Thời gian cứ vậy mà trôi qua, thi cấp ba chấm dứt. Tôi đỗ vào trường học cũ của cha – trường trung học Tông Bắc, một trường cấp ba trọng điểm.
Cha hết sức vui mừng, nói là để trao thưởng cho tôi, nhân kì nghỉ hè, mang tôi đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Cha muốn tôi giống như hiện tại, đại học cũng muốn tôi thi vào trường đại học cũ của cha, trường đại học Bắc Đại, cũng là một trường đại học nổi tiếng.Theo tính toán của cha, tôi sẽ theo học ngành kinh doanh, sau khi tốt nghiệp, sẽ tiếp quản công ty. Nếu có thể như vậy là tốt nhất.
Cha trên mặt tràn đầy ý cười, từ tận sâu trong lòng. Mà tôi chỉ là trầm mặc nhận lấy tất cả.
Trường trung học Tông Bắc không giống với những trường khác. Tại đây không có hoạt động xã đoàn, chỉ có học toán, văn cùng tiếng Anh. Không khí học tập căng thẳng lan tràn. Không có đội bóng rổ, sân bóng rổ ở đây chỉ dung để học thể dục, cũng không có ai tôi quen biết. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, tôi chỉ muốn toàn tâm đặt lên việc học, không để tâm tới bất kì điều gì nữa.
Trường cấp 3 cùng trường cấp 2 có sự khác biệt rõ rệt, áp lực học hành vô cùng lớn. Mỗi ngày, sáng sớm so với bình thường, vốn là hoạt động xã đoàn, nay đã biến thành thời gian học bổ túc, việc học so với trước kia cũng nặng hơn rất nhiều, thường thường phải thức tới khuya mới có thể hoàn thành bài tập.
Cha thấy tôi thời gian nghỉ ngơi bị giảm đi nhiều, đêm khuya, ở bên ngoài thư phòng vẫn sáng đèn, thường lo lăng đi đi lại lại, nhưng không còn cách nào khác. Cha thường ôm tôi, hôn lên khóe mắt mệt mỏi của tôi, cổ vũ: “Kiên trì một chút, chỉ cần qua ba năm học này, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.”
Nếu như qua ba năm này tôi có thể nhẹ nhõm thì trong ba năm này, muốn mạng của tôi, tôi cũng cam lòng. Chỉ là cha không biết, tôi cố ý học chậm lại, học đến càng muộn càng tốt mới xong.
Trường học cách nhà 20 phút đi xe. Tôi từ chối lời đề nghị đưa đón của cha, tự mình đi xe buýt. Mỗi lần xe buýt tới, tôi liền có một loại ảo giác, lần này hành trình đi sẽ không có giới hạn, chiếc xe này sẽ đưa tôi đi tới chân trời góc bể, không ngừng lại, cũng không chậm trễ, mang tôi rời khỏi cha. Đại học, tôi nghĩ nhất định mình phải thi vào một trường thật xa, sau đó không trở về nữa.
Mỗi ngày đều ngồi ở trên xe buýt nhìn về phía xa, thời gian liền từng ngày, từng ngày trôi qua, bình thản như nước chảy, không có một chút chấn động nào, giống như lòng tôi lúc bấy giờ.
Từ trên xe buýt xuống, tôi lảo đảo mà đi tới trường học, tiến tới lớp học. Trong lúc đang lấy sách vở, tôi phát hiện tỏng ngăn bàn mình có một phong thư ghi tên tôi. Phong thư màu hồng phấn, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt. Mở ra xem thì nó quả thật là một bức thư tình. Trong thư đại khái là viết về việc thổ lộ tình cảm, sau khi tan học, tới sân vận động gặp mặt..v..v..
Không để ý đến nó, tôi tiện tay đem nó kẹp vào trong sách, chuẩn bị bắt đầu tiết học mới.
Tan học, chậm rãi thu dọn sách vở, bên ngoài cửa sổ là bầu trời chiều rộng lớn bao la, đột nhiên tôi nhớ tới trong sách còn kẹp bức thư tình. Mở cặp sách, lấy ra cuốn sách kia, tôi đem bức thư đó vò thành một cục, ném vào thùng rác.
