Cậu gọi Thẩm Cầm lại, thần bí nói: "Mình có thể đôi bên cùng có lợi."
"Cậu thấy đấy, đội cậu đã soạn chiến lược, biết cách tìm cờ rồi. Nhưng sau khi tìm được thì không biết đấu đối kháng, có nguy cơ sẽ bị cướp. Thôi thì chúng ta phát huy sở trường mỗi người, hợp tác chân thành, tụi này lấy 50% lá cờ mấy cậu tìm được. Chúng tôi sẽ dọn doanh địa sang đây, bảo vệ cho mấy cậu."
"Thế nào, cân nhắc chút chứ?" Chu Nam Trạch thấy cô dại ra, biết mình muốn hưởng hơi nhiều, bèn tiếp tục hứa hẹn: "Phải biết đối kháng là trọng điểm của cuộc thi, mấy cậu tìm được nhiều cờ mà chẳng bảo vệ được thì còn nghĩa lý gì? Chẳng bằng ban ngày mấy cậu tìm cờ, buổi tối thì đi cướp của đội khác với chúng tôi, cướp được thì chia bảy ba."
Thẩm Cầm hơi thả lỏng: "Sáu bốn."
Chu Nam Trạch: "Cũng được, nhưng tôi có một điều kiện. Ngày cuối cùng đội học viện Thượng Đại với tụi này có lập một kế hoạch, định "sửa" một đứa, mấy cậu cũng lên luôn."
Thẩm Cầm nhíu mày: "Sửa người?"
Trong vài giây ngắn ngủi, não cô đã bày ra một vụ bạo lực học đường, cuối cùng cô cũng gỡ được cái bộ lọc dày từ Lan Thành đến Bắc An, bây giờ trong cảm nhận của cô Chu Nam Trạch tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Chu Nam Trạch giả vờ thở dài vỗ lưng Thẩm Cầm, suýt làm cô ụp mặt luôn xuống đất.
"Cậu không biết đâu......" Cậu blah blah kể hết vụ quấy phá của Cao Minh Hiên cho Thẩm Cầm một lượt, cô nghe đến nỗi trợn trừng cả mắt.
"Hóa ra...... Hóa ra Cao Minh Hiên không phải đi -- khụ khụ, không phải đi làm chút chuyện không nên sao." Thẩm Cầm ho khan mấy tiếng lấp liếm, chân lặng lẽ bước, tránh xa Chu Nam Trạch một chút.
Không thể đụng vào loại ma quỷ này, nếu không, có ma mới biết mình sẽ bị cái gì.
Ngày kế là ngày những đội dự thi khác gặp tai họa.
Khắp núi rừng vọng tiếng gà bay chó sủa, nơi đội nào bị đại diện hai đội kia quá cảnh thì đều bị vặt sạch không còn một cọng cỏ.
Trong quá đi đi ăn cướp họ xuống tay có hơi tàn nhẫn, đặc biệt là Trạm Mặc, không đánh nửa ngày là không ổn. Dị năng của Chu Nam Trạch sợ thật, nhưng thiên về kiểm soát hơn, chỉ cần cậu muốn thì có thể ổn định mức độ thiệt hại ở gốc 0. Nhưng Trạm Mặc lại khác, lực sát thương quá lớn, khắp con đường đi qua là tiếng kêu than dậy trời đất đã là kết quả của cố gắng dừng lại rồi.
Giữa các đội tham gia, tất nhiên cũng có những thiên tài đang tiến gần đến với cấp S. Tuy nhiên, cấp bậc tiềm năng của họ so với loại 3S ngang ngược phi lý thì chênh lệch quá lớn, chỉ trong chốc lát đã ngã xuống dưới tay chúng rồi.
"Ác quỷ!"
"Bắc An là một lũ mất dạy!"
"Anh em ơi mình thương lượng đi, chừa lại cho tụi này một chút, một chút được không? Coi như giúp đỡ người nghèo!"
......
