Khôn Ninh

Chương 223: Thù hận



“Sau khi nhận được lệnh tiên sinh truyền, ta vốn định lập tức đi ngay. Chỉ là lúc chuẩn bị đi, thì nghe người bên dưới báo lại, Chu Dần Chi đến chỗ của trưởng công chúa điện hạ nói chuyện một lúc, hình như còn đưa thứ gì đó cho công chúa.” Đao Cầm khuỵu gối nửa quỳ, cúi đầu trước bậc thang, ngón tay siết chặt trên chuôi đao, tựa như đang cố hết sức kiềm lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Sau khi căn dặn bọn họ tiếp tục để ý quan sát, ta đi tìm Chu Dần Chi. Nhưng lúc ta đi, lúc ta đi…”


Lúc hắn đi đến, Chu Dần Chi đã ở trong phòng của Vưu Phương Ngâm, cầm đao bắt nàng làm con tin.


Vưu Phương Ngâm quan trọng đến mức nào, sao hắn có thể không biết?


Chu Dần Chi có con tin trong tay liền đứng ở vị trí bất bại, dù võ nghệ của Đao Cầm không tầm thường, nhiều lần định động thủ, nhưng vì Vưu Phương Ngâm trong tay đối phương, nguy hiểm trùng trùng, chỉ sợ làm nàng bị thương.


Hắn ném chuột sợ vỡ bình, tay chân không khỏi bị bó buộc.


Đối phương một đường leo lên được vị trí phó chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, vốn tài trí cũng không hề tầm thường. Trong một lần giao thủ chớp nhoáng, Đao Cầm suýt nữa bị một đao của đối phương chém vào đầu, may mà hắn kịp thời lùi lại, mới chỉ bị chém sượt vào mặt.


Nhưng cũng chính lần lùi lại này, đã cho Chu Dần Chi cơ hội.


Trong một khoảnh khắc đó, con người này đã thể hiện hết ra sự ngoan độc không từ thủ đoạn.


Hắn lại không một chút lưu tình đâm một đao vào giữa lưng Vưu Phương Ngâm.


Tú Xuân Đao sắc nhọn nhiễm máu đâm xuyên qua cơ thể nàng.


Đao Cầm lúc đó cả người lạnh toát, việc hắn có thể làm chỉ là xông tới đỡ được Vưu Phương Ngâm, vội vàng đè lại miệng vết thương của nàng, thử hét gọi đại phu tới cứu. Mà Chu Dần Chi nhân cơ hội này trốn thoát, nhảy qua bức tường hậu viện, không còn nhìn thấy bóng dáng.


*


Vết thương trên bụng ngang hông của Tạ Nguy còn chưa hoàn toàn khép lại, vốn nên tĩnh dưỡng trong phòng, lúc này lại đứng trong phòng bếp, chậm rãi đặt một đĩa nhỏ đào phiến cao mới làm vào hộp đồ ăn.


Bên ngoài cửa đang là sau giờ ngọ.


Ánh mặt trời uể oải rọi xuống, cũng không làm cho người ta cảm thấy ấm áp một chút nào.


Khương Tuyết Ninh đã ở trong phòng một mình cả ngày không ra ngoài.


Buổi tối mà Vưu Phương Ngâm xảy ra chuyện, nàng ôm thật chặt thân xác dần lạnh lẽo cứng đờ, không chịu buông tay, không một ai có cách nào khuyên được nàng, lôi nàng đi. Cuối cùng Yến Lâm trở về, đầu tiên lập tức đánh ngất nàng, sau đó mới đưa về phòng.


Toàn bộ phủ đệ trở nên nhốn nháo hỗn loạn.


Điều kỳ lạ nhất là sau khi ngay lập tức truyền lệnh phong thành, vậy mà vẫn không có tung tích của Chu Dần Chi. Mãi đến tận nửa đêm sau khi tra hỏi các binh sĩ luân phiên trực cửa thành ở phiên trước, mới bắt được một người liên quan đã bị Chu Dần Chi hối lộ. Thì ra sau khi rời khỏi phủ tướng quân, Chu Dần Chi không hề trì hoãn thời gian chút nào, lập tức chạy trốn khỏi thành rồi.


Người đã chết.


Không bắt được hung thủ.


