Yết hầu của Tạ Nguy hơi nhấp nhô, giọng nói có chút khàn khàn, đưa tay về hướng nàng: “Tới đây.”
Khương Tuyết Ninh bị hắn kéo qua.
Hắn một tay vòng qua eo nàng, ôm trọn nàng vào trong lòng mình, không hề làm thêm gì khác, chỉ ngồi ở dưới cửa sổ, đơn giản chỉ ôm lấy nàng, nhưng lại tựa như phải dùng động tác kiềm chế như vậy để kìm nén cảm xúc nào đó như muốn dâng trào từ sâu trong lòng.
Mặt nàng áp vào lồng ngực hắn.
Có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực.
Khoảng thời gian trước, lúc bị rơi vào tay Thiên giáo, hai người đã làm không biết bao nhiêu chuyện còn thân mật hơn thế, nhưng chưa từng ngồi ôm nhau như vậy. Chỉ bởi vì nó dường như là chuyện gì đó còn thân mật hơn cả thân mật, mà Tạ Cư An trước giờ chưa từng dám vượt qua ranh giới này.
Đến tận giờ phút này.
Khương Tuyết Ninh vốn không quen gần gũi, hay có tư thế thân mật như vậy với ai, chỉ là động tác khi Tạ Cư An ôm lấy nàng lại cẩn thận từng chút một như vậy, thậm chí còn mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện.
Nên rốt cuộc nàng cũng không kháng cự.
Qua một lát, nàng cũng từ từ thả lỏng.
Tạ Nguy nói: “Nàng là của ta.”
Khương Tuyết Ninh mím môi không nói.
Tạ Nguy nhìn nàng, do dự một lát rồi cười nói: “Vậy thì ta là của nàng.”
Khương Tuyết Ninh nghe xong, chỉ cảm thấy con người này vừa hoang đường lại vừa ấu trĩ, nhưng trong lòng biết tranh cãi với hắn cũng không có kết quả gì, biết đâu còn khiến mình bị liên lụy, nên nàng chỉ đơn giản không phản ứng, bên môi nở một nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tạ Nguy lại coi như nàng đã ngầm thừa nhận.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa cỏ cây cối ngày xuân đang đung đưa lay động theo làn gió dưới ánh mặt trời, nhưng trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy cây cỏ tràn ngập sức sống đến vậy, thì ra mỗi một bông hoa mỗi một chiếc lá đều không giống nhau, cũng giống như thời gian lặng lẽ trôi đi, mỗi một khắc đều khiến hắn cảm nhận rõ rệt rằng mình đang bình phàm sống giữa thế tục hồng trần.
Qua hồi lâu, hắn mới nói: “Ta coi như nàng đã đồng ý rồi, sau này không được hối hận, đổi ý không cần ta nữa.”
Khương Tuyết Ninh lặng yên nằm trên khuỷu tay hắn.
Tạ Nguy mãi không nghe thấy nàng trả lời, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện vậy mà kẻ lừa đảo này đã ngủ rồi, hắn ngẩn ra, không kìm được bật cười. Nhưng mà khi ánh mắt lưu chuyển, lại thấy dưới mí mắt nàng lờ mờ có chút mệt mỏi.
Hai ngày này, rốt cuộc nàng đã suy nghĩ bao nhiêu thứ, thao thức bao lâu, cuối cùng mới đi vào căn phòng này, nói ra với hắn lời vừa rồi?
Vậy mà hắn cảm thấy buồn phiền trong lòng.
Ngàn vạn cảm xúc đều đang dồn nén lại, nhưng lại khó có thể tìm được một nơi để phát ra, muốn dùng sức để ôm nàng chặt hơn, thậm chí ép nát nàng hòa vào máu thịt mình, nhưng lại sợ hơi dùng sức một chút sẽ đánh thức nàng.
Cánh tay có sức mạnh ngàn quân*.
*quân: (gốc 钧) đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân.
Khi rơi xuống trên người nàng, lại khắc chế và có chút ẩn nhẫn như vậy.
Tạ Nguy cuối cùng rốt cuộc vẫn không chịu được, lông mày lông mi nhẹ run lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chân mày nàng.
Không hề nhuốm chút dục vọng vẩn đục căng thẳng nào.
Chỉ tràn đầy tình cảm nồng nhiệt.
