Bọn họ làm sao biết, Tô thượng nghi nhìn Thẩm Chỉ Y lớn lên, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy công chúa điện hạ cười vui vẻ, thần sắc thoải mái như thế.
Buổi tối hôm đó, sau khi trưởng công chúa từ trùng dương yến ngoài cung trở về. Nàng theo lệ từ thượng nghi cục đến Minh Phượng cung vấn an. Lúc đi vào, nhóm cung nhân nói công chúa ở bên trong. Thế là nàng xốc lên rèm châu lên, lại trông thấy công chúa ngồi trước gương, nhẹ nhàng đưa tay đụng vào hai má mình.
Tô thượng nghi chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ. Bởi vì cung nhân Minh Phượng cung đều biết, trưởng công chúa điện hạ chán ghét nhất là soi gương, ngoại trừ ngày lễ tết, cần long trọng đoan trang, sau khi cung nhân trang điểm hoàn tất, thì soi gương một chút rồi thôi, bình thường nhìn tấm gương cũng không thèm nhìn, ăn mặc toàn là để cung nhân tự xem mà làm, nàng cũng không để ý lắm. Vậy chuyện gì đang xảy ra đây?
Còn không đợi nàng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, trong lòng run rẩy lẩm bẩm công chúa điện hạ có phải đã xảy ra chuyện gì không, trưởng công chúa điện hạ đã thấy nàng qua gương, đứng lên quay người ôm lấy nàng, gương mặt đầy ý cười: “Cô cô nhìn ta!”
Nàng lúc này mới thấy rõ ràng. Trưởng công chúa như vừa đổi một gương mặt mới, cánh hoa màu đào được vẽ chồng lên chỗ vết sẹo dưới đuôi mắt, giống như đang nhẹ rơi trên mặt mỹ nhân, xóa đi vết sẹo xấu xí, lại thêm vào chút diễm lệ không diễn tả được. Càng quan trọng hơn là thần thái công chúa.
Ngày xưa dù nàng vui vẻ, mi tâm cũng ẩn chứa u uất, âu sầu, nhưng hôm nay không còn chút ưu thương nào nữa. Thần sắc rạng rỡ từ đáy mắt nàng toát ra, thản nhiên mà sáng tỏ. Một khắc này, Tô thượng nghi bỗng nhiên thật cảm động, tán thưởng từ đáy lòng: “Thật đẹp.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Nhưng trưởng công chúa chưa hề nói vì sao có chuyện đó. Tô thượng nghi đương nhiên để ý, sau khi rời Minh Phượng cung, liền hỏi thăm cung nhân ngày đó theo trưởng công chúa xuất cung, thế mới biết là tại yến tiệc Thanh Viễn bá phủ gặp một vị tiểu thư rất khác thường, là nhị tiểu thư phủ Khương thị lang, tên là Khương Tuyết Ninh. Lúc ấy nàng chỉ vui mừng vì công chúa rốt cục cũng gặp được bạn tốt, cũng không định làm gì thêm.
Không lâu sau nàng thấy tên vị Khương nhị cô nương này trong danh sách thư đồng công chúa điện hạ. Tô thượng nghi dù không dám tự phụ mà nói đối tốt với Thẩm Chỉ Y như chính mình, nhưng thật lòng cưng chiều nàng, ước gì công chúa điện hạ có thể ở cùng người khiến nàng vui vẻ, nên mới thể hiện “Vẻ mặt ôn hoà” trước nay chưa từng có với Khương Tuyết Ninh.