Thẩm Cầm theo sau Chu Nam Trạch, đếm cờ như một kẻ hám tiền, vừa đếm vừa cảm thán: "Đúng là đi ăn cướp ốn áp phết......"
Cô vô cùng vui vẻ cất phần của mình vào balo, vỗ một cú mạnh vào vai Chu Nam Trạch: "Anh em tốt!"
Chu Nam Trạch cười kiêu ngạo. Thấy chưa, cậu đã nói rồi, phương châm chiến lược của mình mới là đúng đắn.
Một nữa sinh mấy hôm trước mới thẹn thùng tỏ tình với cậu, bây giờ chân thành gọi cậu là anh em tốt, đương sự lại không hề cảm thấy sự việc phát triển có gì sai.
Cái gì gọi là tái hiện quá khứ, cái này gọi lại tái hiện quá khứ.
Đêm khuya, hai đội tập trung tại một mảnh đất trống hẹn trước. Chỉ một lát sau, mấy cái bóng lén lút chui ra từ trong rừng, là các đội viên khác của học viện Thượng Đại ngoại trừ Cao Minh Hiên.
Thấy không chỉ có một đội đứng canh, người học viện Thượng Đại hoang mang nói: "Đây là?"
Chu Nam Trạch: "Đồng đội mới của chúng ta."
"Ồ, hân hạnh hân hạnh."
Sau khi chào hỏi, Chu Nam Trạch đi ngay vào chủ đề chính: "Tóm tắt tình huống từ khi cuộc thi bắt đầu của mấy cậu đi. Cao Minh hiên có hướng đi đặc biệt nào không?"
Trong đó có một đội viên trả lời: "Có, cậu ta luôn hỏi tụi này có thấy dấu vết Bắc An mấy cậu không, hôm qua cậu ta nghe được ngày mai các cậu tới cướp cao trung bên kia, a không phải.. Khiêu chiến, thế là cậu ta đưa tụi này tới đây."
"Chuẩn đét, vẫn không chịu thôi chơi xấu mình. Nhưng mà cậu ta dùng cách gì vậy? Không phải dùng chiêu cũ đó chứ?"
Chu Nam Trạch càng nghĩ càng có khả năng.
Cậu trầm tư, lúc này đàn em khù khờ kéo thấp chỉ số thông minh của học viện Thượng Đại lên tiếng: "Có quan trọng đâu? Mình chơi nó trước khi nó chơi mình là được mà!"
Nói vầy mà nghe rất có lý, mọi người gật đầu, thảo luận chi tiết hành động.
Nhiệm vụ của học viện Thượng Đại vào ngày mai là giám sát Cao Minh hiên, dụ gã hoạt động trong phạm vi không vượt khỏi kế hoạch, lúc sự việc phát sinh thì phối hợp tác chiến đâm sau lưng Cao Minh Hiên.
Còn Bắc An với cấp 3 Lan Thành có nhiệm vụ...
Thẩm Cầm càng nghe càng thấy sai, sao mà Chu Nam Trạch phổ cập tập tính của thú đột biến cho họ được? Môi trường sống nghe còn hợp lý, chứ nói kiểu gì lại lái sang đặc điểm của đột biến cấp S, mấy danh từ chưa bao giờ nghe cũng lua một lượt, gì mà "ADC", "hồi máu", " định vị", "damage"......
#GĂH: ADC - viết tắt của từ Attack Damage Carry (Carries) là dame vật lý tầm xa. Hiện dùng để chỉ xạ thủ trong các game MOBA.
Dị giới này có Internet, nhưng không có loại game đánh boss, nhờ Chu Nam Trạch giả thích mà Thẩm Cầm ngày một thấy sai.
Sao càng nghe càng giống đi khiêu chiến một con thú đột biến cấp S vậy?
"Không sai, đỉnh núi bên cạnh đúng là có một con thú đột biến cấp S. Ừ, cũng có thể là có n con."
