Hai mươi năm trước, hai nhà Tiêu Yến là thân gia. Nhưng sau khi đứa trẻ còn chưa đầy bảy tuổi kia tử nạn trong lần Bình Nam vương làm phản bao vây kinh thành, quan hệ thông gia vốn yếu ớt này liền cứ thế tan vỡ.
Tiêu Viễn ngồi ở vị trí Định quốc công này đã hơn hai mươi năm. Năm đó lão Định quốc công có ba con trai trưởng, vốn dĩ vị trí Định quốc công này không đến lượt Tiêu Viễn.
Bất quá khắp kinh thành đều biết hắn vận khí tốt, đích trưởng huynh nguyên bản nên được lập làm thế tử gặp bạo bệnh thành một kẻ đần. Định Quốc công đang lúc do dự sẽ lập ai, Tiêu Viễn trên giáo trường cùng Yến Mục mới kế Dũng Nghị hầu “Không đánh nhau thì không quen biết”, thế là cưới tỷ tỷ ruột(?) của Yến Mục là Yến Mẫn làm vợ, bởi vậy dễ như trở bàn tay thay đổi được thế yếu của bản thân nơi nội trạch, đạt được một thê tử đoan trang thành thục, lại lấy được ủng hộ của họ ngoại.
Rất nhanh, lão Định quốc công liền thỉnh phong cho hắn, lập làm thế tử.
Sau khi lão Định quốc công qua đời, Tiêu Viễn liền danh chính ngôn thuận trở thành quốc công gia.
Tiêu Định Phi là con trai trưởng duy nhất của hắn cùng Yến Mẫn. Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, lại đồng thời có huyết mạch hai gia tộc Tiêu – Yến, có thể nói vừa ra đời liền được cả kinh thành chú ý tới, lên năm tuổi liền được thánh thượng khâm điểm phong làm thế tử.
Nhưng Tiêu Viễn không thích đứa bé này. Nhất là sau khi Bình Nam vương làm phản, phàm nghe ai nhắc tới cái tên này, sắc mặt liền trầm xuống, thậm chí có lúc còn trở mặt. Bởi vì sau lần đó Yến Mẫn hòa ly với hắn!
Dũng Nghị hầu phủ mấy đời lập công trên chiến trường, chậm rãi góp nhặt công huân, mới thu được địa vị hiện tại; nhưng Định quốc công phủ lại là thế gia đại tộc truyền đời chân chính, mấy trăm năm hương hỏa chưa ngừng.
Trước Tiêu Viễn, chưa từng có bất luận một vị quốc công gia nào lại hòa ly cùng thê tử! Đối với nam nhân mà nói, từ trước đến nay chỉ có bỏ vợ, chứ hòa ly là vô cùng nhục nhã!
Nữ nhân trong nội trạch, tóc dài kiến thức ngắn, làm sao biết triều cục nặng nhẹ ra sao? Tiêu Viễn không định buông tha, nhưng ai ngờ Yến Mẫn có hầu phủ làm chỗ dựa, còn có hoàng tộc hổ thẹn với Yến thị nhất tộc, thế nên nghe Tiêu thái hậu khuyên nhủ một phen, hắn rốt cục vẫn đặt bút viết, đồng ý hòa ly cùng Yến Mẫn.
Nhưng từ đó về sau, hai nhà Tiêu – Yến liền đoạn tuyệt qua lại. Hai mươi năm trôi qua, Tiêu Viễn vẫn không đặt chân trở lại Dũng Nghị hầu phủ. Hôm nay, là lần đầu tiên sau hai mươi năm!
Binh sĩ mang trên mình trọng giáp, đao kiếm đi theo phía sau Tiêu Viễn, đến từ cửu trọng cung, thánh chỉ do thánh thượng tự mình viết đang ở trong tay hắn, tất cả oán hận trong quá khứ, giờ khắc này cứ thế thoải mái phát ra!
