Khôn Ninh

Chương 54: Phụ đạo



* Tên gốc của chương là “开小灶” vốn chỉ tập trung lại ăn uống, thường dùng nồi lớn để nấu ăn, mọi người ăn chung, mà “开小灶” cũng là làm một vài món ăn ngon đặc biệt dành cho một số ít người ăn. Sau này dùng để ví với việc đưa ra một số điều kiện hoặc đãi ngộ đặc biệt hơn bình thường.

Khương Tuyết Ninh từng nghĩ tới mười tám cách “xử” Khổng thánh nhân; bây giờ, nàng nhịn không được nghĩ có nên áp dụng với mình không.

Đám người lúc trước nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, bỗng nhiên có mấy phần đồng tình. Dù sao người ghen ghét hay xem thường, cũng chẳng ai ngờ rằng chỉ đánh đàn hơi tệ chút lại bị tiên sinh bắt ở lại. Không cần biết Tạ tiên sinh nhìn có bao nhiêu ôn hòa, đối với đám học sinh này, chuyện như vậy đều là “Tin dữ”, thật đáng sợ. Cho nên, trong sau đó… Mỗi người đều nhìn vào vết xe đổ của Khương Tuyết Ninh, đến Thẩm Chỉ Y lúc trước thần thái nhẹ nhõm cũng phải mười phần nghiêm túc luyện tập, chỉ sợ kẻ xui xẻo kế tiếp bị tiên sinh bắt ở lại chính là mình.

Khương Tuyết Ninh yên lặng không nói gì. Suốt một canh giờ, nàng ngồi yên tại chỗ mình, cũng không dám đụng vào đàn. Cuối tiết học, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ cáo từ Tạ Nguy. Khương Tuyết Ninh không khỏi đưa mắt nhìn những người khác.

Giống như Tiêu Xu bất hiển sơn bất lộ thủy, chỉ nhìn nàng một cái. Giống như Vưu Nguyệt rõ ràng có khúc mắc cùng nàng thì âm mũi hừ nhẹ một tiếng, có chút cười trên nỗi đau của người khác. Phương Diệu thì là vạn kiểu thương tiếc nhìn nàng, ánh mắt thương mà không giúp gì được. Khương Tuyết Ninh biết những người khác không đáng tin cậy, nhưng vẫn cố níu một cọng cỏ cứu mạng, nhịn không được lúc Thẩm Chỉ Y đi qua thì hô một tiếng: “Trưởng công chúa điện hạ…”

Thẩm Chỉ Y đi tới nắm chặt tay nàng, lời nói nặng nề mà đầy quan tâm: “Tạ tiên sinh là người rất tốt, ngươi phải cố gắng.”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Thẩm Chỉ Y còn nhẹ gật đầu cổ vũ, sau đó mới đi ra ngoài.

Có chút tuyệt vọng. Người đã đi hết. Nhóm cung nhân phục vụ cũng rời đi hơn phân nửa. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào giấy dán cửa sổ, sáng đến trắng lóa. Tạ Nguy cất cây cổ cầm Nga Mi của hắn vào túi, ôm nghiêng trong lòng, từ trên điện đi xuống, chỉ nhìn nàng một cái nói: “Đi theo.”

Khương Tuyết Ninh trong lòng như rơi xuống hầm băng, chậm chạp đuổi theo. Nhưng không nghĩ mới đi một bước, Tạ Nguy liền ngừng lại. Tầm mắt hắn buông xuống, ánh sáng từ cửa điện soi vào chỉ chiếu tới nửa dưới gương mặt như toát ra hơi thở lạnh nhạt u ám, nhắc nàng một câu: “Đàn.” Khương Tuyết Ninh lúc này mới kịp phản ứng, quay người cẩn thận ôm đàn Tiêu Am hôm nay về cơ bản vẫn chưa chạm qua.