Những người xung quanh ngạc nhiên muốn rớt cằm, nhưng nàng chỉ nhìn Khương Tuyết Ninh. Thấy vị Khương nhị cô nương này lăng lăng nhìn mình, tựa hồ chưa kịp phản ứng, lông mày cơ hồ vô thức nhíu một cái, nhưng ngay sau đó lại nghĩ vị này sẽ trở thành hảo bằng hữu của công chúa, không thể tùy ý quát nạt, thế là lại nhắc một tiếng: “Khương nhị cô nương?” Khương Tuyết Ninh lúc này mới tỉnh lại, vội nói: “Vậy, vậy làm phiền thượng nghi đại nhân.” Tô thượng nghi liền gật đầu, nhìn quanh đám người một chút, nhân tiện nói: “Bắt đầu đi.”
Từ đầu nói là mười hai người chia ra ba tổ, nhưng bây giờ lại thành bốn tổ: Ba người Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Diêu Tích tập hợp lại cùng nhau; bốn người Phàn Nghi Lan, Vưu Nguyệt, Phương Diệu, Chu Bảo Anh; Diêu Dung Dung cùng ba người Khương Tuyết Ninh không có ấn tượng cùng một tổ; mà Khương Tuyết Ninh đơn độc một mình một tổ. Ba vị nữ quan dạy ba tổ kia; Tô thượng nghi tự mình chỉ điểm Khương Tuyết Ninh.
Nhóm còn lại trợn mắt: Phải biết, thái độ đại đa số trong các nàng đối với Khương Tuyết Ninh, ngay từ đầu cũng có chút vi diệu. Ai biết nàng rõ ràng không trình tên cuối cùng lại được tuyển chọn? Trong này có người không biết, trong đám thư đồng cũng có người vào cửa sau. Nay không chỉ đặc biệt được tuyển chọn còn đặc biệt được dạy quy củ sao? Tô thượng nghi nghiêm nghị như vậy, lại còn vui vẻ nhẹ nhàng nói chuyện với nàng!
Một số người bắt đầu bất bình. Vưu Nguyệt bất bình trước nhất. Nàng sớm có mâu thuẫn với Khương Tuyết Ninh, vừa rồi thấy Tô thượng nghi mặt lạnh đi đến chỗ Khương Tuyết Ninh, chỉ cho là Khương Tuyết Ninh gặp xui xẻo. Mà nàng căn bản chưa kịp vui mừng chút nào, thái độ Tô thượng nghi đối với Khương Tuyết Ninh liền như tát nàng một bạt tai, đến tươi cười cũng chưa kịp rút lại, đã cảm thấy tức giận trào lên, hàm răng cắn chặt.
Chỉ là rất nhanh sau đó, đám người vừa theo nữ quan học tập lễ nghi, vừa âm thầm chú ý Tô thượng nghi cùng Khương Tuyết Ninh liền phát hiện: Khương Tuyết Ninh hình như không học nổi a!
Nữ quan Thượng nghi cục đầu tiên là dạy cách đứng. Đứng sao cho ra dáng. Tô thượng nghi giảng hết sức rõ ràng: “Chân khép lại, eo thẳng, lưng không được cong, cổ hơi rũ, đầu cúi ba phần. Hai tay giữ ngang hông, không được ép lại. Khuỷu tay hai bên cao ngang nhau.”
Nhưng mà trái lại Khương Tuyết Ninh... Chân khép lại, thì eo không thẳng; eo thẳng rồi, thì lưng hơi gù; lưng thẳng lên, thì cổ không rũ; cổ rũ xuống, đầu lại ngẩng lên; thật vất vả làm đúng phía trước, thì hai tay lại không đúng, hai bên như con lật đật lắc lư, dù làm sao cũng không cao bằng nhau được. Chưa từng thấy ai tứ chi trì trệ tới như vậy!
Mà Khương Tuyết Ninh mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, như hoàn toàn không biết mình kém cỏi.