Thẩm Cầm hoảng rồi. Nhưng câu tiếp theo của Chu Nam Trạch đã làm cô yên lòng: "Chúng ta cần đưa nói đến chỗ Cao Minh Hiên."
Vẫn tốt vẫn tốt, chỉ là dẫn nó qua thôi, đã nói rồi, làm gì có thằng điên nào đi khiêu chiến con thú đột biến cấp S chứ......
"Vậy mấy cậu phải có pheromone giống thế nhỉ?"
"Có thì cũng có, mà coi hướng gió mấy ngày nay thất thường. Chúng ta không phải Cao Minh Hiên, không được ngộ thương các đội khác."
Lòng Thẩm Cầm lại dậy sóng. Không biết vì sao cô có dự cảm bất thường.
Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Nam Trạch nghiêm túc nói: "Nên chúng ta phải dẫn nó bằng phương pháp vật lí."
Thẩm Cầm: "?"
Các đội viên cấp 3 Lan Thành chết lặng nhìn số 1 Bắc An.
Dường như họ không hề nghi ngờ gì kế hoạch tự sát của đội trưởng mình.
Hai nữ sinh bình tĩnh quan sát bản đồ, thảo luận khả năng xuất hiện tình huống, La Nhạc Kiệt vẫn ngu ngơ, Trạm Mặc thì tỉnh bơ như cũ. Đùng nói là đi đánh người hay thú đột biến cấp S, Chu Nam Trạch bảo y đi giết người y cũng sẽ chỉ hỏi có muốn tiện đường cướp chút tiền về không.
Thật ra nếu giao diện mà không giao nhiệm vụ, Chu Nam Trạch cũng chẳng muốn đi khiêu chiến thú đột biến cấp S gì đó đâu.
Nhưng nó giao nhiệm vụ quá là nhiều.
【 Cao Minh Hiên - Boss nhỏ cấp trung ( đã mở khóa cốt truyện) 】
【 cốt truyện 2: Mãi mãi không buông tay 】
Cao Minh Hiên không những âm hiểm, thủ đoạn độc ác, mà còn vô cùng cố chấp làm chuyện xấu, có phẩm chất của một nhân vật phản diện ưu tú.
Nhắc nhở: Hãy phá tan âm mưu của gã một lần nữa..
【 Nhiệm vụ nhanh đặc biệt ( mời lựa chọn): Gậy ông đập lưng ông 】
Trên đỉnh núi có một con thú nhỏ, có lẽ phía sau là mưu kế khiến cá sa lưới.
Đưa con thú đến bên cạnh Cao Minh Hiên, mời chọn độ khó:
W) khó phổ thông, có xác suất làm nhiệm vụ chính thất bại ( nhắc nhở: sử dụng chất dẫn dụ)
A) khó trung bình, từ bỏ nhiệm vụ nhánh, dùng biện pháp khác ( nhắc nhở: báo cáo chẳng hạn)
S) khó địa ngục, có khả năng bị mèo to bổ đầu ( nhắc nhở: áp dụng vật lý)
Gói phần thưởng đặc biệt cho mức khó địa ngục:
( 1) danh hiệu level up!
( 2) lên cấp S
( 3) tặng một suất đặc biệt, ràng buộc một người khác, người bị ràng buộc sẽ chia sẻ cho bạn một phần năng lực danh hiệu. ( Vui lòng chọn người bị ràng buộc cẩn thận, [ tác dụng phụ ] sẽ dần xuất hiện!)
Chu Nam Trạch click mở cái khung tác dụng phụ, nó ghi rằng: Quan hệ của người chơi và ngươi bị ràng buộc sẽ trở nên tốt hơn.
Cái gì? Trên đời này lại có tác dụng phụ tốt thế à?
Cậu suy nghĩ, mình với Trạm mặc đều có dị năng tiềm lực cấp 3S, dù hiện tại gần lên S thôi nhưng sức chiến đấu cũng gần ngang hàng với cấp S rồi. Hơn nữa bao nhiêu là tuyển thủ cấp A tinh anh dự thi, miễn ra đúng lệnh thì sẽ không có chuyện gì.