Tạ Nguy trực tiếp đi tới thiên điện. Dù sao hắn vẫn có chút khác biệt với những tiên sinh khác, những năm này đều ở trong cung chủ trì lễ nhật giảng, nên trong cung liền trích ra thiên điện của Phụng Thần điện để hắn nghỉ ngơi. Khương Tuyết Ninh cách thiên điện kia càng gần, mí mắt càng giật nhiều hơn.

Tới cửa thiên điện, có một tiểu thái giám hầu hạ đang đứng ở cửa, thấy Tạ Nguy tới liền đứng thẳng người, mặt mũi tràn đầy tươi cười, nói: “Thiếu sư đại nhân vất vả, đã hết giờ học rồi a? Nội vụ phủ có đưa tới trà của Phúc Kiến, nô pha cho ngài nhé?”

Tạ Nguy nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Thái giám kia liền lui xuống phòng sát vách pha trà, chỉ là lúc đi cũng không khỏi tò mò nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, tựa hồ thắc mắc vì sao Tạ thiếu sư lại mang cô nương này tới đây.

Tạ Nguy vào thiên điện. Khương Tuyết Ninh dừng bước tại cửa đại điện, giống như bên trong là đầm rồng hang hổ, không dám bước vào. Tạ Nguy cũng không quay đầu lại: “Vào đây.”

Khương Tuyết Ninh nghĩ, bây giờ đang ở hoàng cung đại nội, Tạ Nguy dù có bản lĩnh giấu diếm chăng nữa, cũng không dám ban ngày ban mặt giết người diệt khẩu, thế là kiên định bước vào. Một luồng hơi ấm chợt ùa tới. Nàng không khỏi ngẩn người. Thiên điện so với chính điện nhỏ hơn không ít, bố cục cũng không thoáng đãng lắm, ngoại trừ mở cửa ra vào cùng một cánh cửa sổ hướng đông ra, các cửa sổ khác đều đóng chặt, lò sưởi còn đốt than bạc. Trên sàn gạch băng lãnh trải thảm nhung thật dày, lúc bước đi không hề có chút tiếng động.Một giá sách cao cao bị tận dụng như vách ngăn, bên trên chất đầy các thể loại cổ tịch. Vòng qua giá sách liền thấy một án thư, một bàn để đàn, góc đông bắc còn có một sàn gỗ thật dài, bày biện mấy khối vật liệu gỗ, có mực thước, cái bào, các công cụ chạm khắc bên cạnh.

Mực thước: nguyên bản là thừng mặc 绳墨, một dụng cụ làm mộc.

Tạ Nguy treo đàn của mình lên xong, sau đó quay người nhìn Khương Tuyết Ninh chỉ về phía bàn để đàn trống bên kia, còn mình ngồi xuống giường sưởi gần cửa sổ, lơ đãng nói: “Nghe nói Ninh nhị cô nương hôm qua tại cửa Khôn Ninh cung cứu một tiểu thái giám tên là Trịnh Bảo.”

Khương Tuyết Ninh vừa đặt cây đàn trên bàn, nghe thấy lời này kém chút sợ đến ngã sấp xuống. Nàng vốn cho rằng Tạ Nguy bắt nàng lại thật sự muốn chỉ điểm nàng đánh đàn, ai ngờ tới vừa mới vào đã nói một câu như vậy, trong lòng thầm kinh hãi! Hôm đó cứu Trịnh Bảo trước mặt đám đông, dù nàng muốn che giấu cũng không thể, huống chi hiện tại lại bị Tạ Nguy hỏi ngay trước mặt. Người này tương lai sẽ tạo phản tất nhiên có sắp xếp tai mắt trong cung. Nếu dám giả ngây giả dại trước mặt Tạ Nguy, chính là muốn chết. Khương Tuyết Ninh ép buộc mình trấn định lại, lúng ta lúng túng trả lời: “Vâng.”