Ngày hôm sau, tin tức từ Thục Trung và Giang Nam cuối cùng cũng muộn màng truyền tới, tin báo rằng sớm từ nửa tháng trước, ruộng muối Nhậm thị và thương hội có liên quan ở Giang Nam, đầu tiên tất cả đều bị bắt giam vào ngục vì tội tham dự mưu nghịch, nếu có người phản kháng thì lập tức giết để răn đe cảnh cáo. Chỉ là, thứ nhất do đối phương động thủ quá nhanh, xuống tay quá tàn nhẫn, đến cả những người dám truyền tin tức ra ngoài cũng không còn lại mấy ai; thứ hai do Chu Dần Chi ra lệnh cảnh giới quanh thành, canh phòng nghiêm ngặt, thắt chặt đường sá, cơ hồ cắt đứt tin tức truyền đến Tây Bắc; thứ ba do đường sá xa xôi, nếu không thông qua dịch trạm của triều đình để truyền tin cấp tốc, tin tức bình thường nếu muốn tới Hân Châu ít nhất cũng phải một tháng.


Mà Chu Dần Chi đều biết rất rõ những điều này.


Việc kê biên tài sản hắn để lại cho Cẩm Y Vệ và quan phủ làm, còn tự mình đơn thương độc mã tới biên thành, diễn trò lá mặt lá trái, chờ thời cơ xuống tay với Vưu Phương Ngâm, cướp đoạt ấn tín, để có thể lấy được tài sản vạn quan tiền mà nàng cất giữ ở các tiền trang lớn và các tiệm đổi tiền.


Thủ đoạn sấm vang chớp giật như vậy, mặt ngoài là Chu Dần Chi làm, nhưng sau lưng nhất định có sự ủng hộ, chống đỡ của đế vương.


Nhưng lúc Khương Tuyết Ninh tỉnh lại, sau khi nghe xong tin báo, chỉ thẫn thờ trả lời: “Đã biết.”


Nàng đuổi hết những người bên cạnh ra ngoài, chỉ đóng chặt cửa lại, không muốn gặp ai cả, tin tức gì cũng không muốn nghe. Đến cả thức ăn đưa đến ngoài cửa phòng đều đã nguội lạnh, mà vẫn chưa từng thấy nàng ra ngoài lấy một lần, càng chưa từng động đũa.


Tạ Nguy không hề ngẩng đầu nhìn Đao Cầm, chỉ rũ mi mắt nói: “Trước khi Chu Dần Chi động thủ đã đoán trước được, giữa việc đuổi giết hắn và cứu Vưu Phương Ngâm, ngươi tất nhiên sẽ loại bỏ phương án trước, lựa chọn phương án sau. Tâm địa người này ngoan độc hơn ngươi, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán.”


Đao Cầm lại không cho rằng như vậy.


Vết thương do đao để lại trên má hắn vẫn còn mới, hắn cơ hồ không nhịn được hốc mắt đỏ lên: “Nếu thủ hạ đến sớm một chút, hoặc là muộn chút, Vưu cô nương cũng chưa chắc gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn của hắn. Là do thủ hạ rơi vào mưu kế của người ta, tay chân bó buộc, mới hại Vưu cô nương…”


Tuy rằng thời gian Đao Cầm đi theo Tạ Nguy đã lâu, cũng đã gặp không ít chuyện, nhưng cuộc đời hắn có rất ít chuyện có lỗi với người khác, huống chi là đối với một cô nương như thế này?


Rốt cuộc hắn vẫn còn vài phần tính khí niên thiếu.


Tức giận và áy náy, tất cả cùng trào tới, ép tới nỗi hắn không ngẩng được đầu lên, vậy mà hắn đã rơi nước mắt. Hắn lại không để ý đến, dùng sức lau đi, trong động tác chỉ có sự dốc sức kìm nén, trông rất chật vật.


Tạ Nguy ngước mắt nhìn hắn, khẽ thở dài, lại nói: “Ngươi không sai gì cả, đừng quỳ nữa.”


Kiếm Thư đứng bên cạnh cũng không quen lắm với dáng vẻ mềm yếu hiếm thấy của hắn.


Kiếm Thư bước đến, dùng sức kéo hắn lên, cau mày mắng: “Có gì mà khóc? Khóc có thể cứu người trở về sao?”


Tạ Nguy chỉ nói: “Bắt lấy hung thủ tế người chết, đó là cách để bù đắp.”


Đao Cầm không chịu đứng dậy, chỉ cắn răng nói: “Đao Cầm nguyện dốc hết sức lực và tính mạng của mình!”