Vì vậy cậu đưa những người này lên đỉnh núi đi tìm "Con mèo lớn".
"Thấy chưa? Dấu chân còn mới, chắc chắn nó ở bên kia."
"Thấy rồi thấy rồi!"
"Chu Nam Trạch cậu có chắc không đ......?"
"Nó phát hiện ra mình rồi!"
"Này --"
Thẩm Cầm cảm thấy hôm nay đúng là một ngày ảo ma nhất đời mình.
Trước giờ chưa bao giờ cô nghĩ tới việc có thể khiêu chiến một con thú đột biến cấp S, còn là loại có lực tấn công mạnh -- một con hổ trưởng thành dị năng hệ hỏa.
Cô cũng không ngờ đồng đội mình lại ác liệt đến vậy, lại có thể đè nó ra đánh.
"Trạm Mặc tấn công phía trước, Tuyên Nguyệt khống chế nó! La Nhạc Kiệt xác định vị trí! Tốt lắm!"
"Thẩm Cầm, Thẩm Cầm làm gì đấy? Hồi máu đâu? Phân xong chưa?"
......
Nghiễm nhiên đánh con boss hổ xui xẻo.
Chu Nam Trạch thật sự có thể nhìn thấy thanh HP với MP của nó. Tuy nhiên không giống trong trò chơi, số liệu không nổi trên đỉnh đầu mà phải mở giao diện ra mới xem được.
Vầng sáng trong rừng lập lòe hoa cả mắt, mùi cây cỏ cháy rụi gay mũi, mười lăm phút trôi qua mà thanh máu của con hổ mới giảm xuống ba phần, còn MP đã gần thấy đáy rồi.
Chu Nam Trạch cau mày: Khó đánh hơn so với trong game.
Đang lúc cậu muốn từ bỏ thì con hổ nức nở một tiếng, cúi đầu bò xuống đất.
Chu Nam Trạch đờ ra.
Mày là hổ Pháp xuyên vào à??
Lúc bấy giờ, sau lưng họ vang lên tiếng bước chân soàn soạt của dã thú, một con hổ cái uyển chuyển bước ra từ trong rừng cây.
Nó thấy đối tượng nằm liệt trân đất, bị một đám thú hai chân toát ra hơi thở của kẻ mạnh vây quanh bèn lập tức cảnh giác. Đặc biệt hai trong số mấy con thú hai chân kia, nó cảm nhận được sự nguy hiểm trí mạng từ chúng.
Chuồn thôi chuồn thôi.
"Con hổ này có được không vậy?" Chu Nam Trạch một lời khó nói hết nhìn con hổ lớn kia.
"Gào!" Nó rống lên.
"Đừng nhúc nhích." Chu Nam Trạch lại đè nó xuống.
Thật ra lần này Chu Nam Trạch trách nhầm con hổ rồi, nó không phải từ nước Pháp xuyên tới. Đều do sự khác biệt lớn giữa game đánh quái với hiện thực, trong game tất cả đều là số liệu hóa, máu tàn vẫn có thể nổi điên lên được. Chứ hiện thực giống như giao diện định lượng sự sống của con hổ vậy, nếu đánh đến mức thanh máu thấy đáy thì đúng là cảnh tượng ngược đãi động vật được bảo vệ.
Thanh máu tụt tận bảy mức, con thú đột biến này trên thực tế đã bị thương không nhẹ. Thú biến dị cấp cao đều có trí tuệ nhất định, con mèo thông minh hiểu rõ thời thế, càng lớn càng vậy.
Hơn nữa, Chu Nam Trạch không biết nó có bóng ma tâm lý với thú hai chân, hồi trước từng bị một con cấp SS đánh rồi.
Chu Nam Trạch gãi* đầu nó một phen: "Xong rồi, dùng tạm đi."