Đáy mắt Tạ Nguy sâu hơn như có chút suy nghĩ, lại nói với nàng: ” Thái giám chưởng ấn Tư lễ giám Vương Tân Nghĩa là hồng nhân bên cạnh thánh thượng, Trịnh Bảo dù làm việc trong hậu cung, là một thái giám quản sự không đáng chú ý trong Khôn Ninh cung, nhưng Vương Tân Nghĩa âm thầm có phần coi trọng hắn, coi như một nửa sư phụ của Trịnh Bảo, lại bởi vì Trịnh Bảo trung thành lại mười phần có hiếu, nên gần đây có phần muốn tìm cơ hội đề bạt hắn. Ninh nhị cô nương có ý tốt lại cực kỳ trùng hợp.”

Khương Tuyết Ninh vạn vạn không ngờ hắn lại biết. Chuyện nàng âm thầm trù tính mới chưa tới một ngày đã bị người này nhìn thấu thực khiến nàng kinh hồn táng đảm. Nàng vô thức muốn phủ nhận. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hiểu rõ của Tạ Nguy, phảng phất như đã nhìn thấu nàng, nhất thời dũng khí mới tuôn ra lập tức tan sạch, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.

Tạ Nguy lạnh nhạt nhìn nàng: “Ngươi cũng biết điểm này, nên cố ý muốn cứu hắn sao?” Khương Tuyết Ninh không dám thừa nhận. Dù sao lần trước Tạ Nguy đã cảnh cáo nàng, để nàng ngoan ngoãn trước mắt hắn, đừng âm mưu gì càng đừng làm hắn tức giận. Nhưng ngay trước mặt Tạ Nguy nàng không dám nói dối. Bởi vì nói dối kết cục càng thảm hại hơn. Trong khoảnh khắc tâm tư xoay chuyển trăm mối, thời khắc mấu chốt, Khương Tuyết Ninh liền nghĩ tới tuyệt chiêu lúc nãy, thế là mím môi, cúi đầu xuống thật thấp. Chuyện đau lòng quá nhiều, chỉ cần nghĩ tới thôi đã có thể khóc lên. Nàng ngước mắt lần nữa hốc mắt đỏ lên, đôi mắt ầng ậng nước, giống thủy triều sắp dâng lên, ủy khuất nói: “Chuyện trong cung nhiều như vậy, Vương Tân Nghĩa Vương Cựu Nghĩa gì chứ, ta chỉ mới vào cung mấy ngày, làm sao có thể biết được?”

“…” Tạ Nguy nhìn nàng, không nói lời nào. Khương Tuyết Ninh cảm thấy phản ứng của hắn có chút không đúng, không như nàng nghĩ, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Nhưng kịch đã diễn, sao có thể ngưng lại được? Nàng kiên trì tiếp tục giả khóc: “Huống chi ngay từ đầu cũng không phải ta muốn cứu tiểu thái giám cái gì mà Trịnh Bảo kia, là chúng ta trở về đi ngang qua trông thấy Lâm Truy vương điện hạ đứng trước mặt hắn như muốn cứu, chỉ là về sau có chuyện quấy rầy nên điện hạ quên đi. Ta thấy tiểu thái giám kia đáng thương, mới nói với trưởng công chúa điện hạ một câu. Chân chính lên tiếng cứu người là trưởng công chúa điện hạ. Tạ tiên sinh lần trước luôn miệng nói muốn tin ta, nhưng chuyện hôm nay làm gì có chút nào muốn tin ta? Gạt người!”

Thiếu nữ đang ở tuổi xuân tươi đẹp nhất, dung mạo mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ướt mềm mại, đáng thương khiến lòng người không tự chủ được mà đồng cảm yêu mến. Nhưng nàng vừa khóc còn vừa giả vờ lơ đãng nhìn sắc mặt hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng như ngọc lưu ly, có chút như nhiếp hồn đoạt phách. Tạ Nguy thế là nghĩ: Nhìn hắn giống như sẽ bị chiêu này đoạt mạng sao?