Tiêu Viễn bước lên bậc thềm, tóc nhìn thấy được bên dưới mão quan cao cao đã chuyển sang hoa râm, mặc thâm y, mũi giày vểnh lên, hùng hổ tiến vào trong sảnh, mang theo ánh mắt chứa vài phần nguy hiểm đảo qua hết mọi người ở đó, lúc trông thấy Tạ Nguy vẫn đang gia quan cho Yến Lâm thì nhíu mày một cái, cuối cùng lại nhìn về phía Yến Mục đã đứng dậy.
Sắc mặt Yến Mục lạnh lùng, nói: “Dũng Nghị hầu phủ ta đã mấy thế hệ tận trung vì nước vì dân, lời Định quốc công mới nói là có ý gì?”
Tiêu Viễn cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là ý tứ của thánh thượng! Một canh giờ trước, Thông châu truyền đến tin tức, có người âm thầm xúi giục, năm vạn đại quân đóng quân ở đại doanh bất ngờ làm phản, muốn đòi lại công đại cho Dũng Nghị hầu phủ! Yến Mục a Yến Mục, sự kiện Bình Nam vương năm đó hai nhà chúng ta cũng coi như bị thiệt hại nặng nề, lại không ngờ nay ngươi còn dám âm thầm liên hệ với loạn đảng, thánh thượng nhân nghĩa có ý tha cho cả nhà ngươi khỏi tội chết, vậy mà các ngươi lại dám có ý đồ mưu phản! Ngày chết của ngươi tới rồi!”
Đại doanh Thông châu bất ngờ làm phản! Mọi người ở đây có ai không biết tin tức trong triều? Mới nghe thấy Tiêu Viễn nói bốn chữ “Bất ngờ làm phản” đã suy đoán được phần nào, nay nghe hắn nói tỉ mỉ, chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng lên, cả đám đều quay lại nhìn Yến Mục.
Lúc Yến Mục nghe nói đại doanh Thông châu bất ngờ làm phản cũng khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó nghe câu “Hai nhà chúng ta cũng coi như bị thiệt hại nặng nề”, thê lương trong lòng bỗng hóa thành lửa giận tràn ngập! Hắn vỗ bàn “Ầm” một cái! Chén trà trên bàn đều rơi xuống đất, vỡ nát! Yến Mục nhìn Tiêu Viễn, mắt đỏ ngầu, mỗi chữ như chứa đầy phẫn nộ, chất vấn: “Tiêu thị ngươi cũng dám nói bị thiệt hại trong loạn Bình Nam vương sao?!”
Cả sảnh đường rộng lớn bỗng im bặt, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không có. Một mặt là do thánh chỉ đến, kiếp nạn sắp đổ xuống Dũng Nghị hầu phủ; một mặt là vì hai vị chủ nhân của hai đại gia tộc hiển hách Tiêu – Yến đang ở thế giằng co, giương cung bạt kiếm!
Mấy thư đồng nhát gan một chút sớm đã bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt không còn chút máu. Đến Khương Tuyết Ninh cũng cảm thấy cổ mình như bị ai siết chặt—— Biết là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác.
Quan lễ của thiếu niên cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị vấy máu, mây đen diệt tộc đang dần bao phủ.
Trong nháy mắt, Yến Lâm muốn đứng lên, đi đến bên cạnh phụ thân, cùng ông ấy đối mặt với vận mệnh tàn nhẫn sắp ập đến.
Nhưng Tạ Nguy trước mặt hắn, lại một lần nữa đưa tay ra.
Tán giả nào có từng gặp phải tình cảnh như vậy? Hắn sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, run rẩy, suýt chút nữa quỳ xuống. Tạ Nguy đưa tay ra thật lâu không thấy ai đưa đồ, liền nâng tầm mắt lên, thong dong nói: “Cây trâm.”
Cả sảnh đường yên ắng, không ai dám nói gì, trong như có một cây cung kéo căng, chỉ sợ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó. Lúc Tạ Nguy bình thản nói ra hai chữ này, đám người đều giật thót, có người lông mày run lên, chuôi đao trong tay suýt chút rút ra đánh giết, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tạ Nguy.