Tạ Nguy đóng hộp đồ ăn lại, không quan tâm hai người họ dằn vặt giày vò thế nào, xách hộp đồ ăn chầm chậm lướt qua hai người, chỉ nhàn nhạt nói: “Chờ một thời gian nữa, đợi xem ý kiến của Ninh Nhị đã.”


Có điều là, đi ra được vài bước, bước chân hắn dừng lại.


Hắn xoay người hỏi: “Lữ Hiển mấy ngày gần đây thế nào?”


Kiếm Thư ngẩn ra, một lát sau mới thấp giọng nói: “Trông dáng vẻ giống như không sao cả, cả ngày chỉ ở trong phòng xử lý sổ sách quân doanh. Nhưng hôm qua có một tiên sinh tính sổ sách phía dưới tới báo, bị tính sai vài khoản.”


Tạ Nguy im lặng trầm mặc, cũng không hỏi thêm gì nữa.


Hắn xách theo hộp đồ ăn đi về hướng viện của Khương Tuyết Ninh.


Thương thế vẫn chưa hồi phục, bước chân không dài cũng không nhanh.


Khi tới hành lang bên ngoài đình viện, lại đúng lúc nhìn thấy Thẩm Chỉ Y.


Vị công chúa điện hạ này tuy rằng được cứu về, nhưng tạm thời không thể trở về kinh thành, nàng mặc y phục trắng đạm bạc, lặng lẽ đứng dưới giàn hoa vừa mới đâm chồi nảy lộc, nhìn về hướng đình viện, trong mắt dường như có chút ngơ ngẩn tựa như sương mù.


Thế là bước chân của Tạ Nguy dừng lại.


Hắn cũng nhìn vào trong đình viện kia, mới nói: “Điện hạ không đi xem sao?”


Thẩm Chỉ Y nhìn thấy hắn, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Không dám.”


Tạ Nguy nói: “Ninh Nhị vì cứu công chúa mới tới biên quan, Vưu Phương Ngâm đi theo Ninh Nhị mà đến, bây giờ lại vì thế mà mất, trong lòng điện hạ không dễ chịu, cho nên không dám đi gặp phải không?”


Thẩm Chỉ Y nghe ra được từ lời này có một chút sắc bén.


Nàng nhìn chằm chằm Tạ Nguy.


Tạ Nguy lại vô cùng bình thản, phảng phất như cũng không để chuyện sống hay chết trong lòng, chỉ nói: “Nếu Tạ mỗ là điện hạ, cũng nhất định sẽ trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Chẳng qua nếu cứ đứng ở đây cũng không thay đổi được gì. Khí xuân se lạnh, nếu điện hạ không có việc gì thì đừng nên đứng ở đây hóng gió, tránh làm tổn thương thân thể.”


Hắn đi xuống dưới bậc thang.


Thẩm Chỉ Y nhìn theo bóng lưng hắn, một tia địch ý kia không rõ có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng mà vào lúc này, nàng lại không muốn quan tâm đến chuyện Tạ Nguy rốt cuộc có thân phận gì.


Cho nên không giống thường lệ mà hỏi thẳng: “Tạ tiên sinh đang ghen ghét ta sao?”


Tạ Nguy không cười, cũng không trả lời, rũ mi mắt, liền đi về phía trước.


Bọn nha hoàn đều nơm nớp lo sợ túc trực hầu hạ ở bên ngoài, phòng khi Khương Tuyết Ninh ở trong phòng đột nhiên cần truyền gọi.


Đồ ăn trên bàn sớm đã nguội lạnh.


Cửa phòng vẫn đóng thật chặt, không có chút dấu hiệu nào là sắp được mở ra, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh.


Thực ra cửa phòng không khóa, cũng không bị chốt từ bên trong.


Chỉ là không một ai dám vào quấy rầy nàng.


Tạ Nguy tới, chẳng cần nhìn đám nha hoàn đó, đã biết tình hình như thế nào, xách theo hộp đồ ăn đi tới phía trước, chậm rãi đẩy cửa ra.


Giữa ban ngày, vậy mà trong phòng lại vô cùng tối tăm.


Một khoảng sáng hơi lóa mắt dần dần mở rộng ra tiến vào phòng theo tiếng mở cửa kẽo kẹt, rải xuống trên mặt đất lạnh lẽo.


Trong một góc tối tăm nào đó truyền ra một câu lạnh băng: “Cút ra ngoài.”