Bóng hình của hai người giao hòa dưới cửa sổ, ánh mặt trời li ti tỏa xuống mái tóc của nàng, làn tóc đen mềm mại xõa trên ống tay áo buông xuống của hắn, mờ ảo tựa như sắc cầu vồng dịu êm sau cơn bão, phảng phất như đang tựa sát vào nhau, có một cảm giác dịu dàng thắm thiết khó nói thành lời.
Lúc Lữ Hiển tới, trong đình viện vô cùng yên tĩnh.
Kiếm Thư canh giữ bên ngoài.
Lữ Hiển nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhíu mày hỏi: “Đã hẹn cuối giờ Mùi, ta ở bên kia chờ đã lâu, tiên sinh nhà các ngươi sao còn chưa tới?”
Kiếm Thư thấp giọng nói: “Ninh nhị cô nương ở bên trong.”
Lữ Hiển liền không nói gì nữa.
Vì nơi này vô cùng yên tĩnh, cửa phòng tuy đóng, Tạ Nguy cũng có thể nghe thấy giọng nói của hắn. Lúc này liền hết sức nhẹ nhàng đặt Khương Tuyết Ninh xuống, lấy một chiếc gối mềm đặt xuống dưới đầu nàng, rồi chuyển chiếc bàn vuông sang một bên. Tuy là cuối mùa xuân, nhưng ngủ như vậy cũng sợ nhiễm phong hàn, cho nên hắn kéo một chiếc chăn mỏng ở bên kia giường La Hán, nhẹ nhàng từng chút một đắp lên cho nàng, sau đó cẩn thận chỉnh lại góc chăn.
Dung nhan của nàng khi ngủ thật sự quá đẹp.
Tạ Nguy đứng ở bên giường, chăm chú nhìn bờ môi kiều diễm của nàng, bỗng nhiên nhớ tới quả anh đào tựa hồng ngọc thấp thoáng sau những phiến lá xanh biếc bên ngoài Khánh Dư Đường ở hầu phủ khi còn nhỏ, vì thế không nhịn được, cúi người xuống hôn.
Lúc từ trong phòng đi ra, hắn không nói gì, chỉ quay người chậm rãi đóng cửa lại, nói với Tiểu Bảo bên cạnh: “Chú ý trông nom, đừng để ai quấy rầy nàng.”
Tiểu Bảo khẽ nói: “Vâng.”
Lữ Hiển nghe thấy, cũng không nói chuyện ngay, mà cùng Tạ Nguy đi thẳng ra đình viện, cách khá xa, mới nói: “Dựa theo ý ngươi, đã xử lý gần như xong rồi.”
Tạ Nguy khoác thêm một chiếc áo choàng hạc.
Lúc từ trong đình viện đi ra, sự thâm tĩnh ôn hòa vừa rồi sớm đã biến mất sạch sẽ như gió thổi mây bay, rũ mi mắt, vô cùng lãnh đạm: “Chưa giết chết chứ?”
Lữ Hiển nói: “Ba người tự sát, cứng đầu thật sự.”
Tạ Nguy nghe vậy, hàng lông mày dài như tranh vẽ cũng không hề động đậy, chỉ nói: “Không chết sạch là được, ta còn vài chỗ cần dùng.”
Thiên giáo đã là giáo phái trong giang hồ, tất nhiên không tránh được chuyện thường xuyên tranh đấu, bất kể là đối phó với người ngoài giáo hay là người trong giáo, đều phải có chỗ. Nhưng triều đình nghiêm cấm tư hình, cũng không dám trắng trợn táo bạo, cho nên đều xây dựng địa lao.
Tối tăm chật chội, ẩm ướt lạnh lẽo và ngột ngạt.
Lúc Tạ Nguy đến, mặt đất dưới chân đã dùng nước rửa một lần, khá sạch sẽ, nếu không phải trong không khí vẫn ẩn ẩn mùi máu tươi, vài chỗ lõm ở góc tường nào đó có vết máu nhàn nhạt, chỉ sợ không ai nhìn ra hai ngày qua, ở trong địa lao này đã diễn ra cảnh tượng tàn nhẫn đến mức nào.
Những đà chủ, đường chủ Thiên giáo bên cạnh Vạn Hưu Tử trước kia, từng người từng người một, toàn bộ bị dùng xích sắt treo trên tường, máu tươi đầm đìa thỉnh thoảng vẫn còn nhỏ xuống.