Tán giả cũng không kịp phản ứng. Mãi đến khi Tạ Nguy hơi nhíu mày, lặp lại một lần nữa: “Cây trâm.”
Quan ngọc phải phối với một đôi trâm gỗ, mới chỉ xuyên cây trâm bên trái, vẫn còn một bên nữa. Ai tưởng tượng nổi trong tình cảnh đao treo sau gáy như vậy Tạ Nguy còn để tâm tới chuyện gia quan cho Yến Lâm?
Tán giả lúc này mới tỉnh hồn cầm trâm gỗ gần như trong vô thức đưa tới tay Tạ Nguy. Tạ Nguy nhìn cũng không thèm nhìn người khác một cái, nhận được trâm gỗ liền xuyên qua quan ngọc.
Ánh mắt của Định quốc công Tiêu Viễn lúc này cũng chuyển tới chỗ Tạ Nguy, đôi mày vốn hơi cau lại, nay càng nhíu chặt. Tuy biết vị Tạ tiên sinh này chính là cận thần của thiên tử, xuất thân từ Tạ thị ở Kim Lăng, là người rất có bản lĩnh, nhưng dáng vẻ thản nhiên này hoàn toàn không để ai vào mắt a.
Tiêu Viễn hoàn toàn không muốn nhiều lời cùng loại người này. Theo Tiêu Viễn, đám người ở Dũng Nghị hầu phủ này không khác gì người chết, nên liền trực tiếp vung tay lên, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, chư vị đại nhân hôm nay đến dự tiệc xin đừng lộn xộn, phàm là vây cánh của Yến thị, bắt hết cho ta!”
“Vâng!” Binh sĩ sau lưng hắn hô lên một tiếng, lĩnh mệnh, liền muốn xông tới.
Nhưng không ngờ vào lúc này, liền có một giọng nói cắt ngang: “Theo luật lệ Đại Càn, thánh chỉ truyền xuống thì người tuyên chỉ phải đọc thánh chỉ, quốc công gia đã mang thánh chỉ đến, sao chưa đọc đã đòi bắt người?”
Tiêu Viễn sửng sốt một chút. Theo luật lệ đúng là phải như vậy, nhưng thánh chỉ trong cung truyền tới, hắn chẳng lẽ lại dám giả truyền thánh chỉ? Đáy mắt lập tức dâng lên mấy phần túc sát (giết chóc). Hắn nhìn qua hướng phát ra giọng nói, liền thấy một thanh niên cao gầy mang áo bào màu tím đạm mạc đứng trong đám người, không ăn mặc chỉnh tề, trang trọng, cho nên không biết quan phẩm ra sao, chỉ đoán cấp bậc không cao, tướng mạo lại nhạt nhẽo không mấy ấn tượng, mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Người kia hai tay đều cất trong tay áo rộng, dáng vẻ bình thản, không chút căng thẳng, chỉ nói: “Hạ quan là chủ sự Hình bộ thanh lại tư, Trương Già.”
Trương Già. Cái tên này, Tiêu Viễn lại có chút ấn tượng, là hình khoa cấp sự trung gây nên một trận đàm luận trong triều, một ngôn quan xương cứng theo đúng nghĩa đen! Mí mắt hắn nhất thời giật một cái.
Tiêu Viễn vẫn đang cầm thánh chỉ trong tay. Trước quần chúng nhìn chằm chằm, dù cảm thấy mặt mũi không ổn lắm, nhưng hắn không thể ngang nhiên cự tuyệt đọc thánh chỉ được!
Thế nên lúc này liền diễn ra một cảnh đọc thánh chỉ. Lúc này Tiêu Viễn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cười lạnh, liền qua loa một tiếng “Tạ” Trương Già nhắc nhở, đem thánh chỉ mở ra, đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết …”, khách quan mà nói, xác thực không khác lời hắn nói lúc mới vào phủ là mấy, thứ nhất là trong quân bất ngờ làm phản, thứ hai cấu kết nghịch đảng Bình Nam vương, nên lệnh cho Định quốc công Tiêu Viễn tự mình dẫn cấm quân tịch biên Dũng Nghị hầu phủ, phàm là người trong phủ hết thảy giam vào ngục.