Tạ Nguy nghe thấy, nhưng không hề tức giận, sau khi đi vào liền xoay người đóng cửa lại.


Hắn xách theo hộp đồ ăn, lần theo tiếng nói phát ra tìm được nàng.


Khương Tuyết Ninh dựa vào bức tường, ngồi trên mặt đất ở một góc tăm tối, hai cánh tay nửa buông thõng ôm lấy hai đầu gối co lại. Khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào của nàng, đột nhiên xẹt qua một sự thù địch sâu sắc, giương mắt lên, liền muốn nổi cáu.


Nhưng mà lọt vào trong tầm mắt lại là bóng dáng của Tạ Nguy.


Gò má nàng tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt, cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần thổi một cái là có thể bay mất, đôi môi không một chút sắc đỏ lộ vẻ yếu ớt, cũng vì gò má gầy hóp khiến đôi mắt mang sự u ám kinh người, giống như ánh đao trong đêm, sắc đến mức có thể đâm vào tim người ta.


Khương Tuyết Ninh nhìn hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”


Tạ Nguy đặt hộp đồ ăn trên bàn, lấy ra một đĩa đào phiến cao, đưa tới để ở trước mặt nàng, chỉ nói: “Ăn một chút đi.”


Hắn vốn dĩ muốn ngồi ở trước mặt nàng.


Nhưng vết thương trên eo bụng chưa khỏi hẳn, thật sự ngồi không được, liền nhẹ nhàng đưa tay kéo một chiếc ghế từ bên cạnh tới, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói với nàng: “Chu Dần Chi đã chạy rồi, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể bắt lại được, nếu như nàng chết đói trước, thì sẽ trò cười cho người ta đó.”


Khương Tuyết Ninh để ý thấy động tác của hắn hơi chậm chạp hơn so với trước kia, bình tĩnh nói: “Ngươi không muốn sống nữa.”


Tạ Nguy lại nói: “Ninh Nhị, có đôi khi không phải bản thân mình muốn đứng trên đỉnh núi, leo lên vách đá, mà là đi đến cuối cùng, mới biết đó là vực sâu. Chuyện thế gian này đều là đằng sau nàng đầy cát đá bay mù trời, cuồng phong gào rú. Hoặc là đứng nguyên tại chỗ, để nó cắn nuốt; hoặc là bị bức ép, nhắm mắt lại, nhảy xuống vực sâu phía trước. Cho dù nàng muốn hay không, cũng không có sự lựa chọn nào khác.”


Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt: “Dựa vào đâu là ta, dựa vào đâu lại là nàng ấy?”


Tạ Nguy nhấc tay, đầu ngón tay chạm vào gò má nàng, vén một sợi tóc rối sang bên cạnh cho ra sau vành tai trắng như tuyết của nàng.


Giọng nói giống như mưa sau núi, mang một cảm giác lặng lẽ tĩnh mịch mông lung như sương mù.


Hắn nói: “Cuộc đời con người là không ngừng mất đi. Không phải là cái này, thì sẽ là cái khác. Nàng không thể níu giữ những gì đã mất, nếu vậy sẽ khiến nàng mất đi những thứ đang có ở hiện tại.”


Giờ khắc này Khương Tuyết Ninh yếu ớt như thế.


Phảng phất như nếu rơi trên mặt đất sẽ tan vỡ thành mảnh vụn.


Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, tay áo đưa qua thậm chí cảm giác như còn không khuấy động đến những hạt bụi lơ lửng trong không khí.


Nàng thấy bản thân mình giống như một chiếc bình sứ chứa đầy thù hận, phẫn nộ, không cam lòng và bi thương, rõ ràng bên trong đang xung đột mãnh liệt, nhưng nhìn bề ngoài lại lạnh băng đến mức giống như một lớp tro tàn.


Thế gian có quá nhiều chuyện khiến người ta không biết xử trí thế nào.


Nàng nhìn chăm chú Tạ Cư An, lại không hợp thời điểm nhớ về những chuyện quá khứ, sau đó hỏi: “Ngày đó ta nói ngươi đã từng giết ta, vì sao ngươi không đến tìm ta hỏi cho rõ?”


Tạ Nguy rũ mi mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta không muốn biết.”


Khương Tuyết Ninh cười như có như không: “Ngươi cũng thật thông minh.”


