Khôn Ninh

Chương 48: Trịnh Bảo



Từ khi bị tuyển vào cung, lộ trình dần sai lệch: Tên nàng không trình lên lại bị tuyển vào cung, khiến người ta hoài nghi nàng có hậu đài, danh tiếng không có còn kéo thêm cừu hận; sau khi nhập cung, nàng cố ý giả dốt để không được tuyển, nhưng đấu không nổi quá nhiều người muốn nàng vào cung, ngược lại còn bởi vậy khiến người ta cảm thấy mình bất tài không xứng, thành cái gai trong mắt người khác; cho tới hiện tại chân chính vào cung, người ngoài đã có thành kiến với nàng, nên không thể thân thiết được với ai nữa. Vạch mặt với Trần Thục Nghi, kỳ thật không phải chuyện gì to tát. Chỉ là kéo sóng ngầm ra ngoài sáng mà thôi.

Trở lại phòng mình suy nghĩ một phen, Khương Tuyết Ninh ý thức rõ ràng khốn cảnh mình phải đối mặt: Còn tận nửa năm nữa, Lạc Dương trưởng công chúa dù thích nàng, nhưng cung đình lớn như vậy, ai biết tương lai sẽ phát sinh cái gì? Phải biết trong hoàng cung tường thành trùng điệp này, chuyện đơn giản nhất là hại người. Mâu thuẫn đã phát sinh. Nàng dù không có ý muốn hại người, nhưng làm sao biết người ngoài có tâm tư muốn hại nàng không? Đời này nàng vốn không có ý định dính đến tranh đấu trong cung, chỉ chờ nửa năm sau thu thập bọc hành lý cao chạy xa bay. Nhưng cao chạy xa bay cũng có tiền đề, đó chính là: “Đến lúc đó ít nhất ta phải còn sống a...”

Đóng cửa phòng, nàng nằm thẳng xuống giường, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú đốm sáng từ ngoài cửa sổ lọt vào như thêu trên đỉnh màn, Khương Tuyết Ninh cảm thấy, mình nhất định phải làm gì đó. Đầu tiên, so với những kẻ không ưa nàng, nàng có ưu thế gì?

Gia thế? Nàng chỉ có thể coi là trung đẳng, nửa vời.

Quý nhân thích? Nàng chỉ có Thẩm Chỉ Y, nhưng người có quyền lực trong cung đâu chỉ mỗi Thẩm Chỉ Y.

Thông minh tài trí? Nàng hiểu nhìn sắc mặt nói chuyện, làm việc cũng thoả đáng hơn đời trước nhiều, nhưng so với người trí tuệ, chỉ có thể coi là nhanh trí cùng thông minh vặt, không hơn ai bao nhiêu.

Ưu thế chân chính mà nàng có chỉ là: Trùng sinh, tiên tri.

Nàng biết rất nhiều điều người khác không biết, cũng biết rất nhiều chuyện bây giờ còn chưa phát sinh, thậm chí còn biết nhiều người nàng bây giờ còn chưa gặp. Điều này nghĩa là nàng có nhiều cơ hội hơn người khác. Xu cát tị hung, nhìn được hạng người, cướp đoạt tiên cơ!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Như vậy, nàng lấy hiểu biết kiếp trước để xem, bây giờ trong cung có chuyện gì, có người nào, có thể lợi dụng được? Khương Tuyết Ninh đếm ngón tay: ” Thám hoa lang tương lai Vệ Lương, hiện tại vẫn còn học hành ở Dương châu; Tiêu Định Phi, đăng đồ tử vẻ ngoài thiếu gia, bây giờ còn không biết đang ở xó xỉnh nào lập mưu xuất hiện; Tôn thượng cung là người tốt, có thể tin tưởng được, nhưng thời gian này kiếp trước nàng đang ở đâu?” Dịch đình? Hay trong cung của phi tử nào đó không được sủng ái?

Tính đi tính lại, nàng có chút mờ mịt, nghĩ thật lâu vẫn không tìm ra được người nào có thể sử dụng. Ký ức con người vốn hỗn loạn vô trật tự, trùng sinh trở về cũng chưa chắc nhớ kỹ những chi tiết của kiếp trước, nàng luôn cảm giác mình đã bỏ sót chuyện gì đó rất quan trọng, càng nghĩ càng không có đầu mối gì, còn thêm hoa mắt váng đầu. Đầu giờ chiều, Khương Tuyết Ninh dứt khoát nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Tới giờ Mùi sơ khắc, bên ngoài có cung nhân nhẹ nhàng gõ cửa gọi nàng: “Khương nhị cô nương, tới lúc đi thỉnh an thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương rồi.” Nàng chợt bừng tỉnh, ngồi dậy.

