Khôn Ninh

Chương 92: Quan lễ có mưa



Trong lời nói này ẩn giấu một tia hiểm ác. Tiêu Xu đối mặt với Yến Lâm.

Đám người nghe vậy không hiểu sao trong lòng lo lắng bất an, nhưng lại không biết huyền cơ trong đó, nên chỉ biết đứng nhìn hai người họ.

Cũng may lúc này đằng sau truyền đến giọng nói của quản gia, đang nói chuyện với một người khác: “Quan lễ đã định tại đầu giờ trưa, yến tiệc đãi ở tiền sảnh, hiện tại rất nhiều tân khách đã đến, thiếu sư đại nhân đi đến đó lúc này là vừa vặn.”

Tạ Nguy đã từ Thừa Khánh đường trở về. Sắc mặt hắn so với lúc nãy tựa hồ tái nhợt đi một chút, đến khi trở lại trên hành lang, ngẩng đầu liền trông thấy đám người, chỉ hỏi một câu: “Còn chưa đi tiền sảnh sao?”

Yến Lâm liền đóng hộp kiếm lại, chắp tay trả lời Tạ Nguy: “Đi ngay đây ạ.”

Ánh mắt Tạ Nguy đảo qua đám người, lúc nhìn Tiêu Xu thì không có gì bất thường, nhưng nhìn thấy Tiêu Diệp lại ngừng một cái, sau đó mới cùng quản gia đi dọc theo hành lang ra hướng tiền sảnh.

Không khí giương cung bạt kiếm tràn ngập Khánh Dư Đường lúc trước đã tan đi không ít. Diên Bình vương lập tức thừa dịp cười lên, nói: “Ngày tốt mà, sao hỏa khí lại lớn như vậy chứ? Đều là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, đi thôi, đến tiền sảnh đi, đừng để Tạ tiên sinh cùng nhiều tân khách như vậy phải chờ lâu.”

Tiêu Diệp liền hừ một tiếng, cười lạnh quay người đi. Tiêu Xu dù trên mặt có chút nghi ngờ, nhưng tựa hồ cũng không có ý truy hỏi đến cùng, chỉ lịch sự thi lễ với Yến Lâm, rồi cùng Tiêu Diệp rời đi.

Có Diên Bình vương cười đùa điều hòa không khí, cộng với tỷ đệ Tiêu thị rời đi, đám người rốt cục cũng bình ổn tâm thái lại, nhao nhao đi ra tiền sảnh.

Yến Lâm thả chậm bước chân lại, đi cuối cùng, Khương Tuyết Ninh thì đi phía trước. Chỉ là, lúc thấy đoàn người sắp rời khỏi Khánh Dư Đường, hắn bỗng thấp giọng kêu một tiếng: “Ninh Ninh.”

Thân mình Khương Tuyết Ninh hơi chấn động một chút, bước chân liền ngừng lại. Nàng xoay người nhìn hắn. Thiếu niên nhìn đám người phía trước, sau đó mới đi đến trước mặt nàng, cười với nàng một tiếng, bàn tay giấu sau lưng đưa ra, ném cho nàng một đồ vật mềm mềm mà khá nặng: “Tặng cho ngươi.”

Khương Tuyết Ninh vô thức đưa tay tiếp được.

Diên Bình vương phía trước chợt phát hiện thiếu người, liền không khỏi quay đầu nhìn, xa xa gọi hắn: “Yến Lâm, làm gì đó?”

Yến Lâm ngẩng đầu lên đáp: “Ta tới đây.”

Lần nữa cúi đầu nhìn Khương Tuyết Ninh, khóe miệng hắn cong lên, chỉ là đáy mắt nhiều thêm một phần phiền muộn, chỉ thoáng qua liền biến mất, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc thời điểm này không còn hạt khiếm thảo.” Nói xong liền đi về phía trước, hòa vào đám người Diên Bình vương.

Khương Tuyết Ninh đứng ngây ngẩn, sau đó nhẹ nhàng mở túi gấm ra. Bên trong túi là hạt thông xào đã bóc hết vỏ.

Giống như trước đây.

Nàng phảng phất như lại có thể trông thấy dáng vẻ hăng hái, tươi sáng của thiếu niên nhảy qua tường Khương phủ cao cao lúc trước, duỗi chân ra tùy ý ngồi phía trước cửa sổ, quăng cho nàng một túi hạt thông đã bóc vỏ xong.