Kỳ thật đối với Tạ Nguy của đời này, câu nói đó là không công bằng. Nàng cũng biết, nhưng đây không phải chuyện nàng có thể khống chế. Bởi vì nàng là Khương Tuyết Ninh đã trải qua hai đời, chuyện cũ từng xảy ra có thể bị xóa nhòa trong lòng người khác, nhưng lại không thể xóa đi vết thương trong lòng nàng.


Tạ Cư An vẫn luôn là một người nhạy bén.


Rất nhiều chuyện cảm thấy có manh mối, có thể đoán được đại khái, nhưng không nhất định phải phá vỡ ranh giới để hỏi đến tận cùng.


Chính là, hồ đồ hiếm thấy.


Hắn và Trương Già không giống nhau. Trương Già cảm thấy, nếu hai người muốn bên nhau, nếu có bí mật sẽ không thể lâu dài; nhưng Tạ Nguy quá thông minh, cho nên lại nguyện ý hồ đồ, việc nàng có bí mật đối với hắn mà nói cũng không có gì trở ngại, thậm chí chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.


Hắn chỉ nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng muốn nói ra sao?”


Khương Tuyết Ninh đáp: “Ta không muốn nói.”


Nàng chậm rãi ngửa ra sau, phía sau đầu dựa vào bức tường lạnh lẽo, chớp chớp đôi mắt, hoảng hốt nhớ tới chuyện rất lâu trước kia, lặng lẽ nói với hắn: “Kỳ thật từ khi còn niên thiếu, lần đầu gặp ngươi, ta đã rất ghét ngươi. Ngươi mặc y phục trắng, tay ôm đàn, mang dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, nhìn mà khiến người ta xem thường, nhưng hành xử không giống với những người khác một chút nào, càng không giống ta. Thứ khiến ta ghét nhất ở ngươi, chính là đôi mắt kia. Giống như điều gì cũng biết, cái gì cũng rõ, ta thậm chí còn cảm thấy ngươi đang thương hại ta. Ngươi khiến ta biết rằng, giữa người với người có bao nhiêu sự khác biệt, làm ta đứng ở phía này thấy khoảng cách thật lớn. Ta chẳng là gì cả, càng đến gần kinh thành, ta càng sợ, cũng càng chán ghét ngươi. Về sau ta thật sự nghĩ rằng, nếu cho ta một cơ hội, để ta trở lại lúc ấy, ta sẽ lấy đao của ngươi, quăng đàn của ngươi đi, ném ngươi ở lại nơi hoang dã, để thú dữ trong núi ăn thịt ngươi.”


Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống.


Tạ Nguy chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy nàng, để nàng dựa trên đùi mình, thấp giọng nói: “Đáng lẽ nàng nên làm vậy.”


Cơ thể đang căng chặt của nàng rốt cuộc bắt đầu run rẩy.


Khương Tuyết Ninh cuối cùng vẫn lộ ra tất cả sự mềm yếu của mình trước mặt hắn, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trong hư không, nói: “Ngươi là một kẻ rất xấu, rất xấu.”


Tạ Nguy nói: “Đúng vậy.”


Khương Tuyết Ninh khóc thật lâu.


Tạ Nguy cũng lắng nghe rất lâu, sau đó chậm rãi nói: “Có đôi khi không làm một người lương thiện được, vậy thì làm một người xấu, cũng không có gì không tốt. Nàng phải cảm thấy bản thân mình có thể biến thành một người khác biệt, vậy mới có thể thật sự biến thành một người khác biệt. Hãy phá vỡ những rào cản mà nàng tự lập ra cho mình, đầu tiên hãy tin tưởng, sau đó bắt đầu thực hiện. Hoặc là bị đè bẹp, hoặc là đi tới. May mắn chỉ thuộc về một số ít người, mà ông trời sẽ không ưu ái chúng ta như vậy. Ninh Nhị, thù hận, có đôi khi lại là thứ tốt.”


Tựa như hắn hy vọng, nàng có thể tin tưởng bọn họ có thể ở bên nhau.


Đi phá vỡ rào cản đó.


Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn về phía hắn, lúc cong môi không phải không có tia trào phúng, nhưng sau đó lại chỉ còn nỗi buồn sâu nặng, bi ai bất định, hỏi: “Tạ Cư An, đời này ngươi sống như vậy sao?”


Tạ Nguy nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”


Hắn rũ mi mắt, nghĩ, trước kia từng sống như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.