Tôi quen thuộc mà đi tới thư viện. Bởi vì không muốn về nhà nên cuối cùng, tôi lại vào đây ôn tập bài học.
Tìm một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ, tôi ngồi xuống, như có như không mà nhìn vào cuốn sách mình vừa tiện tay mượn xong.
Thư viện rất lớn, có thể chứa rất nhiều người. Hôm nay cũng có thật nhiều người, vì tương lai mà quyết chí học tập. Tất cả mọi người ở đây đều tuân thủ quy định của thư viện, trong phòng chỉ còn lại tiếng bút viết cùng tiếng lật sách.
Phía bên trong cửa sổ là không khí trầm lặng cùng hào khí áp lực ngoài cửa sổ dường như lại là một thế giới khác, tràn ngập sức sống. Ngay trước cửa sổ là màu xanh đậm của lá cây, thỉnh thoảng tiếng chim chóc ríu rít còn truyền vào trong tai. Ánh nắng của buổi trời chiều kéo tất cả mọi vật thành những cái bóng dài, thật dài.
Tôi ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ thật lâu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, khi tôi hoàn hồn thì trời đã tối. Ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh bóng tối khắc nghiệt, bên trong cửa sổ đèn điện sáng trưng. Mọi người vẫn còn đang học tập rât say sưa, không chút nào để ý tới thời gian.
Thu thập mọi thứ xong, tôi rời khỏi thư viện, nghĩ đến muộn thế này mới về, cha nhất định sẽ hỏi han rất nhiều.
Thở dài, tôi tiếp tục đi về phía trước. Đi tới sân vận động, tôi dừng bước. Ở cửa sân vận động lờ mờ có một bóng người.
Đi qua, tôi trông thấy một cô bé khuôn mặt mang theo chút sợ hãi cùng không cam chịu đứng ở cửa sân vận động, si ngốc mà nhìn về phía dãy lớp học. Trong lòng tôi dần có chút dao động.
Vốn định nhân lúc cô bé kia còn chưa phát hiện ra tôi mà chuồn đi, nhưng chưa kịp làm gì thì …
Cô bé nhìn thấy tôi, vẻ mặt vui mừng cùng thẹn thùng không thể tưởng tượng nổi. Nhìn tôi một rồi cô bé cũng hướng về phía tôi đi tới.
Nhìn cô bé đang hướng về phía tôi mà đi tới, trong lòng tôi dấy lên chút bất an. Cô bé càng tiến gần, tôi càng thêm lo lắng. Theo cước bộ của cô, tâm tình vốn bình thản của tôi đã không còn có thể bình tĩnh được nữa.
“ Chào cậu, Đổng Vũ Hãn.” Cô bé hít sâu một hơi, “Tôi là Lữ Nhàn Cần. Thư tình hôm nay là của tôi. Tôi thích cậu, muốn cùng cậu hẹn hò. Cậu bây giờ xuất hiện ở đây, chắc cũng đã suy nghĩ kĩ, vậy có thể cho tôi câu trả lời được không?”
Người vừa mới mở miệng nói chuyện thật khác so với cô bé tôi nhìn thấy ban nãy, xem ra đây là một cô bé rất ngay thẳng.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô bé, tôi cảm thấy có chút buồn cười. Tôi như vậy mà lại có người thích.
“ Cậu thích tôi ở điểm nào?” Tôi hỏi ra nghi vấn sâu trong lòng. Con người mang đầy tội lỗi như tôi, thực không xứng có người thích.
“ Cậu rất đẹp trai.” Cô bé rất thẳng thắn, “ Cái này là đương nhiên rồi. Còn có, cậu làm cho người khác cảm thấy rất thần bí.”
“Thần bí?”
“Đúng vậy! Cậu bình thường đều không nói lời nào, lại không có kết giao bạn bè, luôn một mình một người, còn rất thông minh, quả thực là một người đẹp lạnh lùng, băng giá nha.”
Hóa ra tôi đây trong mắt người khác lại là thần bí.
