Khôn Ninh

Chương 64: Sau này không vậy nữa



Tạ Nguy trong lòng không biết phải làm sao với nàng nữa, giọng nói ẩn ẩn mấy phần bất đắc dĩ. Lúc đó hắn quả thực giận quá mất khôn. Nhưng hai ngày nay nghĩ lại, hắn liền nhớ tới khẩn cầu cùng phó thác của Khương Bá Du và Yến Lâm lúc trước, hắn đã nhận lời mà nay chỉ vì một con mèo nhỏ lại nghiêm khắc với một cô nương chưa đầy mười chín tuổi như vậy, đúng là có hơi quá đáng. Lại càng không cần phải nói hắn còn võ đoán chuyện nàng trốn học nữa.

Đã khiến cô nương tức giận thì phải dỗ dành, có thể là ăn mềm không ăn cứng a? Tạ Nguy dò xét thần sắc nàng, liền thấy nàng hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, như không dám tin tưởng hắn lại có thể nói ra câu này, nhưng chỉ trong chớp mắt, hết thảy cảm xúc đều thu lại, chỉ cúi đầu đáp: “Tiên sinh nói quá lời rồi, học sinh không dám tức giận với tiên sinh.”

Khương Tuyết Ninh vốn không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Tạ Nguy, kiếp trước người này đã để lại bóng ma tâm lý cho nàng, đời này có quá nhiều dây dưa với hắn là ngoài dự liệu, nàng thực không kiểm soát được. Lý trí nói cho nàng biết, phải cách càng xa càng tốt.

Đêm qua nàng trở về nghĩ lại, xét tới việc Tạ Nguy ném quyển « Nữ giới » kia đi, đã biết hắn khác những loại tiên sinh hủ lậu khác. Nàng cũng có ý muốn giải thích lý do tại sao không muốn học môn của Trương Trọng, nhưng nghĩ lại, hiểu lầm chưa chắc đã không tốt. Biết đâu nàng lại tránh được việc Tạ Nguy giữ lại trước tầm mắt để giám sát. Cho nên nàng không mấy tức giận nữa, tiếp tục bày ra vẻ xa cách người ngàn dặm, quay người ôm đàn muốn rời đi.

Thiếu nữ vóc người đã bắt đầu trổ mã như cành liễu tinh tế mềm mại, một bộ váy lụa tím nhạt rũ xuống lay động theo bước chân nàng, toát ra phong thái thanh tao tự nhiên chân thật, khác hẳn năm đó lúc lên kinh. Lẽ ra, Tạ Nguy đã không nhớ lại; nhưng nhất thời nhìn nàng ôm đàn, lại giống như trong trí nhớ của hắn, không biết có từ khi nào.

Thâm sơn trăng sáng, cỏ dại mọc hoang. Dưới tàng cây thâm ám u mị ẩn ẩn truyền đến tiếng khỉ mặt chó kêu đêm, lá cây tầng tầng lớp lớp tản ra trong không khí mùi ẩm mốc hư mục. Hắn sốt rất cao, bệnh đến mơ hồ. Lúc tựa vào khối đá lớn dưới chân núi, cơ hồ đã sắp hôn mê. Nhưng lúc này từ xa vọng tới tiếng bước chân chầm chậm, còn có giọng khàn khàn trong mệt mỏi lại có kích động cùng phấn chấn: “Có thôn! Qua hai ngọn núi phía trước nữa là có thôn rồi! Lúc nãy ta vừa nhìn thấy có khói bếp!” Tạ Nguy vẫn không mở mắt. Bước chân kia đã đi đến bên cạnh hắn, giọng nói cũng gần kề, lại lay lay cánh tay hắn: “Chúng ta sắp ra ngoài được rồi, tỉnh, ngươi tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!”

Tạ Nguy lại cảm thấy nàng thật ồn ào. Nhưng mà tiểu nha đầu kia thấy hắn không tỉnh lại, thì bắt đầu lo sợ không yên, giọng nghẹn ngào nói: “Ngươi đừng ngủ, Uyển nương nói như vậy mà ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa. Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ, ta thật sự rất sợ người chết...”

Tạ Nguy còn tưởng nàng lo lắng cho sức khỏe của hắn, không ngờ lại sợ hắn chết hù dọa nàng. Khi đó, hai người gặp sơn phỉ phải chạy trốn bán sống bán chết nàng không sợ, ngày đêm lạc trong rừng sâu nàng không sợ, lại chỉ sợ một người chết? Có đôi khi người chết lại lương thiện nhất thế gian này, không tiếu lý tàng đao, cũng không âm mưu quỷ kế. Nhưng nghe nàng khóc đến đau lòng thảm thương như vậy, hắn cuối cùng vẫn phải chậm rãi nhấc lên mi mắt nặng trịch lên, nhưng trong cổ họng đau xót, mùi máu tanh lại vọt lên khiến hắn không nói nổi câu nào. Tiểu nha đầu kia trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt ầng ậng nước. Thấy hắn chưa chết, khẽ giật mình sau đó liền vui vẻ: “Không chết là tốt, không chết sẽ không hù dọa người.”