*

Tiền triều do hoàng đế làm chủ. Hậu cung tự nhiên là hoàng hậu làm chủ. Theo quy củ, nhóm thư đồng tiến cung ngày đầu tiên phải đi thỉnh an thái hậu, hoàng hậu, chỉ là lần trước vào cung lịch trình quá chặt chẽ nên không ai cưỡng cầu; lần này vào cung lại là chiều tối hôm qua, sáng sớm nay còn đi Phụng Thần điện, cho nên chuyện thỉnh an này mới trì hoãn đến xế chiều hôm nay.

Khương Tuyết Ninh trong phòng mình rửa mặt một phen, lúc đi tới sảnh, những người khác cũng đang tới, chỉ là bởi vì lúc trước nàng nói hai câu không khách khí với Trần Thục Nghi, ánh mắt đám người nhìn nàng đều có chút kỳ quái, cũng không ai chủ động đi tới bắt chuyện với nàng. Chỉ có Phương Diệu thừa dịp không ai trông thấy nháy mắt ra hiệu với nàng.

Vưu Nguyệt lôi kéo Diêu Tích cùng những người khác nói chuyện, càng không để ai có cơ hội nói chuyện với Khương Tuyết Ninh, ý tứ là muốn cô lập nàng. Trần Thục Nghi trang điểm xong đi ra, thì trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, mặc dù không nói chuyện, nhưng tư thế giương cung bạt kiếm đã hết sức rõ ràng. Đến cung nhân dẫn các nàng đi thỉnh an cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, không dám ngẩng đầu nhìn các nàng, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Thái hậu nương nương hai ngày này nhiễm phong hàn, lúc này hoàng hậu nương nương đang ở Từ Ninh cung hầu bệnh, cho nên trực tiếp đi Từ Ninh cung thỉnh an, cũng đỡ khiến chư vị thư đồng tới lui hai chuyến, mời đi theo nô tỳ.”

Vị trí Ngưỡng Chỉ trai ở gần ngoài rìa, nhưng Từ Ninh cung lại sâu trong thâm cung, muốn tới phải đi xuyên qua gần nửa hậu cung, xuyên qua nhiều cung điện của các phi tần. Khôn Ninh cung đằng sau Càn Thanh cung, cũng trên trục trung tâm hoàng cung.

Trong tám vị thư đồng, Phương Diệu, Vưu Nguyệt, Diêu Dung Dung là trước kia chưa từng vào cung, lần trước cũng không dám đi khắp nơi, vẫn còn lạ lẫm; Khương Tuyết Ninh đời này còn chưa vào cung, nhưng vì đời trước nên dù hoàng cung rộng lớn kết cấu phức tạp, nàng có nhắm mắt cũng không lạc, bởi vậy không hiếu kỳ mấy.

Vưu Nguyệt lại thấp giọng, tò mò hỏi Diêu Tích đi bên cạnh một câu: “Diêu Tích tỷ tỷ, phía trước là Khôn Ninh cung sao?”

Diêu Tích nhìn theo hướng nàng chỉ, nói: “Đúng vậy, hoàng hậu nương nương các triều đại đều ở Khôn Ninh cung. Hoàng hậu nương nương hiện tại đến từ Hà Nam Trịnh thị, là thê tử lúc còn chưa lên ngôi của hoàng thượng. Chỉ là bình thường đều ở trong cung không ra ngoài, thỉnh an lần trước chúng ta vào cung nàng đã miễn, chỉ để chúng ta qua bên thái hậu nương nương, nghe nói thái hậu nương nương thích náo nhiệt hơn.”

Vưu Nguyệt nhẹ gật đầu: “Thì ra là thế.”

Khương Tuyết Ninh không nhanh không chậm đi sau cùng, nghe Diêu Tích nói thì hàng mi khẽ động, nội tâm cười lạnh một tiếng. Thích náo nhiệt? Lão yêu bà kia còn ước gì cả hoàng cung đều vây quanh nịnh nọt đó chứ. Tiên hoàng chết quá sớm, mụ còn chưa làm hoàng hậu cho đã nghiện, đã phải rời Khôn Ninh cung, chuyển đến Từ Ninh cung thanh tịnh vắng vẻ, sao có thể cam tâm? Lão yêu bà xuất thân Tiêu thị, nguyên là muội muội của Định quốc công Tiêu Viễn, cũng là cô mẫu của Tiêu Xu, nhà ngoại cường đại, chuyện gì trong hậu cung cũng chen mồm vào được, cho dù sau khi tiên hoàng băng hà mụ thành thái hậu, cũng chưa từng ngưng vươn tay muốn khống chế hậu cung.