Khương Tuyết Ninh ngay từ đầu cảm thấy Tạ Nguy sẽ mềm lòng, nàng chỉ cần thuận theo qua ải là được, ai ngờ Tạ Nguy lại ánh mắt suy tư này nhìn nàng, bình tĩnh mà trấn định. Càng khóc, trong lòng càng không chắc chắn nữa. Vừa vặn lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, là thái giám bưng trà tiến đến nói: “Thiếu sư đại nhân, trà.” Tiếng nghẹn ngào của nàng liền dừng lại.

Thái giám kia bưng hai chén trà đến, một đặt trên bàn bên giường dưới tay Tạ Nguy, một đặt bên cạnh đàn trước mặt Khương Tuyết Ninh, cũng không biết có nghe thấy chuyện xảy ra lúc nãy, không ngẩng đầu lên nhìn nhiều, đặt hai chén trà xong liền khom người lui ra ngoài.

Tạ Nguy nâng chén trà lên, nhấc nhẹ nắp trà, nghe tiếng khóc ngừng, chỉ khêu mi: “Không khóc nữa?”

Khương Tuyết Ninh: “…” Lúc này còn không nhìn ra Tạ Nguy cố ý đùa giỡn thì nàng thiểu năng chắc. Nàng trung thực: “Đột nhiên cảm thấy hình như cũng không đến mức đau lòng như vậy.”

Tạ Nguy “A” một tiếng, nhìn như rất vui vẻ uống hớp trà, cười như không cười nhìn nàng nói: “Thật lạ, học đàn không ra hồn, nhưng giả khóc lại rất giỏi.”

Khương Tuyết Ninh ấm ức: “Không phải vì sợ ngài trách phạt à…”

Tạ Nguy nói: “Không làm trái lương tâm, cũng sợ quỷ gõ cửa sao?”

Khương Tuyết Ninh thấp giọng lầm bầm: “Quỷ không thể đi nhầm chỗ sao?”

Tạ Nguy không nói, chỉ nhìn nàng.

Khương Tuyết Ninh lập tức cúi đầu thật thấp, không dám tranh cãi nữa: “Tạ tiên sinh nói đều đúng, làm quỷ lợi hại biết bao nhiêu, sao có thể nhầm được?”

Tạ Nguy: “…” Hắn buông chén trà xuống, một lần nữa hỏi nàng: “Ngươi cứu Trịnh Bảo vì cái gì?”

Khương Tuyết Ninh ngoài mặt ngoan ngoãn, nhưng đầu óc đã nhanh chóng nghĩ tới nghĩ lui. Nói thật khẳng định sẽ bị diệt khẩu, nói dối chỉ sợ Tạ Nguy không chịu tin. Thế là, nàng lập tức có ý định, cũng cưỡng ép mình tháo bỏ mâu thuẫn cùng phòng ngự trong lòng, để có thể tỏ ra thành khẩn, yếu thế hơn, nói: “Tuyết Ninh mới vào cung, không chỗ nương tựa, tiên sinh, Yến Lâm, cùng trưởng công chúa điện hạ một lòng muốn ta vào cung, danh tiếng quá lớn, khiến các thư đồng khác coi ta như thù như địch. Nếu còn không có ai giúp đỡ, lại gặp chuyện như ở Từ Ninh cung, mỗi bước hung hiểm, vậy ngày khác chết như thế nào cũng không biết. Ta sợ, cho nên trên đường về ngang qua Khôn Ninh cung, mới nghĩ, nếu có thể cứu tiểu thái giám kia, có lẽ tương lai sẽ có chỗ dùng tới.”

Tạ Nguy nghe vậy trầm mặc. Giọng Khương Tuyết Ninh nhỏ dần, giải thích cho bản thân: “Tâm tư ta không sạch sẽ, nhưng người khác cũng đâu cho ta cơ hội làm người tốt. Tiên sinh thấy ta làm cái gì, chỉ biết trách cứ ta, nhưng xưa nay không đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà nghĩ.”

Bên trong Từ Ninh cung đã xảy ra chuyện gì, sau đó liên lụy bao nhiêu người, không ai biết rõ ràng hơn Tạ Nguy. Giờ phút này nghe Khương Tuyết Ninh nói tới, ánh mắt hắn có chút thay đổi, cuối cùng hỏi nàng: “Trong lòng ngươi ủy khuất sao?”