Khi đó hắn dù chưa có công danh hiển hách, nhưng sớm đã là thám hoa từ khi còn niên thiếu, vào triều làm việc; ở Kim Lăng hắn cũng thiết lập bố cục, ngầm chèo chống đằng sau thiên giáo loạn đảng trong miệng người đời. Mặc kệ ở đâu hắn cũng không được tính là kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng tới phiên tiểu cô nương này, hắn không chết lại là việc có ý nghĩa nhất... Tạ Nguy nhịn không được ho khan mấy tiếng.

Khương Tuyết Ninh lại nhìn quanh, nói: “Ta tìm không thấy đồ ăn, mà thương thế cùng bệnh tình của ngươi không ai cứu chữa, nhưng ta phát hiện trên núi rất nhiều bẫy của thợ săn, nên trong làng nhất định có thợ săn, chỉ cần có người sẽ có hy vọng cứu chữa cho ngươi. Chúng ta mau đi thôi, có thể hừng đông sẽ đến được thôn làng đó.”

Nàng dìu hắn dậy. Đôi vai thiếu nữ mới mười bốn còn yếu ớt, Tạ Nguy cảm thấy chỉ cần hắn sơ ý nghiêng người đã có thể khiến nàng ngã sập xuống. Cây cổ cầm của hắn rơi ở bên kia vách đá. Hắn lung la lung lay đứng dậy, khẽ chuyển tầm mắt nhìn qua, cổ họng đau đớn khiến hắn chỉ thốt ra được một chữ: “Đàn...” Thiếu nữ kia lại có chút tức giận mà nhìn hắn: “Ta cứu ngươi đã rất khó, không mang đàn nổi nữa!” Tạ Nguy không nghe, cúi người muốn lấy đàn. Thiếu nữ kia rốt cục cũng nổi giận, xông lên ôm lấy cây đàn, lui về sau mấy bước, mím chặt môi, ước chừng là mọi uất ức bất mãn nay bùng nổ, xoay người không chút do dự đập mạnh cây đàn vào vách đá!

“Tranh —— ” Tiếng đây đàn đứt cùng thân đàn vỡ vang lên! Cây đàn gãy đôi. Hắn cơ hồ không thể tin nổi mà nhìn nàng. Thiếu nữ lại nghiêm nghị nhìn hắn nói: “Đã sắp chết lại vẫn nhớ thương vật vô dụng, người như ngươi không xứng còn sống!” Đêm hôm đó ánh trăng bàng bạc chiếu trên người nàng như phủ lên một tầng tuyết trắng. Tạ Nguy năm đó bò ra từ trong núi thây biển máu bò, hơn hai mươi năm hao tổn tâm cơ mới kiên cường sống sót, lại là lần đầu bị người khác đập cây cổ cầm của mình, còn mắng “Không xứng còn sống”. Thật sự là chuyện trước nay chưa từng có. Hôm sau hai người thật sự đến được thôn kia, may mắn lại gặp được người Khương Bá Du sai tới  nên mới chân chính thoát hiểm.

Chỉ là khi đó, chuyện đoạt vị khiến trong kinh sóng ngầm mãnh liệt, triều chính trên dưới giương cung bạt kiếm, hắn âm thầm làm việc thao túng thế cục hơn nửa năm đến thời gian nghỉ ngơi cũng ít đi. Đến lúc Thẩm Lang danh chính ngôn thuận đăng cơ, đại cục ổn định, hắn rốt cục cũng được nhàn hạ. Hôm đó, hắn tới thăm Khương phủ. Nhưng lúc đi qua một hành lang, lại thấy tiểu cô nương kia nay đã thay một bộ áo gấm, xô ngã một nha đầu khác cũng gần bằng tuổi nàng dưới giàn hoa, thần sắc đầy xảo trá cay nghiệt, thậm chí còn lộ ra ác ý... Thật sự cực kỳ lạ lẫm.