Kiếp trước Thẩm Lang băng hà, hoàng đệ Thẩm Giới kế vị. Khương Tuyết Ninh là Lâm Truy vương phi, đúng ra nên phong hậu, nhưng lão yêu bà lại thò một cẳng vào, nói: “Khương thị đức không xứng vị, cử chỉ không hợp, không có phong phạm mẫu nghi thiên hạ, hoàng đế nên bỏ trống hậu vị, phong nàng thành một trong tứ phi đi.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Lúc ấy nàng nghe tin này suýt tức chết. Cũng may, các lão thần trên triều hiểu chuyện. Trên đời làm gì có trữ quân nào leo lên hoàng vị lại không phong thê tử trước làm hoàng hậu đâu? Nếu làm như vậy, không phải để thiên hạ chê cười sao? Dù xét lễ nghi hay quy củ đều không hợp lý. Cho nên bọn họ tấu trình lên khuyên ngăn. Nàng kiếp trước còn diễn xuất kiểu bạc liên hoa (nữ trắng trong thuần khiết, style thánh mẫu), chưa sai phạm gì, lại điềm đạm đáng yêu, càng bị người khi dễ càng càng kích thích người khác muốn bảo vệ, Thẩm Giới tốt xấu cũng là nam nhi, sao có thể để nàng bị khi dễ? Cho nên cuối cùng nàng vẫn leo lên hậu vị. Chỉ là một màn phong hậu náo loạn như thế, nàng cùng Tiêu thái hậu liền coi như đã kết thù.

Hoàng tộc cũng có chuyện nhà. Tiêu thái hậu làm bà bà (mẹ chồng) bắt bẻ nàng, động một tí lại lôi hiếu đạo ra dọa nàng, khiến nàng mỗi ngày đều rất không thoải mái. Mãi về sau Tiêu Xu vào cung, phong quý phi, lễ lạt còn phô trương hơn nàng biết bao nhiêu, Khương Tuyết Ninh mới chợt hiểu: Hóa ra lão yêu bà muốn nâng đỡ hậu bối nhà ngoại, để chất nữ (cháu gái) Tiêu Xu làm hoàng hậu a. Hậu cung thế là biến thành chiến trường Atula.

Khương Tuyết Ninh căn cơ vốn không sâu, vì không muốn bị cặp cô cháu này áp bức, chỉ có thể ai đến cũng không cự tuyệt, phàm ai nguyện ý trung thành, nàng đều hứa cho chỗ tốt, lại dựa vào khả năng nói chuyện lấy lòng người của mình lôi kéo được một đám tụ họp thành nhóm thế lực, lúc này mới miễn cưỡng ổn định.

Nhưng nàng dùng người không phân biệt trung thần gian nịnh như thế, dẫn đến vàng thau lẫn lộn. Trong mắt người ngoài cùng triều thần thanh lưu, nàng kết bè kết cánh, như khối u ác tính trong triều, thậm chí còn bị chỉ trích là hậu cung tham gia vào chính sự.

Càng về sau, lúc bị Tạ Nguy, Yến Lâm giam lỏng trong cung, tấu chương của đại thần trong triều buộc nàng tuẫn táng vì Thẩm Giới sớm đã bay tới tấp như tuyết mùa đông, cho nên kết cục cuối cùng thảm thiết như vậy có mấy phần cũng là tự làm tự chịu. Vì vậy kiếp trước Khương Tuyết Ninh hận Tiêu thái hậu, còn hơn Tiêu Xu ngàn dặm. Bây giờ trùng sinh trở về còn phải thỉnh an lão yêu bà này...

Khương Tuyết Ninh nhớ liền ngứa hàm, phải cắn chặt mới có thể khắc chế xúc động muốn chửi mắng ngay lúc này. Diêu Tích đi phía trước còn không biết đằng sau có người cất giấu thâm cừu đại hận, chỉ dẫn câu chuyện tới chỗ Tiêu Xu, cười nói: “Ta cũng là tết Nguyên Tiêu hai năm trước may mắn theo gia phụ gia mẫu vào cung bái kiến mới thỉnh an thái hậu nương nương, lần này đi còn có chút khẩn trương. A Xu tỷ tỷ đến lúc đó nhớ phải giúp ta một chút, ngươi là chất nữ thái hậu nương nương thương yêu nhất, nếu lát nữa chúng ta lễ nghi có gì không ổn thỏa, chọc lão nhân gia không vui, phải nhờ ngươi nói giúp a.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Tươi cười trên môi Tiêu Xu hơi cứng lại, nhìn Diêu Tích một chút, chỉ nói: “Bây giờ chúng ta chẳng qua đều là thư đồng trưởng công chúa điện hạ thôi, thái hậu nương nương lúc trước cũng rất thích A Tích muội muội, không cần phải lo lắng.”