Tô thượng nghi trong cung nổi danh nghiêm khắc, kì thực là người đáy mắt không chứa nổi hạt cát, bình thường trong cung gặp ai sai quy củ cũng mặt lạnh răn dạy một câu, cho nên tính tình rất không kiên nhẫn. Nàng vốn cho là, người có thể khuyên công chúa, nên cũng thông minh, học nhanh hiểu nhanh. Nhìn bề ngoài cũng không có vẻ đần độn. Ai ngờ lại như khúc gỗ dạy hoài không được, mà còn không biết xấu hổ nữa. Ngươi chỉ nàng chỗ nào, nàng sửa chỗ nấy, không ngừng có chỗ sai, hoàn toàn không nhận ra mình làm sai, làm gì có chút nào thông minh lanh trí như trên mặt?!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Ngón tay Tô thượng nghi nắm chặt bên hông, khớp xương cũng ẩn ẩn trắng bệch, cứ như sắp tức giận bùng nổ đến nơi. Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới Lạc Dương trưởng công chúa.
Không.
Không sao.
Đần một chút cũng không sao, cùng lắm thì dạy lâu một chút. Kiên nhẫn chút, kiên nhẫn chút. Sau khi dùng những lời này dặn dò chính mình một hồi, Tô thượng nghi cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, ép xuống cơn tức giận đã vọt tới cổ, duy trì vẻ tươi cười có chút cứng ngắc, trái lương tâm nói với Khương Tuyết Ninh: “Không sao, từ từ làm, Khương nhị cô nương đã làm tốt hơn chút rồi.”
Khương Tuyết Ninh: “...”
Tô thượng nghi từ lúc nào đã hạ thấp tiêu chuẩn tới vậy rồi?!
Những người khác: “...”
Đây tuyệt đối không phải Tô thượng nghi chúng ta biết! Giả!! Nhất định là giả!
Khương Tuyết Ninh căn bản không định nghiêm túc học lễ nghi gì. Kiếp trước nàng có học qua. Càng không cần phải nói về sau nàng còn ở trong cung mấy năm, cho dù làm hoàng hậu, dáng vẻ có chút lười biếng, nhưng nhiều thứ đã quen thuộc, có kém cũng không thể kém hơn đám tiểu thư mới vào cung làm thư đồng này. Nhưng những thế gia tiểu thư này cố gắng để có thể ở lại; nàng đã quyết tâm muốn về, thì cố gắng làm gì? Không những không nghiêm túc, không cố gắng, còn cố ý diễn ra vẻ dù dạy thế nào cũng không học được, để Tô thượng nghi cảm thấy nàng là gỗ mục không khắc nổi.
Nhưng mà kế hoạch tiến triển không thuận lợi. Dự cảm bất thường lúc trước của Khương Tuyết Ninh đã thành sự thật: Đời này mặc dù vẫn là Tô thượng nghi dạy, nhưng vẻ mặt ôn hoà, kiên nhẫn đến cực điểm, hoàn toàn không bới xương trong trứng gà như kiếp trước! Dù nàng diễn sao, Tô thượng nghi đều cầm tay nàng, dùng ánh mắt cổ vũ nàng “Cố gắng thêm một chút, ta tin ngươi làm được”...*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Nan giải. Bóng ma tâm lý kiếp trước khiến nàng nổi da gà. Cả người Khương Tuyết Ninh đều cảm thấy không ổn! Không, phải tỉnh táo. Nàng biết rõ tính tình Tô thượng nghi. Hiện tại có thể vì nguyên nhân gì đó mới phá lệ kiên nhẫn với nàng, nhưng sẽ có giới hạn, chỉ cần vượt qua thì dù là thánh nhân cũng phải tức giận. Giả dốt nhất thời không có hiệu quả, nhưng không sao, nhất định không được từ bỏ. Kiên trì là thắng lợi! Nếu bây giờ còn chưa chọc giận được Tô thượng nghi, nhất định là vì nàng làm chưa đủ mức, chưa đủ lâu!