Rất nhiều người đã thoi thóp.
Cũng có người vẫn còn chút sức lực, khi nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Nguy, liền trợn trừng mắt kêu gào: “Cẩu tặc! Độ Quân cẩu tặc! Có bản lĩnh thì thả ông nội ngươi xuống, đường đường chính chính đánh một trận phân cao thấp!”
Một binh sĩ đứng bên cạnh gần như lập tức hung hăng dùng roi sắt quất tới, trên thân thể đã không còn chỗ nào lành lặn của người đó lại in thêm một vết máu, roi sắt thậm chí còn cuốn lên quẹt qua khóe mắt hắn, nhìn càng thêm dữ tợn và đáng sợ.
Tạ Nguy dừng bước di chuyển ánh mắt, nhưng không nhận ra được người này, hỏi Kiếm Thư: “Hắn là ai?”
Kiếm Thư nhìn thoáng qua, nói: “Là Lỗ Thái.”
Tạ Nguy chăm chú nhìn hắn một lát, nghĩ không cần giữ lại người này, liền nhàn nhạt phân phó một câu: “Chặt tay chân, ném cho chó ăn.”
Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đầy một lát, phía sau liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết đáng sợ.
Mùi máu tanh trong địa lao phảng phất như lại nồng đậm thêm vài phần.
Ở phòng giam trong cùng, Vạn Hưu Tử nghe thấy tiếng kêu thê thảm vang vọng, cơ hồ nhịn không được hàm răng run rẩy, bị xích sắt khóa trên tường, ông ta cũng không có nhiều không gian để nhúc nhích.
Nhưng trên người lại không có nhiều vết thương.
Mấy ngày này, ông ta là người duy nhất trong địa lao không phải chịu hình phạt, nhưng cũng không bởi vậy mà ông ta cảm thấy may mắn, ngược lại từ tận đáy lòng càng cảm nhận nỗi sợ hãi sâu sắc, ngày ngày phải nghe tiếng người khác chịu trừng phạt, cơ hồ như đặt trên chảo dầu, chịu dày vò, ngủ cũng không được, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ đến lượt mình.
Ông ta biết đây là cố ý giày vò ông ta.
Bên ngoài có tiếng bước chân dần dần đến gần.
Người ông ta càng thêm run rẩy kịch liệt, khiến xích sắt khóa ông ta đều phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, đôi mắt già nua có chút vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm lối đi nhỏ phía bên phải.
Tạ Nguy cuối cùng đã tới.
Không còn là đứa trẻ bảy tuổi yếu ớt, mặc áo bào của Thái tử, hơn hai mươi năm qua đi, hắn đã biến thành một con quái vật đáng sợ, ác ma ẩn nấp trong Thiên giáo, cuối cùng lặng yên không một tiếng động cầm con dao đồ tể kề lên trên cổ ông ta!
Trong phút chốc này, Vạn Hưu Tử thậm chí lại rất phẫn nộ.
Ông ta nắm chặt lấy xích sắt, lao về phía trước, hung dữ trợn trừng mắt, tựa hồ hận không thể xông lên tóm lấy cổ hắn, để bóp chết ý niệm sai lầm ngày trước biến thành đại sai lầm này!
Nhưng cuối cùng cũng không xông qua được.
Ông ta hận thù đến cực điểm, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống: “Lúc trước ta nên dùng một đao giết chết ngươi, để ngươi chết lạnh cứng trong tuyết cùng với ba trăm nghĩa đồng kia, còn tốt hơn để đến hôm nay nuôi hổ gây họa, vậy mà thua trong tay ngươi! Bổn tọa đã cứu mạng ngươi, bổn tọa đã cứu mạng ngươi đó!”
Kiếm Thư kéo một chiếc ghế qua, lau sạch bụi bẩn trên mặt ghế, đặt ở phía sau lưng Tạ Nguy.
Tạ Nguy phất ống tay áo, ngồi xuống.
Đối với những lời của Vạn Hưu Tử, hắn chỉ thờ ơ nhẹ khoát tay.
Có hai binh sĩ lập tức đi vào, ấn Vạn Hưu Tử xuống.
Ông ta giãy giụa điên cuồng.
Nhưng mà giãy giụa cũng không nhúc nhích được.