Khương Tuyết Ninh nghe xong liền biết, Tiêu Xu cực hiểu đạo lý cây to đón gió. Nàng là cháu gái ruột của thái hậu, coi như là họ hàng của Thẩm Chỉ Y, nhưng không làm việc phách lối, vào cung lâu như vậy cũng chưa từng nhắc quan hệ với thái hậu, chắc hẳn không muốn trở thành mục tiêu người ngoài chú ý. Nhưng mà a… Đã thế này làm sao còn khiêm tốn được nữa? Quả nhiên, Diêu Tích vừa nói, thần sắc của đám người đều có chút biến hóa.

Vừa đi vừa nói, không bao lâu đã tới gần Khôn Ninh cung, chỉ là cùng lúc đó đám người đã bắt đầu nghe thấy những thanh âm kỳ quái, càng lúc càng rõ ràng. “Ba, ba”. Từng tiếng từng tiếng rõ ràng dứt khoát. Những người khác có chút hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn quanh. Khương Tuyết Ninh lấy kinh nghiệm kiếp trước, lập tức nghe ra, đây là tiếng vả mặt bằng tay, mà còn rất mạnh!

Vừa vòng qua tường cung, Trần Thục Nghi phía trước bỗng dừng lại. Diêu Dung Dung nhìn thấy một màn phía trước thì kinh ngạc thốt lên một tiếng: “A.” Kêu xong, mới ý thức không ổn, vội vàng che miệng lại.

Bên cạnh cửa Khôn Ninh cung, có một thái giám đang quỳ, mũ trên đầu đã bị ném trên mặt đất, chỉ cắm trâm gỗ đơn giản, lúc này đang giơ tay lên, dùng sức tự tát trên mặt mình. Không chút lưu tình! Tự đánh mình cũng dùng toàn lực. Gương mặt vốn trắng đã đầy dấu bàn tay, khóe miệng bị rách đến chảy máu.

Nhóm thư đồng mới vào cung làm sau từng thấy trường hợp như vậy? Nhất thời không dám bước tiếp. Toàn bộ đều ngừng lại. Khương Tuyết Ninh đứng sau đám người, nhìn về phía tiểu thái giám kia, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt. Nhưng trong chớp nhoáng này, nàng vậy mà cảm thấy có chút quen mắt, trong đầu lập tức lóe lên một gương mặt kiên quyết oanh liệt đầy máu tươi, dần dần phủ đầy trí nhớ.

Trịnh Bảo!

Về sau là thái giám hầu hạ bên người Thẩm Giới – Trịnh Bảo, kiếp trước trung thành tuyệt đối với Thẩm Giới, tuy là hoạn quan, nhưng tính tình cứng rắn ngay thẳng. Lúc Thẩm Giới bị Yến Lâm, Tạ Nguy hạ độc mà băng hà, Trịnh Bảo chỉ mặt hai người mắng chửi họ mưu phản, sau đó cười to, không chịu về phe bọn hắn, mà trực tiếp rút kiếm tự vẫn, tuẫn táng theo Thẩm Giới! Lúc đó người đương thời mỉa mai, nam nhi văn võ cả triều không ai so được với một hoạn quan.

Khương Tuyết Ninh rốt cục nhớ ra, chuyện mình đã bỏ sót ——Trịnh Bảo a. Nếu nàng nhớ không lầm, Trịnh Bảo hiện tại là tiểu thái giám phục vụ ở Khôn Ninh cung, nhưng kỳ thật đã được thái giám chưởng ấn hiện tại là Vương Tân Nghĩa nhìn trúng, muốn thu làm đồ đệ. Hắn sở dĩ đi theo Thẩm Giới, là vì có lần bị phạt quỳ gối trước Khôn Ninh cung, Thẩm Giới trông thấy, từng cầu tình để hoàng hậu bỏ qua cho hắn. Từ đó liền trung thành tuyệt đối với Thẩm Giới, mãi đến khi hắn băng hà cũng chưa từng phản bội...

Nếu như, đời này không phải Thẩm Giới, mà là nàng cứu được Trịnh Bảo thì sao? Nhưng vấn đề —— Thẩm Giới là Lâm Truy vương, lời nói tất nhiên có tác dụng; còn nàng nay chỉ là một thư đồng nho nhỏ, làm sao cứu được hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.