Khương Tuyết Ninh nhìn ra sự nhẫn nại của Tô thượng nghi, nàng cố ý trong lúc lơ đãng rũ cánh tay xuống, rõ ràng thấy khóe mắt Tô thượng nghi chịu không nổi giật giật, nàng vội tỏ ra ngại ngùng cười, ngập ngừng nói: “Đa tạ thượng nghi đại nhân, ta từ nhỏ đã đần độn, học cái gì cũng không được, làm phiền ngài rồi...” Ta không tin ngươi còn nhịn được!
Tô thượng nghi đúng là suýt chút không nhịn được nữa, định nghiêm nghị quát nàng không chỉ đần mà còn lười biếng! Nhưng mà lời ra đến khóe miệng vẫn nuốt vào. Nghĩ tới công chúa. Nghĩ tới công chúa. Tô thượng nghi nghĩ lại chắc mình quản nghiêm quá nên nàng căng thẳng, mà mình bây giờ cũng cần bình tĩnh lại, vì vậy nói: “Không sao, nhị cô nương luyện tập lâu như vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục đi.”
Những người khác còn bị các nữ quan nghiêm chỉnh dạy:????!!!
“Sưu sưu sưu sưu!” Trong không khí phảng phất có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao xẹt qua. Khương Tuyết Ninh rõ ràng cảm giác được mười mấy ánh mắt sắc như đao, trong nháy mắt bay về phía mình, hận không thể đâm mình thành cái sàng! Phải biết, những người khác thực không giống nàng a.
Tô thượng nghi chính là nữ quan chưởng sự thượng nghi cục, ba nữ quan đi theo là thuộc hạ của nàng. Bây giờ cùng một phòng với Tô thượng nghi trước nay nghiêm khắc với lễ nghi trong cung, ai dám không nghiêm túc dạy? Vốn các nàng còn nhận tiền để chiếu cố, nay không ai dám thả lỏng chút nào. Nếu sơ ý một chút bị Tô thượng nghi thấy, nhất định sẽ thành trọng tội. Cho nên những nữ quan này chẳng những không có nửa phần lười biếng, ngược lại so với bình thường càng thêm nghiêm ngặt, hiển nhiên đã thành Tô thượng nghi thứ hai, thứ ba, cái thứ tư!
Nhưng mà Tô thượng nghi ngài... lại dễ dãi tới mức trời đất không tha. Thế là những người khác vốn rất tin tưởng vượt qua, nay lại hoang mang cực độ. Vốn tưởng Khương Tuyết Ninh rơi vào tay Tô thượng nghi, tay chân vụng về như vậy, tuyệt đối phải bị giày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ, còn các nàng sẽ đứng bên chế giễu; nhưng bây giờ, Khương Tuyết Ninh gặp Tô thượng nghi dễ tính, không chút nào khó khăn, mà mấy nữ quan các nàng tưởng dễ tính lại giày vò các nàng khổ không thể tả!
Các nàng học không được, nữ quan mặt lạnh trách; Khương Tuyết Ninh học không được, Tô thượng nghi lại cho nàng ngồi nghỉ ngơi!
Chỉ một nháy mắt, Khương Tuyết Ninh cũng sợ: Lúc tuyển thư đồng nàng không trình tên mà được chọn, đã để mọi người thấy nàng khác biệt, ẩn ẩn bị cô lập; bây giờ học lễ nghi còn có đãi ngộ đặc thù như vậy, nàng nếu ngồi xuống thật, chắc chắn sẽ thành cái gai trong mắt mọi người, kẻ địch của cả nhóm!
Nhưng mà chuyện đã vậy. Nàng ý thức được, càng như thế, mình càng phải rời cung, nếu còn ở lại sẽ bị bọn họ tháo thành tám khúc mất! Lui không thể lui. Lúc này phải lấy công làm thủ. Khương Tuyết Ninh lập tức cảm động vui mừng nói: “Ta đã sớm mệt mỏi, thượng nghi đại nhân thật là rộng lượng, nhân từ.” Sau đó kiên trì, bình tĩnh đặt mông ngồi trên ghế bên cạnh.