Ngay sau hai chữ “Khâm thử”, Tiêu Viễn liền khép thánh chỉ lại, trên mặt đầy vẻ nén giận mà nói: “Đã nghe tuyên chỉ, các ngươi dù sao cũng phải tin rồi a? Dù có cho bản công lá gan lớn bằng trời, cũng đâu thể giả mạo thánh chỉ? Người đâu —— ”
“Quốc công gia, Dũng Nghị hầu còn chưa tiếp chỉ đâu.” Trương Già ở bên cạnh nhìn, mắt thấy Tiêu Viễn muốn hạ lệnh bắt người, liền không mặn không nhạt bồi thêm một câu.
“...”
“...”
“...”
Lúc này đừng nói là người truyền chỉ Định quốc công Tiêu Viễn, đến Dũng Nghị hầu Yến Mục trong lòng đã tiếp nhận vận mệnh đại nạn này, cũng không kìm được mà trợn mắt, không hiểu vị Trương đại nhân này đến cùng là muốn làm gì.
Tạ Nguy lại là lúc nghe thấy hai chữ “Trương Già” liền nhíu mày lại. Nghi thức gia quan đã xong, Yến Lâm đứng dậy vái chào Tạ Nguy. Ánh mắt Tạ Nguy thì lẳng lặng rơi trên mặt Trương Già, không nói gì.
Tiêu Viễn suýt chút nữa bị câu này làm cho nghẹn chết, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, cắn chặt răng, nói: “Bản công chẳng lẽ không biết, còn cần ngươi nhắc nhở?” Sau đó mới đưa thánh chỉ ra phía trước, nói: “Dũng Nghị hầu đi lên tiếp chỉ!”
Yến Mục tiến lên tiếp chỉ, nhưng nhìn Trương Già lại thấy lạ, nghĩ thầm hầu phủ có lẽ không có bằng hữu nào như vậy, không biết đối phương đang âm mưu dương mưu gì.
Tiêu Viễn vốn tưởng đến đây sẽ vô cùng thuận lợi, ai ngờ gặp phải tên họ Trương này nhiễu sự, lại một lần nữa phất tay cho binh lính lên bắt người.
Nhưng mà lần này căn bản chưa kịp mở miệng, mí mắt Tiêu Viễn đã giật một cái! Bởi vì ông ta thấy họ Trương này bước tới chỗ Yến Mục, bàn tay vẫn cất trong tay áo rộng nay đưa ra, giống như muốn hỏi mượn thánh chỉ trong tay Yến Mục nhìn một cái, lại quay mặt hỏi Tiêu Viễn: “Xin hỏi quốc công gia, lúc nãy ngài có nói tin tức đại doanh Thông châu bất ngờ làm phản truyền tới đây một canh giờ trước, thánh thượng lúc đó mới hạ thánh chỉ muốn tịch biên hầu phủ?”
Người này đến cùng muốn làm gì? Tiêu Viễn mang bội kiếm bên hông, lúc này đã sắp mất kiên nhẫn cầm vào chuôi kiếm, trầm giọng đáp: “Đúng vậy.”
Trương Già liền nói với Yến Mục: “Xin cho vãn bối mượn thánh chỉ nhìn xem.”
Tiêu Viễn không nhẫn nhịn nữa: “Một quan chức nhỏ nhỏ mà múa rìu qua mắt thợ, đến tột cùng là muốn thế nào!”