Ngẩng đầu nhìn, bóng lưng thiếu niên vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng so với trước kia, đã nhiều hơn mấy phần nặng nề trầm ổn. Khương Tuyết Ninh nhịn không được nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cuối cùng không biết vì sao trong lòng lại muốn cười lên.

Mây từ chân trời không biết đã kéo đến tự khi nào, gió thổi làm gợn sóng nổi lên trên mặt hồ vốn yên ả, có mấy con cá chép dưới hồ ngoi lên đớp lấy. Tựa hồ trời sắp mưa. Nàng nghiêm túc buộc lại túi hạt thông, sau đó mới cất bước đi về phía trước.

*

Bên trong thủy tạ (đình nghỉ chân ở bên hồ hoặc giữa hồ), hầu hết người đã rời đi. Lúc ngoài trời chợt chuyển âm u, bước chân Trương Già ngừng lại một chút, đứng bên lan can, nhìn ra ngoài.

Trần Doanh thấy vậy, cũng không khỏi dừng bước.

Vị Hình khoa cấp sự trung này được điều nhiệm đến Hình bộ làm chủ sự Thanh lại tư. Trong ấn tượng của Trần Doanh, Trương Già là một người kỳ quái, không nóng lòng giao tế hay khơi thông mối quan hệ trên quan trường, dù là mấy lần đồng liêu hội họp, hắn cũng chỉ đến lộ mặt rồi rời đi.

Cẩn trọng, không chút nóng vội, phần lớn thời gian đều không nói lời nào, chỉ có khi tra án hoặc thẩm vấn phạm nhân mới có thể nói vài lời, thực sự là tích chữ như vàng, nhưng cho dù là lúc nói chuyện cũng vẫn cảm thấy được sự trầm mặc của hắn.

Một người như vậy giống mặt biển sâu tĩnh lặng, dưới vẻ mặt lạnh nhạt hàm chứa rất nhiều cảm xúc suy nghĩ phức tạp, không phải tận lực ẩn giấu, chẳng qua có thể là không quen biểu đạt, cũng không muốn thổ lộ.

Trịnh thượng thư – nguyên là Thượng thư Hình bộ bởi vì nói giúp Dũng Nghị hầu phủ mà chọc giận thánh thượng, bị một đạo thánh chỉ cưỡng chế sớm rời chức về quê. Tân Hình bộ thượng thư Cố Xuân Phương đã lên đường, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành, trở thành lãnh đạo trực tiếp của đám người ở Hình bộ.

Mà Bá Nhạc của Trương Già, chính là Cố Xuân Phương. (Bá Nhạc: chỉ người phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng nhân tài)

Ánh mắt Trần Doanh hơi lóe lên, chợt nảy ra một suy nghĩ, lại thấy đây là cơ hội vô cùng tốt, thế là cười một tiếng đi đến bên cạnh Trương Già, nói: “Trương chủ sự còn chưa đi sao, đang nhìn gì vậy?”

Trương Già quay lại nhìn hắn một cái, thần sắc không sợ hãi, cũng không thân thiện, vẫn thanh thanh đạm đạm như cũ, chỉ nói: “Trời sắp mưa rồi.”

Trần Doanh chợt cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Hắn vô cùng muốn nói rằng mưa thì có gì đáng xem, thời tiết Giang Nam mưa dầm mỗi ngày còn đáng ghét nữa, chỉ là lời ra khỏi miệng liền biến thành: “Ngày thường thấy Trương chủ sự kiệm lời ít nói, giống như trăm lo ngàn nghĩ, không ngờ hóa ra còn có nhã hứng này, thì ra là tâm tư tinh tế, chẳng trách năm đó tuệ nhãn của Cố đại nhân có thể nhận ra tài năng của Trương chủ sự, thật là khiến người người ngưỡng mộ a.”

Trương Già nói: “Hạ quan vốn đần độn, may có Cố đại nhân người không ghét bỏ, năm đó khổ tâm dạy dỗ mới có hôm nay, nhưng mà hiện tại cũng chỉ là quan nhỏ tầm thường thôi, Trần đại nhân nói quá lời rồi.”

Trần Doanh vội vàng khoát tay: “Đâu có đâu có!”