Đúng, là “Đặt mông”.
Tùy tiện, không có nửa điểm phong nhã. Tô thượng nghi lập tức cảm thấy cơn tức lại trào lên, ép mình nhìn đi chỗ khắc, trong lòng mặc niệm: Nam mô a di đà phật, nhắm mắt làm ngơ! Nhắm mắt làm ngơ! Công chúa coi trọng nàng, vậy cô nương này còn có chỗ hơn người, mình chưa phát hiện nhất định do mắt mình vụng về. Ổn định lại tinh thần, chậm rãi phát hiện ra nhan sắc của nàng!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Dù sao lúc nãy đã đứng hơn nửa canh giờ, Khương Tuyết Ninh vừa ngồi xuống đã cảm thấy toàn thân thoải mái, chỉ là... Sau lưng hơi lành lạnh. Vừa nhìn, quả nhiên ánh mắt của đám người đều ở chỗ nàng. Sắc mặt Vưu Nguyệt càng tái xanh, suýt tức điên.
Phương Diệu cũng nhìn nàng. Lúc này nàng đứng sau lưng Phàn Nghi Lan, nhìn tư thế thoải mái dễ chịu của Khương Tuyết Ninh suýt chút hâm mộ khóc lên, hận không thể đánh mình nửa canh giờ trước một trận. Cần gì chứ! Đổi cái gì mà đổi! Cảm giác đầu tiên mới là đúng nhất! Vừa nhìn Khương Tuyết Ninh đã biết là người có “Thế” a, nàng vì sao không đủ dũng khí kiên trì thêm chút a? Nếu không hiện tại cũng có thể ngồi bên kia mát mẻ...
Cũng may, nàng không ngồi quá lâu. Tô thượng nghi điều chỉnh tâm tình xong, liền để nàng tiếp tục học quy củ. Nhưng mà, không ngờ —— Nghỉ ngơi xong Khương Tuyết Ninh không chỉ không có nửa điểm tiến bộ, so với lúc trước còn bết bát hơn! Hình như đoán ra nàng rất kiên nhẫn, nên đến khí độ đại gia khuê tú cũng mất luôn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người tức giận!
Tô thượng nghi cảm thấy mình sắp nhịn tới mức đổ bệnh. Tươi cười trên môi cũng sắp không chống cự nổi nữa. Chỉ là nàng vẫn cố gắng duy trì, cho dù thanh âm run rẩy, cũng muốn nói với Khương Tuyết Ninh: “Không sao, đã tốt hơn một chút, Khương nhị cô nương lại lần nữa đi.”
Nàng không biết lúc này trong lòng Khương Tuyết Ninh cũng đang run rẩy. Nàng rất muốn xông lên lay lay bả vai Tô thượng nghi, mà quát lên: Tô thượng nghi! Người tỉnh lại giùm ta, bộc lộ tính tình vốn có của người ra đi!
Nhưng không thể. Hiện tại là thi xem ai bình tĩnh lâu hơn. Người khác đã học lễ nghi hơn phân nửa, Tô thượng nghi cùng Khương Tuyết Ninh bên này mới không dễ dàng mà xong phần “Đứng”, lúc này dù là người dạy hay người học, trên trán đều lấm tấm mồ hôi. Tô thượng nghi là tức giận; Khương Tuyết Ninh là mệt mỏi. Cho dù vẻ mặt Tô thượng nghi ôn hoà, nhưng phải hết lần này tới lần khác làm lại động tác ngu xuẩn kia cũng là một loại áp lực, còn chú ý không sơ ý làm lộ ra khả năng của mình, đúng là mười phần gian khổ.
Lần thứ hai nghỉ ngơi, nàng lén nhìn thần sắc Tô thượng nghi, xem chừng nhẫn nại cũng đã tới cực hạn, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì nàng sẽ quát nạt cho mình về nhà. Cho nên lần thứ ba đứng lên, trong lòng Khương Tuyết Ninh tràn đầy hi vọng.
