn sởn gai ốc, bất giác nhớ đến câu “không vội” của Tạ Nguy hôm đó, hoài nghi chuyện này nằm trong tính toán của hắn. Nếu không sau khi gặp thích khách việc gì phải nấn ná tại Tế Nam?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Tạ Nguy mới là tên phản tặc chân chính đó!
Hoàng đế bây giờ, vậy mà vẫn còn bị hắn che mắt, một tờ điều lệnh phái hắn đi biên quan! Hẳn là chê mình chết chưa đủ nhanh, còn bận rộn tự đào huyệt cho mình!
Khỏi cần nói, có được thánh chỉ này, đoạn đường tiếp theo của bọn họ dĩ nhiên là danh chính ngôn thuận đi trên đường lớn.
Không những không cần trốn tránh tai mắt của người khác, mà còn có thánh chỉ của hoàng đế mở đường.
Gặp quan quan mở, đến ải ải thông.
Các châu phủ dọc đường không ai dám chậm trễ, từ Tế Nam đến biên quan thông hành không bị cản trở, chỉ trong mười ngày, đã đến biên quan!
Nhạn Môn quan nằm ở núi Cú Chú Sơn Tây, dựng lên tại rìa tây dãy núi Hằng Sơn, chống địch từ phía bắc, phòng thủ Trung Nguyên bên trong, vị trí hiểm yếu, dễ thủ khó công, qua bao triều đại vẫn là “Tam biên xung yếu vô song địa, cửu sai sùng bái đệ nhất quan”.
*Đất tiếp giáp ba hướng trọng yếu không gì bằng, cửa ngõ mà mọi nơi hiểm yếu đều sùng bái.
Binh sĩ Đại Càn đều đóng quân ở quan nội, ngoài thành Hãn Châu.
Đoàn người Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh vừa đến Hãn Châu, nhìn ra ngoài đã thấy đài điểm tướng đứng cao cao tinh kì bay phấp phới rợp trời trên thảo nguyên hoang vu, binh sĩ mặc áo giáp, tay cầm đao kích, đi qua đi lại nghiêm chỉnh!
Bọn họ đã nhận được tin tức từ biên quan truyền tới trên đường đi, biết sau khi Yến Lâm nhận được cái gọi là “thánh chỉ”, đã danh chính ngôn thuận khống chế mười vạn đại quân biên quan!
Dù sao người đưa thánh chỉ tới cho Yến Lâm, là đương triều đế sư.
Ai dám đặt nghi vấn thánh chỉ là thật hay giả?
Mà sau đó triều đình còn ban thánh chỉ thật cho Tạ Nguy, phái hắn đến đốc quân, như vậy đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của Tạ Nguy, làm cho kế hay này càng không có kẽ hở!
Xe ngựa của bọn họ, còn mãi xa chưa vào thành, đã có người phi nước đại đi thông báo.
Đợi đến gần cổng thành, liên nhìn thấy một kỵ binh từ bên trong cưỡi ngựa phi ra.
Khương Tuyết Ninh mới từ trong xe bước ra, chưa đứng vững trên càng xe, đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng vọng đến, nàng bị người khác ôm vào lòng.
Thiếu niên khi xưa, khó khăn lắm mới bỏ xuống sự điềm tĩnh được dùi mài bởi gió sương mấy năm này, mày kiếm mắt sao rạng rỡ, dùng sức ôm chặt lấy nàng, vui vẻ kêu lên: “Ninh Ninh!”
Đó là hơi thở vừa chín chắn vừa ngời sáng kiên định.
Hắn cao hơn rồi, đường nét góc cạnh hơn rồi, nhưng niềm vui không hề giả dối kia đã làm cho khóe mắt chân mày sắc bén trở nên dịu dàng hơn mấy phần, Khương Tuyết Ninh sững sờ không biết nói gì.
Binh sĩ trong thành thấy cảnh này đều kinh ngạc không thôi.
Dẫu sao vị tướng quân trẻ tuổi này, điều binh khiển tướng những ngày qua, chín chắn vừa đủ, hoàn toàn chế trụ được thế cục, nên mấy tướng lĩnh vốn không phục cũng bị hắn trị cho đâu vào đấy, dù có oán hận cũng không dám nửa phần bất kính.
Nhưng hiện tại bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm!
Hắn cứ như vậy thẳng ôm cô nương xinh đẹp đó vào lòng?
Tạ Nguy theo sau ra khỏi xe ngựa, yên lặng nhìn cảnh tượng này, không nói lời nào.