Không Ai Cần Tôi

Chương 32: Chương 32




Cũng may mỗi khi Tạ Lâm say tỉnh lại đều sẽ không nhớ gì, nếu không chắc anh cũng cảm thấy mất mặt chẳng biết chui vào đâu.
Trình Dư cảm thấy hối hận vì lúc đó không thể cầm điện thoại lên quay lại, không phải để cười nhạo anh mà chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhìn anh đáng yêu chết đi được.
Uống rượu say như vậy mà ngày hôm sau Tạ Lâm vẫn cố lết một thân toàn mùi rượu đi làm, cậu muốn anh nghỉ ngơi một hôm trước nhưng Tạ Lâm nói còn chuyện chưa xử lý xong, lúc rời nhà sắc mặt anh rất khó chịu, cứ như bị ai chọc giận không bằng.
Tạ Lâm còn quay qua nhìn cậu hắng giọng nói: "Em nhớ đi tập lái xe đi đấy, tôi nộp học phí luôn rồi."
"Dạ." Trình Dư sờ nhẹ sống mũi ngoan ngoãn nhìn anh rời đi.

Đột nhiên Tạ Lâm quay lại vuốt nhẹ lên mái tóc hơi xù của cậu, sau đó lại như điện giật rụt tay về, anh ngập ngừng nói:
"Tôi đi đây."
"Anh đi cẩn thận."
Trình Dư nhìn anh đi rồi mới ngơ ngác sờ lên chỗ anh vừa chạm vào, sau đó khẽ cúi đầu mỉm cười, cậu cứ như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm vậy.
Hôm nay trong lúc đang làm việc bỗng dưng Lương Niên nhắn tin cho cậu than vãn, cậu nhìn tin nhắn mà hơi giật mình.

Lương Niên: [Tôi cảm thấy ở thành phố Nam nào bí bách quá, có lẽ hai tháng sau sẽ sang Mỹ.

Cậu bạn nhỏ, có muốn đi cùng tôi không?]
Trình Dư: [Tại sao lại quyết định đột ngột như vậy?]
Lương Niên: [Ở đây không ai cần tôi cả, biết đâu sang một đất nước mới sẽ tốt hơn.]
Trình Dư: [Vậy chúc cậu may mắn.]
Lương Niên: [Không muốn đi cùng tôi sao?]
Trình Dư: [Không đi.]
Trình Dư không nghĩ ngợi nhiều lập tức từ chối, lúc trước cậu thật sự tuyệt vọng, cha không thương mẹ không yêu, còn phải gánh gác một khoản nợ chồng chất.

Tạ Lâm thì lúc nào cũng khó chịu với cậu, đi làm đủ loại áp lực, bị mắng chửi lời khó nghe nào cũng có, đến mức cậu mất ngủ một thời gian dài.

Nhưng cuộc sống của cậu dần mới ổn định lại, có thể tương lai còn tốt hơn, cậu thật sự không muốn rời đi
Hơn nữa ở đây có Tạ Lâm, cho dù nơi khác có tốt mà không có anh thì cũng có nghĩa lí gì đâu.
Lương Niên còn nói lung tung gì đó Trình Dư chẳng thèm để ý.

Trình Dư đột nhiên nhớ lại, trước kia có người nói ra nước ngoài sẽ kiếm được nhiều tiền nên suýt chút nữa Lục Vân đã đem cậu gửi đi, lúc đó hộ chiếu cũng làm xong cả rồi, chẳng may lại đúng lúc phát hiện đó là đường dây lừa đảo gì đó vừa bị công an bắt, nếu không giờ cậu không biết đang trôi dạt phương nào.
Cậu còn rất ngu ngoại ngữ, tiếng Anh một chữ bẻ đôi cũng không biết, lúc sang nhà Tạ Lâm học để chuẩn bị ôn thi anh còn mắng cậu sao từng tuổi này rồi mà ngốc thế, có mỗi vài chữ tiếng Anh đơn giản trẻ mẫu giáo còn biết đọc.
Nhưng cậu cố học lắm rồi nó cứ không vào đầu thôi.
Vậy nên cậu rất ngưỡng mộ anh, cũng ngưỡng mộ cả Trình Ngọc, cứ cảm thấy những người tài giỏi đều không phải người bình thường.


