Đeo ba lô trên lưng, đi ra khỏi nhà, tôi quay đầu lại nhìn căn nhà cùng cảnh vật quen thuộc. Thu hồi ánh mắt, tôi dứt khoát bước đi.
Không chần chừ, tôi cởi bộ đồng phục ra, ném vào thùng rác. Lấy ra chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn, tôi mặc vào. Gọi một chiếc taxi, đi về phía bến xe.
Mua một vé xe chuyến gần nhất, tôi chỉ muốn mau mau rời khỏi thành phố này, hoàn toàn không để ý tới nơi mình sẽ tới.
Ngồi trên xe, thẳng đến trạm thu phí, nhìn thấy Viễn Sơn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, tôi mới có tâm tình suy xét rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Hiện tại đã tự do, chỗ nào tôi cũng có thể đi rồi, không còn ai kiềm chế, trói buộc tôi nữa rồi.
Ngoài cửa sổ xe là bầu trời bao la, ánh nắng rực rỡ, hàng cây xanh mướt, còn có chim chóc ríu rít bay qua. Hiện tại, một góc trời trong xanh này đã là của tôi. Tôi cũng có thể thỏa thích bay lượn, giống như chim chóc, tự do tự tại, sung sướng vô cùng.
Tôi nghĩ, tôi muốn tới bờ biển. Ở đó, tôi có thể như những chú chim tự do bay lượn trên bầu trời cũng có thể như con cá thỏa sức vùng vẫy trong nước. Như vậy. Mới thật sự là cuộc sống chứ.
Trong xe khách đường dài, người bên trong chủ yếu đang mê man, mà tôi, lại đang mỉm cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này, tôi đã chính thức ngồi trên xe, đã rời khỏi nhà.
Tới một thành phố không biết tên, tôi không dừng lại lâu, mau chóng ngồi taxi đến nhà ga.
Đến nơi, có chút khó khăn. Bờ biển nơi đây có rất nhiều, tôi cũng không biết nên đi đâu. Thật là khó chọn, tôi liền dứt khoát mua nhanh một vé bất kì.
Đề Tuyền, tôi cũng chưa từng nghe qua tên nơi đó. Dù sao đây cũng không phải một thành phố lớn mà.
Không phải thành phố lớn cũng tốt. Như vậy sẽ không có chi nhánh của công ty cha, tin tức của mình cũng sẽ được giữ kín. Tỷ lệ tôi bị phát hiện cũng sẽ giảm đi không ít.
Đặt chân lên xe lửa, trong lòng tôi bỗng nổi lên cảm giác chính mình đã tìm được nơi mình thuộc về, một nơi có bầu trời bao la cùng ánh mặt trời rực rỡ.