Trong thủy tạ lúc này chỉ còn hai người bọn họ, không khí cũng lộ ra chút trống vắng. Trần Doanh đứng bên cạnh hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy mây đen kịt, chỉ nói: “Trịnh đại nhân bộc trực mà mất chức, bị thánh thượng hạ chỉ về quê dưỡng lão, Cố Xuân Phương đại nhân ít ngày nữa sẽ đến nhậm chức, Trần mỗ cũng từng nghe thanh danh anh minh của Cố đại nhân, lại bởi vì Cố đại nhân vẫn nhậm chức bên ngoài mà chưa từng có duyên gặp mặt lần nào. Trương chủ sự ngày trước là thủ hạ của Cố đại nhân, ít nhiều cũng có chút coi trọng, tính đi tính lại, chờ lúc Cố đại nhân hồi kinh, vẫn phải nhờ cậy Trương chủ sự giúp tiến cử Trần mỗ một hai.”

Nói thật, bây giờ, ở Hình bộ, người người đều muốn nhờ Trương Già nói giúp vài lời với thượng cấp. Nhưng đáng tiếc, Trương Già lại không phải người dễ bắt chuyện. Đám người có ý nịnh bợ hắn, hoặc thông qua hắn biết được một chút thói quen của Cố Xuân Phương, nhưng lúc đối mặt với Trương Già lại đau đầu vạn phần, sau lưng không biết đã vụng trộm mắng kẻ khó chơi, cả ngày không nói nửa câu này bao nhiêu lần.

Ý tứ của Trần Doanh đã nói rất rõ ràng. Hắn định sớm một bước gặp được Cố Xuân Phương, hi vọng có thể nhờ người quen cũ – Trương Già này dẫn bước, như thế cho dù Cố Xuân Phương thanh chính không thiên vị, cũng không thể cự tuyệt. Nói thế nào Trần Doanh hắn cũng là cấp trên của Trương Già, không như những người khác. Hắn cảm thấy Trương Già dù không muốn đáp ứng, cũng sẽ không tiện cự tuyệt.

Nhưng vạn vạn không ngờ tới, Trương Già vậy mà thản nhiên nói: “Cố đại nhân đến nhậm chức xong chúng ta đều sẽ gặp ngài ấy, sao lại cần Trương mỗ tiến cử? Trần đại nhân cất nhắc như thế, Trương mỗ thực không dám nhận.”

Trần Doanh suýt chút nghẹn chết. Bộ mặt tươi cười giả dối hắn treo lên sắp không duy trì nổi nữa, mí mắt giật một cái mới miễn cưỡng nghĩ ra một câu có thể đi đường vòng tránh được chuyện xấu hổ này, nhưng lúc vừa ngẩng đầu đang muốn nói, đã thấy hành lang phía trước có một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều đi tới, thế là lông mày đột nhiên vẩy một cái, thế là quên luôn điều muốn nói.

Cô nương kia Trần Doanh đã gặp qua cách đây không lâu, ở Từ Ninh cung. Đây là một trong những thư đồng của Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y, nhân vật chính của vụ nghịch đảng ở Ngưỡng Chỉ trai lần trước, hơn nữa... Thái tử thái sư Tạ Nguy còn từng ngỏ lời với hắn để bảo vệ nàng ta!

Bởi vì một túi hạt thông kia trì hoãn, Khương Tuyết Ninh bị rơi lại phía sau đám người, nhưng không ngờ lại trễ quá nhiều, đành dứt khoát đi đường tắt tới. Thật không nghĩ đến, trong thủy tạ bên này lại có người.

Từ xa xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng người kia, trong lòng chợt giật thót một cái. Khi đến gần, thấy rõ là hắn, đáy lòng có một loại hoan hỉ kích động âm thầm trỗi dậy.

Lúc này Trương Già cũng nhìn thấy nàng. Bốn mắt nhìn nhau. Trương Già nâng tầm mắt, Khương Tuyết Ninh lại nhìn lướt qua hắn trong chốc lát mới chuyển mắt nhìn Trần Doanh một chút, khom người hướng hai bọn họ thi lễ: “Chào Trần đại nhân, Trương đại nhân.”

Lúc nàng thi lễ, một đoạn cổ tay tuyết trắng lộ ra. Ánh mắt Trương Già dừng lại trên người nàng, liền nhìn thấy mấy vết cào không phải rất rõ ràng, còn vương vết máu nhàn nhạt, bàn tay hắn giấu trong tay áo rộng lặng lẽ nắm chặt lại. Trong lòng có chút chập chùng, nên hắn yên lặng không nói gì.

Trần Doanh lại cười với Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương cũng tới a, vậy đã gặp được Tạ thiếu sư chưa a?”