Tạ Nguy nhớ lại những chuyện trên đường lên kinh, lại là càng nghĩ càng thấy xa vời, bừng tỉnh giật mình như một giấc chiêm bao, khiến người ta hoài nghi những chuyện đó có thực sự từng xảy ra không. Hắn từng nhắc tới vài lần với Khương Bá Du, nhưng Khương Bá Du lại bởi vì hổ thẹn với nữ nhi lưu lạc khổ ải này nên cũng không thật sự quản nghiêm nàng. Lại càng không cần phải nói về sau nàng dựa vào Yến Lâm – thiếu niên trẻ tuổi nóng tính không biết thu liễm, lại càng không hiểu đạo lý hăng quá hoá dở, cứ thế chiều theo tính nàng hồ nháo ương ngạnh.

Kinh thành phồn hoa, cuối cùng vẫn hại người, chầm chậm làm phai mờ đi bóng dáng cùng tình cảnh ngày xưa trong ký ức. Tạ Nguy rất ít khi nhớ lại. Chỉ có cực kỳ ngẫu nhiên, những ký ức đó mới xuất hiện trong lúc lơ đãng, nhưng không để lại quá nhiều cảm xúc. Thiếu nữ lúc đó và sau này đã trở nên như hai người khác biệt. Hắn nghĩ, bất kể là Khương Bá Du phó thác, hay Yến Lâm thỉnh cầu, hắn đều có thể cự tuyệt. Nhưng vì sao lại đáp ứng? Có lẽ là muốn dạy nàng a? Con người sẽ có lúc lầm đường lạc lối, nhưng nếu có người uốn nắn, chưa hẳn đã không thể trở về đường ngay chính.

Chỉ là qua đoạn thời gian này tiếp xúc gần hơn với nàng, Tạ Nguy lại cảm thấy tiểu cô nương này vẫn còn thiện tâm, dù tính tình có chút nóng nảy như cũ, nhưng so trước đó hai năm lại tốt hơn rất nhiều. Đồng thời cũng làm cho hắn có chút khó hiểu. Hắn không biết có phải như Khương Bá Du nói, là Yến Lâm dạy nàng hay do nàng trưởng thành, hiểu chuyện. Nhưng tóm lại không xấu xa như hắn vẫn nghĩ. Đầu ngón tay miết chặt vệt nước hơi lạnh trên khăn gấm. Tạ Nguy rút về tay, nhìn nàng quay người muốn đi, liền mềm lòng, nói: “Cũng được, lúc trước là ta không hỏi nguyên do đã hiểu lầm ngươi, ngươi giận là đúng.”

Hiểu lầm? Khương Tuyết Ninh thực sự sợ ngây người, có chút trợn mắt quay đầu nhìn hắn. Tạ Nguy hướng nàng cười một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm, lại có tia sáng lóe lên: “Huống hồ, tính ra ta nợ ngươi.”

Tính ra ta nợ ngươi. Câu nói này rất nhẹ nhàng, nhưng hàm nghĩa lại nặng như núi cao. Khương Tuyết Ninh vì câu nói này của hắn mà đáy lòng phiền muộn, nhớ lại từng chuyện ân oán vui buồn kiếp trước, cảm giác thật hoang đường: Đâu chỉ vậy, Tạ Nguy ngươi còn nợ ta nhiều lắm. Nàng thực muốn trực tiếp cáo từ rời đi. Nhưng giờ khắc này bước chân như dính lại trên mặt đất, không nhấc lên nổi: Người này thực khác xa Tạ Nguy mà nàng biết... Hắn đáng lẽ là vẻ ngoài thánh nhân tâm địa ma quỷ, là La Sát đòi nợ trong điện Diêm La. Cho dù người người nói hắn ôn hòa lương thiện, chính nhân quân tử, nàng nửa chữ cũng không tin. Nhưng hắn lại trước mặt thừa nhận đã hiểu lầm nàng. Là nàng điên, hay thế giới này điên rồi? Hoặc là —— Là nàng xưa nay chưa từng chân chính quen biết Tạ Nguy?

Tạ Nguy lại tưởng nàng bị hắn đánh động, nên đứng dậy đi qua, lấy cây Nga Mi trên tường xuống, giải thích với nàng: ” Việc làm của Quốc sử quán tổng toản Trương Trọng, thoạt đầu ta không biết, cho nên mới hiểu lầm là ngươi ngang bướng không hiểu chuyện, không biết cố gắng. Hôm qua ta thấy quyển sách kia mới biết hắn tự tiện chủ trương. Ta biết ngươi không thích, cũng biết người này trước sau bất đồng, cho nên về sau hắn không tới Phụng Thần điện dạy học nữa.”

Khương Tuyết Ninh vô thức nói: “Hắn không dạy nữa?” Tạ Nguy khép hờ mắt, thản nhiên nói: “Trương Trọng tuổi tác đã cao, chỉnh sửa sách sử đã lực bất tòng tâm, nếu lại để hắn dạy học cho trưởng công chúa điện hạ, thật có chút làm khó hắn.”