Khương Tuyết Ninh gật đầu: “Ủy khuất.”

Tạ Nguy lại im lặng.

Trái tim Khương Tuyết Ninh vẫn đang cuồng loạn, lúc ngước mắt lên có hơi e ngại, còn ẩn giấu mấy phần chờ mong, lại dò hỏi: “Vậy, vậy Trịnh Bảo thật lợi hại như vậy, về sau sẽ được Vương Tân Nghĩa kia đề bạt sao?”

Bộ dạng này giống như vốn không biết chuyện Trịnh Bảo, mà là vừa rồi nghe hắn nói mới biết. Tạ Nguy chợt muốn phân biệt thật giả. Chỉ là vừa nhìn thấy hai tay nàng đặt trên gối gò bó theo khuôn phép ngồi sau cái bàn để đàn, đôi mắt ướt đẫm, trên hai gò má tuyết trắng còn vệt nước mắt chưa lau khô, tâm tư lại chuyển đi, nói một tiếng: “Thôi.”

Hắn nói với nàng: “Vương Tân Nghĩa mới chỉ có dự định thôi, nhưng chuyện trong cung luôn thay đổi trong nháy mắt, một người hôm nay được xem trọng ngày mai có lẽ đã thất bại thảm hại. Trong cung có chút tính toán không phải là chuyện xấu, nhưng nếu không cẩn thận liên lụy vào tranh đấu cũng chưa chắc không gặp phải tai ương. Ta đã được Yến Lâm nhờ, lại nghe lệnh tôn nói, cho nên nhắc ngươi một câu: hành sự cẩn thận, đừng để đi sai bước nhầm.”

Bốn chữ “Đi sai bước nhầm”, ý vị thâm trường. Khương Tuyết Ninh thấy hắn tuyệt đối không đơn giản nhắc chuyện cứu Trịnh Bảo, chỉ sợ cũng đang cảnh cáo mình đừng vọng tưởng muốn thông qua Trịnh Bảo tố giác hắn có tâm tạo phản, làm sao còn dám giả ngu nữa? Nàng cúi đầu nói: “Vâng, cảm tạ tiên sinh chỉ điểm.”

Tạ Nguy nhân tiện nói: “Ngươi thử đàn lại một lần ta xem.” Khương Tuyết Ninh trong lòng còn đang nghĩ phen này đấu trí với Tạ Nguy thế nào, bị hắn nói bất ngờ, cho nên ngơ ngác thật lâu mới phản ứng được —— Náo nửa ngày vẫn phải phụ đạo cho nàng sao. Nàng còn tưởng rằng nói xong chuyện Trịnh Bảo hắn sẽ thả nàng đi! Nhìn Tiêu Am đang đặt trên bàn, Khương Tuyết Ninh thật muốn chết.

Tạ Nguy thấy nàng ngồi bất động đã nhẹ nhíu mi, nói: “Buổi chiều ta cũng không có việc gì, ngươi nếu không đàn, vậy cứ ở lại đây.”

Ai ai muốn ở đây với ngươi chứ! Quả thực so với Diêm vương còn đáng sợ hơn! Khương Tuyết Ninh cân nhắc một hồi, chung quy ý chí muốn sống của nàng mạnh mẽ hơn tự trọng, hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, đưa tay lên gảy nhẹ dây đàn, đầy trắc trở đàn một đoạn ngắn mà Tạ Nguy vừa dạy « Tiên ông nói ». Tên cũ của khúc này là « Điều huyền nhập lộng », là khúc dành cho người mới học, chủ yếu để luyện tập thủ pháp. Khương Tuyết Ninh lúc nãy trong điện dù không chạm vào đàn, nhưng lại dụng tâm ghi nhớ khúc này. Lúc này, thủ pháp nàng dù không ổn định nhưng không gây ra lỗi gì lớn.