Một hàng đinh sắt dài cỡ ngón tay út được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn dài bẩn thỉu dựa vào tường, bên cạnh là một chiếc búa dính vết máu chưa khô.
Kiếm Thư liền bước đến, cầm lấy một cây đinh.
Vạn Hưu Tử dự cảm được chuyện gì đó, đồng tử co rụt lại, đâu còn uy nghiêm của giáo thủ Thiên giáo hai ngày trước? Ông ta chỉ khàn cả giọng hét to: “Ngươi muốn làm cái gì? Buông bổn tọa ra!”
Hai tay ông ta đều bị ép chặt vào tường.
Kiếm Thư đi đến trước mặt ông ta, chỉ lấy một cây đinh sắt rất dài nhắm chuẩn vào lòng bàn tay của Vạn Hưu Tử, dùng sức gõ từng chút một, cho đến khi cây đinh bị đâm sâu vào trong gân cốt máu thịt, thậm chí xuyên qua toàn bộ, đóng vào bức tường phía sau!
Cơn đau khủng khiếp đó khiến Vạn Hưu Tử trong nháy mắt hét lên thảm thiết, thân thể run rẩy như co giật, nhất thời dùng hết sức lực để giãy giụa, nhưng vẫn bị hai binh sĩ kia đè chặt.
Tiếp sau đó, còn có cây thứ hai, cây thứ ba…
Máu tươi tuôn ra, từng cây đinh sắt dài liên tiếp nhau, cơ hồ cắm đầy vào hai bàn tay ông ta!
Ngay từ khi đóng đến cây đinh thứ ba, ông ta đã không chịu nổi rồi, liền hướng về Tạ Nguy- người vừa bị mình mắng chửi lúc trước để xin tha: “Buông tha cho ta! Nể tình năm đó ta cũng tha cho ngươi một mạng mà buông tha ta đi! Ngươi muốn gì thì cứ lấy! Thiên giáo, ngươi muốn Thiên giáo không? Còn cả rất nhiều tiền trong tiền trang, Bình Nam Vương, ta cũng biết tin tức về tàn dư của Bình Nam Vương! Không phải ngươi cũng muốn làm hoàng đế sao? Không phải cũng muốn tìm triều đình báo thù hay sao? Buông tha ta, buông tha cho ta, a…”
Phía dưới có người đặt một chiếc bàn ở bên cạnh, dâng lên trà xanh mới vừa pha.
Tạ Nguy bưng lên uống một ngụm.
Bàn tay trái còn quấn một lớp vải lụa, đau đớn vô cùng.
Ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Vạn Hưu Tử, hắn nhìn lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn bị cắm đầy đinh sắt dài của ông ta, trong lòng không có chút cảm xúc nào, chỉ hừ một tiếng: “Thiên giáo? Một đám giá áo túi cơm, phế vật vô dụng. Dựa vào bọn họ mà có thể được việc, thì bây giờ ngươi đã không ở nơi này. Cho ta? Nuôi bọn chúng ta còn ngại lãng phí lương thực, ngươi thật sự quá đề cao mình rồi.”
Vạn Hưu Tử cuối cùng cũng giãy giụa không được.
Trên hay bàn tay rốt cuộc cũng không còn một chỗ trống nào.
Ông ta bị treo ở trên tường hơi thở thoi thóp, một câu cũng nói không nên lời được nữa.
Tình cảnh tàn nhẫn như vậy, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Tạ Nguy từ đầu đến cuối nhìn mà như không thấy, đặt chén trà xuống, đứng dậy, chậm rãi đi đến gần, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua một tia u ám, tựa như mang theo vài phần nhân từ thương hại.
Hắn nói: “Nhưng năm đó ngươi đã buông tha cho ta, quả thật có thể coi là một nửa ân tình.”
Vạn Hưu Tử gần như muốn ngất đi.
Bị dội gáo nước lạnh khiến ông ta thanh tỉnh.
Ông ta nghe rõ lời nói của Tạ Nguy, dù biết rõ rằng không có khả năng, nhưng người đang ở trong tuyệt cảnh, bỗng nhiên túm được một tia hy vọng, vẫn không nhịn được nâng mắt lên, nhìn hắn chằm chằm.
Vậy là bên môi Tạ Nguy thoáng hiện lên nụ cười kỳ dị, chậm rãi nói: “Không phải ngươi muốn làm hoàng đế sao? Ta sẽ tha cho ngươi một đường sống, cho ngươi một cơ hội.”