Mắt Yến Mục khẽ chuyển, liền trực tiếp đưa thánh chỉ ra. Trương Già nhận lấy, ngón tay dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mở ra, chỉ nói: “Quốc công gia bớt giận, xét nhà diệt tộc chính là đại tội, theo luật thì bắt buộc phải là ý của thánh thượng, do Trung Thư tỉnh chính lệnh các cấp đóng ấn xong mới có thể truyền xuống. Hạ quan hôm qua nghe nói Trung Thư tỉnh Chử Hi Di đại nhân bị bệnh. Tin tức Thông châu bất ngờ làm phản mới truyền tới một canh giờ trước, mời Chử đại nhân vào cung phải mất chút thời gian nữa, truyền đại nhân tới đây tuyên chỉ xét nhà lại một phen trì hoãn, một canh giờ e rằng không đủ dùng. Cho nên...”
Nói tới đây, ánh mắt của hắn đã rơi xuống thánh chỉ. Bí mật kiếp trước Trương Già từng nghe được từ chỗ Cố Xuân Phương, quả nhiên là thật —— Thánh chỉ tịch biên Dũng Nghị hầu phủ, xác thực do Thẩm Lang tự tay viết, nhưng thời điểm tuyên chỉ năm đó trên thánh chỉ kỳ thật chỉ có bảo ấn của hoàng đế, chứ không có ấn của Trung Thư tỉnh!
Về sau trong hồ sơ của án Dũng Nghị hầu phủ lại xuất hiện thánh chỉ có đủ hai ấn, nghe nói sau khi tàn sát tịch biên xong, tân nhiệm Trung Thư tỉnh Bình Chương tri sự đóng ấn lên sau.
Mà nguyên Bình Chương tri sự Chử Hi Di lão đại nhân lại bị cách chức, mang bệnh cũ mà về quê, chưa tới nửa năm đã qua đời vì bệnh. Đồng liêu đến phúng viếng, chỉ có một mình Cố Xuân Phương. Bởi vậy hắn mới biết được chuyện này. Đại khái cũng có thể hình dung ra cảnh tượng Chử Hi Di phong quang bực nào, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.
Ánh mắt Trương Già rời khỏi chỗ trống không đáng ra phải có ấn của Trung Thư tỉnh kia, nhìn thẳng vào Tiêu Viễn, chỉ nói: “Quốc công gia, thánh chỉ này, sợ còn chưa tuyên được, cũng xử không nổi tội a.”
Tiêu Viễn không thể nhịn được nữa, rút kiếm trực tiếp kề ngang cổ Trương Già! Trong lời nói là cơn thịnh nộ khó át nổi: “Thằng nhãi ranh đâu ra mà dám nói bậy! Thánh chỉ mà Thánh thượng tự mình viết, ngươi có thể xen vào sao?! Bản công hôm nay sẽ lấy thủ cấp ngươi, xử như loạn đảng!”
Khương Tuyết Ninh vạn vạn không ngờ tới Trương Già sẽ đứng ra, lại còn liên tiếp nói mấy câu nói như vậy, dáng vẻ đọc luật lệ Đại Càn xuôi ngược như chảy thực không làm bộ, chỉ là không biết kiếp trước, tình hình chuyện này đến tột cùng ra sao. Trái tim nàng lập tức lại nhảy bang bang trong lồng ngực, suýt nữa muốn vọt ra ngoài!
Trần Doanh thì từ lúc Trương Già mở miệng, đã lặng lẽ lùi ra xa hắn. Nhưng Trương Già lại vô cùng bình tĩnh. Hắn trả thánh chỉ lại, hàn quang lấp lóe của lưỡi kiếm phản chiếu trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, không vui không buồn, dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn khuyên bảo: “Quốc công gia có tức giận mà giết hạ quan tại đây cũng không có nghĩa lý gì, thánh chỉ vẫn phải đưa vào cung, mời Trung Thư tỉnh đóng ấn, mới truyền được.”
Thánh chỉ đã đưa đến, binh sĩ cũng đã vây quanh phủ, người này lại nói thánh chỉ không được (không có hiệu lực), còn phải đưa về đóng ấn mới trở lại xét nhà!
Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!
Tiêu Viễn sống gần năm mươi năm chưa từng tao ngộ chuyện ly kỳ như thế, suýt nữa tức giận đến xì khói, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời, tay run run không ngừng: “Ngươi! Ngươi, ngươi —— “