“ Uhm..Vậy cậu có muốn cùng tôi hẹn hò không? Nhanh nói cho tôi biết đi! Tôi hồi hộp lắm rồi.” Cô bé vuốt ngực, đem biểu tình khẩn trương hiện lên hết trên mặt.
Tôi có chút sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có người có thể thúc giục một quyết định về vấn đề tình cảm mau mau lên như vậy.
Nhìn khuôn mặt kiên định của cô bé, trong đó còn có chút sợ hãi mơ hồ có thể thấy được. Nó làm cho tôi nhớ tới ngày chia tay đội bóng rổ ngày đó, có cô gái vì người mình thích mà dám lấy hết dũng khí, dùng chính mình bảo vệ, giữ vững người yêu của mình.
Nghĩ tới đó, tôi vô thức gật đầu. Khuôn mặt cô bé rộ lên một nụ cười tươi rói, như có thể chiếu sáng một phần trên sân trường tối tăm này.
Có thể có dũng khí tỏ tình với người mình yêu thích, đó cũng là một loại hạnh phúc.
“Tôi bị thành ý của cậu làm cảm động.” Tôi lẳng lặng nói, “Chúng ta trước tiên nên thử hẹn hò trước, cho tôi thêm thời gian xem mình có thể thích cậu không. Nếu tôi không thể nào thích cậu được thì khi đó, chúng ta có thể làm bạn với nhau.”
“OK, không vấn đề! Cậu đồng ý cùng tôi hẹn hò là tôi đã vui lắm, lắm rồi.” Không nghĩ tới cô bé hoàn toàn không để ý gì chuyện này. Bên cạnh chút vui vẻ này, tôi hiện cũng có chút váng đầu.
“Còn nữa, cha của tôi đối với tôi có kì vọng rất cao. Nếu như tôi bị cha phát hiện, chúng ta chỉ có thể chia tay.” Nghĩ đến cha, tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
“ Tôi biết rồi, học sinh xuất sắc!” Cô bé khoác tay tôi, “Học tập luôn là nhất!” Sau đó,cười ha hả không ngừng, “Bây giờ, cái người đẹp siêu cấp lạnh lùng, băng giá đã là bạn trai của tôi rồi.”
Tôi muốn nói thêm, cuối cùng chỉ hóa thành cười nhạt một tiếng.
“Ồ!” Lữ Nhàn Cần biểu tình kinh ngạc nhìn tôi, “Cậu cần phải cười nhiều hơn. Cậu cười lên nhìn rất đẹp. Tôi lại bị cậu mê hoặc rồi.” Tiếp theo là vẻ mặt mê trai cùng nước miếng ròng ròng.
Tôi cười khổ, hóa ra cô bé ngay thẳng cùng dũng cảm cũng chỉ là một loại biểu hiện khác của việc quá mê trai đẹp. Sau đó, tôi biết, cuộc sống tương lai rồi sẽ rất vui vẻ đây.
Cười, đúng vậy, cần phải cười. Nó là biểu hiện của sự vui vẻ. Tại lúc bất hạnh nhất mà có thể bật cười, chính mình sẽ lấy lại được sức lực vốn có.
Về đến nhà, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng chưa một ai động đũa. Cha, một mực chờ tôi về.
Vừa vào cửa, tôi liền bị cha hung hăng hôn, tôi biết rõ, hiện tại, cha là đang tức giận.
“Con đi đâu vậy hả?” Nụ hôn vừa dứt, “Trễ như vậy mới về nhà. Con có biết cha đã rất lo lắng không? Nghĩ tới lúc con còn chưa về, cha đã gọi tới trường, nhưng họ nói là con đã sớm tan học. Cha định đi tìm, nhưng lại sợ rằng lúc con về không có ai ở nhà. Cha chỉ cho người đi tìm, còn mình ngồi nhà chờ. Loại lo lắng,giày vò này, con có hiểu không?”
Nhìn sắc mặt kích động của cha, tôi chậm rãi nở ra nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó, mọi chuyện cũng đều được giải quyết.