Sáng sớm hôm sau, Tạ Nguy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bên gối trống không.
Lúc Khương Tuyết Ninh mở mắt ra ngồi dậy, lại phát hiện đầu tóc ướt nhẹp đêm qua đã được người ta cẩn thận lau khô. Ở ngoài thành nói chuyện mấy canh giờ cùng Vệ Lương, đến cửa thành gặp Trương Già, trở về còn hầu hạ vị tổ tông này, nỗi lòng nàng lo lắng ngột ngạt, cũng quên mất mình đã thiếp đi thế nào.
Nơi này vốn là phòng của Tạ Nguy.
Chẳng qua có lẽ hắn đã dặn dò, hai nha hoàn Đường Nhi Liên Nhi đã sớm đợi hầu hạ ngoài cửa, thậm chí còn có Kiếm Thư nữa.
Sau khi dùng cháo cho bữa sáng, Chu Kỳ Hoàng liền tới bắt mạch.
Nàng thấy kỳ lạ: “Làm gì thế này?”
Kiếm Thư cúi người, đáp: “Lúc tiên sinh đi đã dặn hôm qua cô nương hóng gió về, sợ người bị phong hàn, nên mời Chu đại phu đến khám.”
Khương Tuyết Ninh mới nhớ ra: “Vậy tiên sinh của các ngươi đâu?”
Kiếm Thư không hề dám nhìn nàng thêm chút nào, nhỏ giọng nói: “Rạng sáng tiền tuyến có cấp báo, trời còn chưa sáng tiên sinh đã đi vào doanh trại quân.”
Trời còn chưa sáng đã đi?
Quả là “gọn gàng dứt khoát”!
Khương Tuyết Ninh ngạc nhiên một thoáng. Làm người hai kiếp, lần đầu nàng có cảm giác bị người ta ăn quỵt, có chút giận không chỗ phát ra, suýt nữa không trợn mắt trừng hắn. Trong lòng vốn nghĩ đợi sáng nay bình tĩnh hơn một chút, suy tính cũng chu toàn hơn, sẽ bàn với Tạ Nguy tất cả công việc trong chuyện thành hôn, sẽ thoả đáng hơn.
Ai ngờ, sáng sớm người này đã chạy?
Nàng suy nghĩ hồi lâu, quả thật vẫn không tính ra rốt cuộc là mình chịu thiệt hay Tạ Nguy thiệt hơn.
Tóm lại sổ sách lung tung không tính rõ được.
Khương Tuyết Ninh tức giận đến nỗi bật cười, nâng ngón tay mảnh khảnh day day huyệt thái dương, trong lúc ánh mắt lưu chuyển, lơ đãng phát hiện dáng vẻ phục tùng của Kiếm Thư như thể biết được gì đó vậy, thế là tâm tư khẽ động.
Tối qua cả người Tạ Nguy cứ là lạ.
Lúc ấy đầu nàng trống trơn, không rảnh suy nghĩ nhiều, giờ phút này hồi tưởng một lượt liền phát hiện ra chút manh mối.
Nàng đột nhiên hỏi: “Hắn biết tối qua ta đã đi gặp Trương đại nhân?”
Kiếm Thư hoàn toàn không ngờ Khương Tuyết Ninh lại hỏi thẳng câu này, suýt chút nữa sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, há hốc miệng, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Khương Tuyết Ninh cũng đã không cần hắn trả lời nữa.
Chỉ nhìn ánh mắt úp mở không dám lên tiếng thế kia của Kiếm Thư, nàng còn có gì không rõ?
Nói Tạ Cư An là một vại giấm, cũng đã là đánh giá cao rồi.
Người này phải là biển giấm.
Không có gió cũng khơi được sóng biển, tự mình làm khó mình.
Chỉ là tĩnh lặng lại ngẫm nghĩ, nàng lại cảm thấy dường như nàng đã hiểu hắn.
Tạ Nguy không giống nàng.