Không thể không thừa nhận, nói về ngoại hình hay học vấn Trình Ngọc đều hơn cậu, về mọi mặt đều phù hợp với Tạ Lâm hơn.
Đôi lúc cậu rất ghen tỵ, ước gì cậu cũng giỏi như Trình Ngọc thì thật tốt, khi đó sẽ được bố mẹ khen ngợi, được tất cả mọi người chú ý, cũng được Tạ Lâm yêu thích.
Ai mà chẳng muốn bản thân sinh ra hoàn hảo nhưng có ai là được lựa chọn đâu?
Trình Dư thở dài, dạo gần đây công ty của cậu đang chuẩn bị xử lý dự án nên rất bận rộn, có đôi khi Lã Tứ còn đẩy cậu sang phòng kế toán hỗ trợ.

"Cậu nhập số liệu này vào trong máy đi, cứ nhập y hệt là được, tuyệt đối đừng để có sai sót đấy." Lã Tứ dặn dò xong lập tức rời đi.
Trình Dư nhìn bảng số liệu trên giấy mà hoa mắt chóng mặt, nhưng vì Lã Tứ nhiều lần nhấn mạnh nên cố gắng nhìn đi nhìn lại thật kĩ, có hôm phải tăng ca đến bảy tám giờ mới về.
Buổi tối mấy ngày cuối tuần thì đi học, có mỗi hai ngày nghỉ cũng bị Tạ Lâm sắp xếp cho đi học lái xe luôn, bận cả ngày lẫn đêm cảm giác không được nghỉ ngơi một lúc nào.
Thế nhưng cậu mệt mỏi một thì Tạ Lâm phải mệt mỏi mười, dạo gần đây anh tăng ca nhiều đến mức ngủ luôn ở trong công ty, có hôm về cũng phải ôm lấy cái laptop làm việc đến tận hai ba giờ sáng.
Cậu thật sự không hiểu nổi công ty anh có gì mà phải làm nhiều như thế, không phải nói làm ông chủ là sướng à? Sẵn chỉ tay bảo người khác làm cái này cái kia, còn mình chỉ ngồi gác chân một chỗ, sao rơi xuống đầu anh lại vất vả vậy nhỉ?
Hôm nay trong lúc Trình Dư đang ngủ đột nhiên tiếng quát ngoài ban công khiến cậu giật mình tỉnh dậy, hình như Tạ Lâm đang nói chuyện với ai đó, cách một tấm kính cậu cũng mơ hồ thấy được sắc mặt của anh rất kém.

Mặc dù anh đã cố gắng hạ giọng xuống, nhưng cách âm không được tốt nên cậu vẫn mơ hồ nghe thấy được vài câu.
"Cậu nói là nhà họ Triệu đột nhiên nhảy vào cướp hợp đồng? Tên Triệu Mặc kia rốt cuộc muốn gì?"
"Hắn ta thích Chu Hạ thì mặc kệ hắn ta, liên quan quái quỷ gì tới tôi? Muốn cảnh cáo tôi? Nghĩ mình là ai thế?"

"Cậu nói với hắn ta nếu còn không dừng ngay chuyện này lại thì không biết ai mới là người chịu thiệt đâu!
Nói xong Tạ Lâm hung hăng tắt máy, lưng lan can đầu cúi gằm đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu thở hắn ra, anh rút từ trong người ra một điếu thuốc, chẳng mấy chốc khói thuốc bay lơ lửng trong không trung vây anh vào trong đó.

Trình Dư do dự một lúc cuối cùng cũng vẫn tiến đến đẩy nhẹ cửa ra gọi.
"Anh ơi."
Tạ Lâm nhìn thấy cậu đầu tiên là ngơ ra một lúc, sau đó sắc mặt lập tức dịu đi hỏi: "Tôi làm em tỉnh à?"
"Không ạ." Trình Dư nhìn sang điếu thuốc cháy được một nửa trên tay anh.
Tạ Lâm vội vàng dập thuốc vào chậu cây bên cạnh tiến đến đẩy cậu vào nhà nói: "Không có chuyện gì đâu, em đi ngủ tiếp đi."
Cậu mím môi nhìn anh, muốn chờ anh mở lời trước cùng cậu san sẻ, cho dù là tức giận cũng được, than vãn cũng được, miễn là anh coi cậu như một người bạn tâm sự là được.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì chỉ hơi mất kiên nhẫn đẩy cậu về phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.