Lúc này bắt đầu học “Đi”. Nàng định tiếp tục trì trệ, ai ngờ Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y lại đến. Nương theo tiếng “Trưởng công chúa điện hạ giá lâm”, tất cả mọi người khom người xuống hành lễ. Thẩm Chỉ Y hôm nay một thân cung trang lam nhạt, vết sẹo dưới khóe mắt trái vẫn như cũ vẽ thành cánh hoa màu hồng đào, trông rất đẹp, người vừa cười vừa đi tới, tạo cảm giác trời xanh hơn, nắng vàng đẹp hơn, lòng người thoải mái.
Đi tới gần, ánh mắt của nàng liền dừng ở chỗ Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh toàn thân cứng đờ. Nàng chỉ khoát tay, ngồi xuống, nói với tất cả mọi người: “Không cần đa lễ. Bản công chúa liền là đến xem, các ngươi tiếp tục đi.” Tất cả mọi người lập tức cùng nhau hô tạ ơn. Các nữ quan trở lại dạy những người khác. Tô thượng nghi tiếp tục dạy Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh còn chưa cảm giác ra có gì không đúng, mặc dù Lạc Dương trưởng công chúa đến khiến nàng có mấy phần bất an, nhưng tóm lại đối phương cũng chỉ nhìn nàng một cái, không làm gì khác, nàng thoáng an tâm. Nàng tập trung ý chí, tiếp tục giả vờ.
Tô thượng nghi nói: “Đi lại trong cung, không được nhìn đường, đừng hết nhìn đông tới nhìn tây. Nữ tử bước cách một thước là tốt nhất, chính là khoảng cách chân ngươi hạ xuống tới chỗ thanh thước này...”
Khương Tuyết Ninh đi một bước.
Bỗng nhiên “Ba” một tiếng, “không để ý” giẫm lên thước.
Thước gãy.
Tô thượng nghi bắt đầu cảm thấy huyệt Thái dương ẩn ẩn đau, muốn bùng nổ. Nhưng mà lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng cười.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Đúng là Thẩm Chỉ Y cười nhẹ nhàng nhìn Khương Tuyết Ninh, trong mắt đều sáng lên, không quay đầu lại nói với cung nữ bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, nàng đạp vỡ đồ trong cung, mà thần sắc không thèm thay đổi, thật trấn định bình tĩnh nha...”
Những người khác: “...”
Chờ chút, đã không trách cứ còn cười thưởng thức cùng mê say là thế nào!
Khương Tuyết Ninh: “...”
Xem ra là làm còn chưa tốt, không sao, ta sẽ tiếp tục làm!
Tô thượng nghi nghe Thẩm Chỉ Y nói, xem như tận mắt chứng kiến sự yêu thích của công chúa nhà mình đối với cô nương này, tức tối nghẹn ở cổ tiêu đi đâu mất, bình tĩnh lại, gọi người lấy một thanh thước đến, nói: “Xin nhị cô nương bước lại lần nữa.”
Khương Tuyết Ninh lại cất bước. Lần này ngược lại không giẫm lên thước, chỉ là bước chân dài lắm là nửa thước, cực kỳ tùy ý, so với “Một thước là tốt nhất” mà Tô thượng nghi nói cách rất xa.
Thẩm Chỉ Y thấy, nhẹ nhàng thở dài một cái, bưng mặt tán thưởng: “Nhà thơ thời cổ hình dung mỹ nhân đáng yêu, nói ‘Liễu rủ trong gió’ ‘Bước liên tục nhẹ nhàng’, ta còn không tin, nghĩ nữ nhi bước chân nhỏ bao nhiêu nhìn càng sợ hãi rụt rè bấy nhiêu, chưa hẳn đã đẹp mắt. Nhưng thấy Ninh Ninh ta mới biết được, thì ra trên đời thực sự có người bước từng bước nhỏ, lại đẹp như vậy...”