Tuy họ từng trải qua những việc tương tự nhau, nhưng từ thời khắc được sinh ra, nàng chưa từng có được thứ gì. Ở kiếp trước là khát vọng có được, nhưng đến khi những thứ kia thật sự về tay nàng, lại phát hiện cũng chỉ có thể. Đời này nàng không dồn hết tâm trí mưu cầu, phàm là may mắn có được, nàng đều cảm kích trong lòng. Nhưng Tạ Nguy lại là người vốn dĩ có tất cả, chỉ là vì một trận biến cố thuở thiếu thời, đã mất đi hết thảy.
Thế nên hết thảy đều thành vết thương.
Hắn sống trên đời, nhưng không có chút cảm giác an toàn nào, cho nên thà rằng không bao giờ có được nữa. Nhưng một khi có được thì sao?
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh chợt lan tràn chút cảm giác chua sót, sau khi được Chu Kỳ Hoàng bắt mạch, chỉ dặn dò Kiếm Thư một câu: “Đợi tiên sinh các ngươi về, báo với ta một tiếng, ta có lời muốn nói với hắn.”
Kiếm Thư nghe vậy da đầu run lên.
Nhưng hắn cũng không dám tùy ý ước đoán “có lời muốn nói” này đến tột cùng là gì, chỉ đành cúi đầu đáp lại.
Nghị sự bình thường hoặc đến trong quân chẳng qua cũng chỉ mất nửa ngày.
Khương Tuyết Ninh nghĩ, buổi chiều sẽ có thể gặp được Tạ Nguy.
Nhưng không ngờ, đừng nói là xế chiều, đến ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng không thấy bóng dáng đâu!
Hỏi ra mới biết, vốn dĩ mỗi khi đến một thành sẽ an bài dừng lại tu chỉnh mười ngày nửa tháng, lần này vậy mà thái độ Tạ Nguy lại khác thường. Trong hai ba ngày ngắn ngủi này, hắn cùng Yến Lâm cấp tốc chỉnh đốn binh lực, hoàn toàn không muốn chậm trễ lấy một ngày. Ngày thứ ba, trời sáng hắn đã ra quân hướng thẳng đến Bảo Định phủ là nơi Thiên Giáo đang đóng quân!
Vừa nghe thấy tin tức này, Khương Tuyết Ninh suýt nữa tưởng là Tạ Nguy bị điên.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại…
Thiên Giáo biết động tĩnh quân Hân Châu bên này, sẽ làm thế nào? Hoặc là dừng lại cứng chọi cứng với quân Hân Châu, nhưng từ lâu Vạn Hưu Tử gặp phải Tạ Nguy đã như chim sợ cành cong, chỉ e không muốn đâm đầu vào chỗ chết, để triều đình ngư ông đắc lợi. Hoặc là sẽ tựa như dã thú bị thợ săn dồn ép, không thể không mệt nhoài, dốc hết sức lực xuất binh tiến đánh kinh thành trước hai người Tạ – Yến…
Tạ Nguy không nổi điên.
Rõ ràng là hắn lười phải đợi thêm, ép buộc Vạn Hưu Tử tiến đánh kinh thành!
Gian bên này, Khương Tuyết Ninh vừa nghĩ ra đầu đuôi rõ ràng, gian bên kia, Tạ Nguy ròng rã ba ngày chưa từng lộ mặt, cuối cùng đã lại xuất hiện.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Tiền tuyến có Yến Lâm.
Hắn đi vào phòng, đưa tay ra với nàng: “Đi.”
Khương Tuyết Ninh còn đang cúi đầu xem cầm phổ mà, thấy hắn đưa tay ra với mình, nàng cũng theo bản năng giơ tay ra, mới hỏi: “Làm gì vậy?”
Tạ Nguy nhìn nàng chằm chằm, kéo nàng đứng dậy.
Giọng nói bình tĩnh, ý tứ bên trong lại kinh tâm động phách, hắn chỉ nói: “Đưa nàng đi giết người.”