Lời nói này thật sự quá ẩn dụ quá uyển chuyển, nếu Khương Tuyết Ninh vẫn còn là thiếu nữ ngu muội ngoan cố không hiểu chuyện, e là sẽ tưởng Trương Trọng thực sự chán nản không muốn dạy các nàng học nữa! Nhưng hôm trước Trương Trọng còn mới nổi giận cao giọng đe dọa nàng a. Tạ Nguy hôm qua ném sách của hắn, bây giờ lại hời hợt nói người này sẽ không tới dạy nữa, nghĩ cũng biết là Trương Trọng đắc tội hắn, làm thật tốt! Nhưng... Vậy mà lại có chút cao hứng? Lão già kia nếu không dạy các nàng nữa, thì thật là quá tốt rồi! Khương Tuyết Ninh cắn cắn môi, vốn cảm thấy bản thân phải phân rõ giới hạn với Tạ Nguy, nhưng lúc này trên môi vẫn không nén nổi ý cười.

Tạ Nguy rất kiên nhẫn nhìn nàng: “Lần này ta nhận sai, Trương Trọng cũng không tới dạy nữa, hơn nữa ta còn trách lầm ngươi, nhưng bù lại ngươi cũng ôm mèo hù ta sợ, vậy coi như hòa rồi, ngươi bớt giận được không?” Nghe lời này... Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy người này nói giống như đang dỗ tiểu hài tử vậy, nhướng mày, liền có chút sĩ diện: “Ta mới không có đâu.”

Tạ Nguy nhìn ra nàng là con vịt chết mạnh miệng, lại biết tiểu cô nương ngại mất mặt, nên nhướng mày không nói thẳng ra nhưng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, chỉ nói: “Chẳng qua lúc đó có vài lời không phải ta nói đùa, một số việc chớ hồ nháo trước mặt ta…”

Hắn nói xong thì quay người nhấc ấm trên bàn rót cho mình nửa chén trà nhỏ. Thực ra hắn không phải sợ mèo, mà là chán ghét thậm chí căm hận nó. Chỉ là Khương Tuyết Ninh từ đầu đến cuối đều cảm thấy rất kỳ quái. Ánh mắt nàng có chút lóe lên. Tạ Nguy đang nâng chén trà lên uống một ngụm, vừa mới chuẩn bị nói nên mang đàn trở lại Phụng Thần điện rồi. Nhưng không ngờ phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng —— “Meo.” Run rẩy rợn người trong nháy mắt trào lên! Tay run một cái, chén trà trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất, nhưng nước trà đã sánh ra, đổ xuống thư án. Da đầu Tạ Nguy tê dại, vội quay đầu nhìn lại. Nhưng thiên điện trống trơn, đâu thấy bóng dáng con mèo nào? Chỉ có mình Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng, nhìn hắn như có điều suy nghĩ, sau đó khóe môi chậm rãi câu lên thành một nụ cười, phảng phất như phát hiện chuyện gì rất thú vị, nhẹ nhàng nhấc tay lên, co lại như móng vuốt mèo cào cào trong không khí, nghiêng đầu hứng thú nói: “Vâng, Tạ tiên sinh không sợ mèo. Nhưng có lúc, căm hận cùng sợ hãi, hình như không dễ dàng phân biệt được đâu?”

Tạ Nguy lạnh mặt. Nhưng Khương Tuyết Ninh sau một khắc liền thả tay xuống, ngay trước khi hắn kịp nổi giận thì vội nói: “Hiện tại ta bớt giận rồi!” “...” Tay Tạ Nguy cầm chặt chén trà sứ men xanh, suýt thì bóp nát. Hắn cố nhịn xuống một chút, mới nói: “Ta không tốt tính như Ninh nhị cô nương thấy đâu.”

Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình rũ mắt xuống, không hình dung được cảm xúc trong lòng lúc này, một khắc sau ngước nhìn lên Tạ Nguy, lại cười lên, đáy mắt nhiều thêm mấy phần nghiêm túc: ” Tính tình Tạ tiên sinh cực tốt.” Tạ Nguy bực mình cười một tiếng. Hắn ném chén trà đi, cầm khăn gấm xoa tay, chỉ nói: “Tính ngươi ưa chọc ghẹo người như vậy, về sau ai chịu cho được?” Khương Tuyết Ninh nhíu mày, hừ một tiếng: “Cái này không cần tiên sinh lo lắng.” Tạ Nguy nghĩ lại thấy cũng đúng. Ánh mắt hắn dừng lại ở vệt nước trên khăn gấm, nở nụ cười bất đắc dĩ, đến cùng vẫn bỏ qua cho nàng, chỉ ôm lấy cây cổ cầm Nga Mi, nói: “Sau này không vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.