Tạ Nguy nhìn ngón tay nàng, chỉ nói: “Tiếp tục đàn.” Khương Tuyết Ninh cũng không dám nói thêm, nhịn một hơi, mười ngón tay một lần nữa nâng lên, đã có chút căng thẳng. Lần này nàng đàn quá mạnh tay ngay nốt đầu tiên. Thế là Tạ Nguy đứng lên, đi đến trước bàn nhìn cho kỹ. Chỉ là hắn càng nhìn, Khương Tuyết Ninh sai càng nhiều, đến nỗi ngay cả lần thứ nhất cũng không bằng. Tạ Nguy biết nàng sợ mình, chuyện này rất nan giải, nhưng hắn một khi đã nhắc tới đàn thì sẽ không quan tâm gì khác nữa, nên nói: “Khúc này liên kết mạch lạc, mỗi cuối câu đều hơi thả nhẹ một chút, ngươi ấn dây đàn thật chặt, đến lúc muốn thả lại cứng ngắc.”

Khương Tuyết Ninh thử buông lỏng, gảy lại một lần. Tạ Nguy chỉ nói một câu “Gỗ mục khó điêu”, nhìn thấy tay phải nàng như vừa thả lỏng, năm ngón tay trái đã lại cong tròn, thủ pháp cũng không đúng, liền nhíu mi, hắn nghiêng người ra phía trước, vươn tay.

Ngón tay Khương Tuyết Ninh trắng thon dài như rễ hành, móng tay trong suốt nhàn nhạt hồng, dù thủ pháp không tốt, chỉ đặt trên dây đàn thôi cũng rất đẹp mắt. Lúc học đàn nàng sớm đã tháo vòng ngọc xuống. Tạ Nguy vốn muốn dạy nàng thủ pháp chính xác, nhưng khẽ nghiêng người tới gần, rũ mắt xuống lại trông thấy một đoạn cổ tay tinh tế trắng như ngọc, vết sẹo do năm đó hắn vạch trên tay nàng để lấy máu nay vẫn còn đó. Dù đã phai nhạt không ít, nhưng vẫn xấu xí đáng sợ như cũ. Ngón tay hắn vừa đưa ra, nhất thời khựng lại.

Khương Tuyết Ninh tự cảm thấy lần vừa rồi tốt hơn lần thứ nhất không ít, trong lòng đang nghĩ mình có tiến bộ sẽ được khích lệ, ai ngờ một câu “Gỗ mục khó điêu” liền thẳng thừng dẹp nàng xuống, bất ngờ hắn lại bỗng nhiên vươn tay ra. Trong chớp mắt da đầu nàng tê dại. Lại thấy Tạ Nguy như đang nhìn vết sẹo trên cổ tay nàng, không biết vì sao chợt sợ hãi, chỉ sợ bị hắn động tới, vội vàng đứng dậy! “Bịch!”

Nàng lúc đầu ngồi trước bàn, bỗng nhiên vội vàng đứng dậy, đụng phải mép bàn phía trước, vấp đệm gấm dài sau lưng, lập tức mất thăng bằng, nàng chỉ khẽ kinh hô, người đã ngã ngửa ra. Tạ Nguy lập tức vươn tay ra ——Áo choàng hắn xanh thẫm, tay áo rộng, xẹt qua trước mắt Khương Tuyết Ninh.

Sau đó… Vững vàng ôm lấy cổ cầm Tiêu Am. “Đông” một tiếng vang, cái bàn lật xuống, đệm gấm dài cũng trượt ra, Khương Tuyết Ninh đặt mông ngã ngồi trên thảm nhung thật dày, có hơi đau, nhưng ánh mắt cũng có chút ngốc trệ.

Tiêu Am bình yên trong vòng tay Tạ Nguy.

Hắn ôm đàn cũng đang nhìn nàng. Yên tĩnh. Ngoại trừ yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.

Tạ Nguy: “…” Tựa hồ có chỗ nào không đúng?

Khương Tuyết Ninh: “…” Không, hình như không có gì sai đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.