Trương Già không lên tiếng, Khương Tuyết Ninh âm thầm có chút thất vọng nho nhỏ. Nhưng nghĩ lại, nàng cùng hắn hiện tại vốn không quen, tính Trương Già trước nay không nói nhiều, cho nên rất nhanh nàng ổn định tâm tình, lại mang lên dáng tươi cười, đáp lời Trần Doanh: “Tạ tiên sinh đi gặp hầu gia, vừa rồi đã đi tiền sảnh rồi.”

Trần Doanh liền “A” một tiếng, đường đường một mệnh quan tam phẩm, ngang chức với phụ thân của Khương Tuyết Ninh, nhưng nói chuyện với Khương Tuyết Ninh lại là vẻ mặt hiền hoà vô cùng, nói: “Đa tạ Khương nhị cô nương đã báo, ta đang nghĩ làm thế nào tìm Tạ tiên sinh đây, lát nữa sẽ cùng Trương đại nhân tới đó.”

Quan hệ giữa Trần Doanh cùng Tạ Nguy rất tốt sao? Đáy lòng Khương Tuyết Ninh có chút nghi hoặc, lại nhìn Trương Già một chút, nhưng mặt mày hắn vẫn không chút biến hóa, nàng không hiểu sao nổi lên một điểm phiền muộn, nhân tiện nói: “Vậy ta đi trước, hai vị đại nhân, cáo từ.”

Đến khi nàng đã đi rất xa, Trương Già vẫn nhẫn nhịn, không quay đầu nhìn nàng. Trần Doanh lại nhìn chăm chú đến khi thân ảnh nàng biến mất, mới thu hồi ánh mắt, đáy mắt lộ ra mấy phần hứng thú, trêu ghẹo Trương Già: “Ta làm sao thấy vị tiểu thư yêu kiều này nhìn ngươi không chỉ một chút thôi nhỉ, chung quy ngày đó ở Từ Ninh cung ngươi cứu nàng khỏi nguy nan, cũng tính là ‘Cứu mỹ nhân’ a, hình như người ta có chút ý tứ với ngươi đấy?”

Trương Già rủ xuống ánh mắt: “Để Trần đại nhân chê cười rồi.”

Trần Doanh nhún vai, lại nghĩ đến một chuyện khác, lẩm bẩm: “Cũng đúng, dù sao cũng là người Tạ tiên sinh mở miệng muốn bảo vệ, đâu đến phiên người ngoài.”

“...” Đáy lòng Trương Già bỗng nhiên căng thẳng, hắn quay lại nhìn Trần Doanh.

Trần Doanh chỉ nói: “Làm sao vậy?”

Trương Già nhắm mắt lại, nói: “Không có gì.”

Tâm tư Trần Doanh đang bận rộn nghĩ xem lát nữa gặp Tạ Nguy nên nói cái gì, ngược lại không phát hiện bất thường của Trương Già, chỉ lẩm bẩm: “Tạ thiếu sư thật sự khiến người ta không hiểu nổi, tuy thỉnh thoảng cũng có chút qua lại thăm hỏi, nhưng luôn cảm thấy không thân không sơ. Bất quá nhắc tới cũng cảm thấy rất kỳ quái, Trương chủ sự dù không tới lui cùng Tạ tiên sinh, nhưng cũng khiến Trần mỗ cảm giác không hiểu được con người ngươi. Ngươi nói ngươi không yêu mỹ nhân, người khác đi Tần lâu Sở quán (kỹ viện) bảo ngươi đi, ngươi không đi; cũng không yêu hoa phục mỹ thực, suốt ngày độc lai độc vãng. Thật sự khiến Trần mỗ khó hiểu, Trương chủ sự rốt cuộc chí hướng nơi nao?”

“Sàn sạt sàn sạt”, mưa rồi.

Hơi nước như một tầng lụa mỏng, che trên mặt hồ, phủ xuống đình đài lầu các, lập tức khắp đất trời như tĩnh lại, tràn đầy một loại mông lung đẹp đẽ.

Trương Già ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời.

Qua hồi lâu, đến khi Trần Doanh đã cho rằng hắn thất thần không trả lời vấn đề này, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Chí không cao, hướng không xa. Một đời thanh bạch, phụng dưỡng chí thân, tìm được một chỗ, yên tĩnh nhìn mưa. Chỉ vậy thôi.” (Chí thân: người thân thuộc nhất)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.