Những người khác đã hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này! Ánh mắt trưởng công chúa điện hạ không sao chứ?! Đây rõ ràng là không nghe lời Tô thượng nghi nói, mười phần lười biếng a, làm sao tới chỗ công chúa lại khen không khép miệng được?!
Khương Tuyết Ninh nghe xong, chân liền run rẩy không đứng vững, kém chút trượt ngã chổng vó. Thẩm Chỉ Y khoanh tay trước ngực, cười đến hai mắt cong cong như trăng khuyết đầy dịu dàng và sủng ái, chỉ nói: “Nhìn đi, suýt chút trượt chân mà mặt vẫn không đổi sắc, người đẹp quả nhiên làm cái gì cũng đều cảnh đẹp ý vui!”
“...” Khương Tuyết Ninh mới đứng vững còn chưa tỉnh hồn, nghe vậy trong lòng run lên, nheo mắt, lúc này thật sự không để ý, chân trái vấp chân phải trong nháy mắt quỳ luôn trên đất! Cũng may kịp thời dùng tay chống đỡ nên không quá đau.
Thẩm Chỉ Y thấy thế lập tức đứng dậy, lại trực tiếp đến bên, đỡ nàng dậy, bộ sáng đầy đau lòng: “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Ngã đau lắm không a?”
Khương Tuyết Ninh nhũn chân vội đứng lên, sợ mất nửa cái mạng, run rẩy nói: “Thần nữ từ nhỏ lớn lên nơi hương dã, không học qua quy củ trong cung, lại lười biếng ngu dốt, lễ nghi trong cung thực sự học không được, chỉ sợ cô phụ trưởng công chúa ưu ái. Ở lại đây cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ, xin trưởng công chúa cho thần nữ rời cung, thần nữ tự mình hiểu lấy, không dám hi vọng xa vời làm thư đồng công chúa.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó a!” Thẩm Chỉ Y đã khoác lên tay của nàng, thần sắc tự nhiên thân mật. “Lần trước trùng dương yến ngươi vẽ lên cánh hoa màu đào này, bản công chúa rất thích, trong cung ngoài cung đều nhao nhao bắt chước. Bản công chúa thích ngươi còn không kịp. Lễ nghi trong cung, ngươi nếu không học được cũng không sao, bản công chúa bảo kê ngươi là được. Lại nói, ngươi không biết bản công chúa vì để ngươi tiến cung, bỏ ra bao nhiêu công sức a!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Mí mắt Khương Tuyết Ninh lại nhảy một cái, cảm giác bất an quen thuộc trào lên.
Quả nhiên, Thẩm Chỉ Y lộ ra thần sắc hơi có vẻ ủy khuất, nhìn có chút đáng thương, nhưng ý tranh công lao trong lời nói hoàn toàn giống y như Yến Lâm lúc trước: “Ban đầu Yến Lâm dù không nhờ bản công chúa thêm tên ngươi, bản công chúa cũng đã muốn ngươi tiến cung. Nhưng theo như quy củ Lễ bộ định ra nếu từ đầu không trình tên lên thì không được chọn. Bản công chúa tới tìm mấy lão ở Lễ bộ, dây dưa rất lâu mới khiến cho bọn hắn đồng ý đó! Thế nào, ta tốt với ngươi chứ, ngươi vui không?”
Khương Tuyết Ninh: “...”
Quả nhiên, chuyện ta tiến cung, ngươi cũng có một phần a!
Mặt Khương Tuyết Ninh đã đờ đẫn, nhìn lại gương mặt xinh đẹp của Thẩm Chỉ Y, chậm rãi nở ra một nụ cười, mười phần đúng mực trả lời: “Trưởng công chúa điện hạ quá tốt với thần nữ rồi, thần nữ thực vui mừng.”