Toàn thân Vạn Hưu Tử liền bắt đầu run rẩy.
Tạ Nguy rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói tiếp: “Thiên Giáo vẫn là của ngươi, nghĩa quân cũng là của ngươi, cứ việc đánh lên phía bắc, long ỷ được đặt ở nơi cao nhất của Tử Cấm Thành.”
Trong giây phút này, Vạn Hưu Tử liền cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng!
Ông ta cũng coi như một người mưu mô thâm sâu, há lại nghe không hiểu lời của Tạ Nguy?
Nhưng không còn lựa chọn nào khác…
Thoát ra khỏi nơi này, chinh chiến trong thiên hạ rộng lớn, có lẽ còn có một con đường sống, nếu không hôm nay đầu sẽ lìa khỏi cổ!
*
Các thủ lĩnh cấp cao của Thiên giáo lúc trước bị bắt, bao gồm cả Vạn Hưu Tử trong đó, đều được Tạ Nguy thả ra.
Không ai biết nguyên nhân tại sao.
Nhưng nửa tháng sau khi Vạn Hưu Tử được thả, vốn dĩ nghĩa quân Thiên giáo hành quân không để lộ hành tung, liền dốc sức tập hợp lại, hành binh như điên về phương bắc! Một đường thấy thành phá thành, thấy trại rút trại, dường như không tính đến hậu quả, liều lĩnh lấy mạng người và máu thịt để đánh đổi!
Thiên hạ đã loạn, quần hùng tranh thiên hạ.
Triều đình đã đưa ra hịch văn thảo phạt nghịch tặc.
Biên quân ở Hân Châu vốn đã thắng trận ở biên quan, san bằng Thát Đát, ủng hộ Dũng Nghị Hầu thế tử ngày xưa là Yến Lâm làm thống soái, tuyên bố với thiên hạ rằng tuân theo ý chỉ của công chúa, quang minh chính đại giương cao ngọn cờ cần vương*, đồng thời tập kết binh lực ở Hân Châu và Hoàng Châu, tiêu diệt Thiên giáo, bảo vệ triều đình!
*Cần vương nghĩa là hết lòng hết sức lo việc cho vua, cứu viện cho vua.
Nghĩa quân của Thiên giáo đánh ở phía trước, “Cần vương chi sư” của bọn họ truy đuổi ở phía sau. Đều là phía bên Thiên giáo hao hết tâm trí sức lực, không biết đã chết bao nhiêu người tài mới đánh hạ được thành trì, còn chưa kịp dừng lại thở một hơi, truy binh ở phía sau đã đuổi gần tới thành.
Bọn chúng căn bản không đánh lại nổi, đành phải tiếp tục chạy trốn về hướng bắc.
Vừa đánh vừa chạy, vừa chạy vừa đánh, quả thực như là một con sói vừa được thả ra khỏi lồng vừa sợ bị bắt trở về, lại vừa đói khát, lo được phần đầu nhưng không lo được đuôi, vì một con đường sống chỉ có thể điên cuồng xông về phía trước!
Thợ săn theo ở phía sau, không nhanh không chậm.
Chiếm lại thành trì do bọn họ ném lại, trấn an bách tính bị kinh sợ, gần như không uổng phí một binh một tốt, đã chiếm cứ được một nửa non sông, chiếm được vô số lòng dân.
Giang sơn Thẩm thị, lung lay sắp sụp đổ.
Trong vòng chưa đầy năm tháng ngắn ngủn, nghĩa quân Thiên giáo đã bị ép đánh tới Trực Lệ, chĩa mũi kiếm về kinh thành!
Theo sát phía sau, chính là “Cần vương chi sư” của Tạ Nguy.
Đến lúc này, ở kinh thành nhỏ bé như sắp đổ, lại vẫn có người ngây thơ tin rằng, quân Hân Châu đúng là đến để cần vương, hơn nữa thống lĩnh đội quân lại là thiếu sư đương triều Tạ Nguy đại nhân, thời cơ thích hợp sẽ cùng với tám vạn cấm vệ quân trong kinh trước sau giáp kích, tất có thể diệt sạch phản tặc Thiên giáo!
Không biết rằng…
Con dao giết hươu, đang lặng lẽ giơ lên!