Không Ai Cần Tôi

Chương 33: Chương 33




Nhìn Tạ Lâm mệt mỏi cậu cũng không vui nổi, nhưng lại không có cách nào an ủi anh, dù có nấu cho anh nhiều món ăn ngon đi nữa anh cũng không có thời gian động vào, ngày nào Trình Dư cũng ngồi ngốc ngóng ra cửa, sau đó lại cất một bàn đồ ăn còn nguyên vẹn vào trong tủ.
Công việc cũng hành hạ Trình Dư rất mệt, không biết trong công ty làm sao mà hôm nay khi cậu đến cấp trên còn xuống mắng một trận, Trình Dư không hiểu lắm nên chỉ biết cúi đầu lắng nghe, đột nhiên ông gằn giọng hỏi: "Bản báo cáo này là do nhóm nào làm?"
Lã Tứ luôn đứng một bên ấp úng nói: "Là nhóm tôi..."
"Số liệu này từ đâu mà ra? Bên trên lúc nào cũng nộp thuế đầy đủ giờ lòi ra một khoản chưa đóng, là thật sự sai sót hay là có người cố tình bòn rút? Vài ngày nữa còn không xử lý xong công an sẽ vào đây kiểm tra, cậu liệu mà làm!"
Trình Dư nghe mà cũng hoảng thay, bình thường Lã Tứ là người trông rất thật thà còn là bạn của Lưu Trương, cậu không tin hắn sẽ làm ra những chuyện như vậy, nhưng tình huống này thật không biết ra sao, thảo nào vài ngày trước công ty cứ loạn cả lên bắt nhân viên kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Cậu biết dính đến thuế má rất nghiêm trọng, không đơn giản là bị đuổi việc mà có thể ngồi tù như chơi.

Lúc cấp trên rời đi, cậu muốn lại gần hỏi Lã Tứ xảy ra chuyện gì nhưng thấy hắn bận rộn lại thôi.
Vài ngày trôi qua cũng không khá khẩm hơn là bao, cậu thấy sắc mặt Lã Tứ ngày càng kém, hôm nay sau khi mọi người rời đi ăn cơm trưa hết hắn vẫn ủ rũ ngồi trong phòng.


Trình Dư do dự một lúc quay lại, cậu gõ nhẹ cửa phòng thử gọi:
"Anh Tứ...!anh chưa đi ăn sao?"
Lã Tứ không ngẩng đầu lên chỉ xua tay nói: "Cậu cứ đi đi, mặc kệ tôi."
Trình Dư không biết an ủi ra sao, mặc dù Lã Tứ giúp đỡ cậu cũng nhiều nhưng hai người rất ít nói chuyện, cậu ngập ngừng đang định rời đi thì đột nhiên Lã Tứ ngồi bật dậy.

Hắn chạy đến trước mặt cậu gấp gáp nói:
"Trình Dư, từ lúc cậu vào công ty đến giờ anh đối xử với cậu không tệ có đúng không?" Trình Dư còn chưa kịp trả lời Lã Tứ đã điên cuồng nói: "Trước kia cậu luôn nói muốn cảm ơn tôi, bây giờ chi bằng cậu làm đi.

Tài liệu phòng kế toán sai sót cậu có thể nhận do mình làm không?"
Trình Dư hoảng hốt nhìn hắn lắc đầu: "Em còn chưa sờ vào mấy tài liệu đó bao giờ, cho dù nói em làm cũng không có ai tin..."
"Chỉ cần cậu đồng ý tôi nhất định sẽ có cách!" Lã Tứ tiến lại gần nắm chặt lấy vai cậu nói: "Không phải cậu rất cần tiền sao? Lưu Trương nói với tôi cậu cần tiền còn hơn cả mạng, đến giường đàn ông khác cậu còn trèo lên được thì có chuyện gì là không thể làm? Cậu giúp tôi lần này tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng được!"
Trình Dư há hốc miệng, ngay cả bả vai bị nắm lấy phát đau cũng không để ý, chỉ chăm chú vào những lời Lã Tứ vừa nói.
Trèo lên giường đàn ông.

Cậu muốn giải thích nhưng Lã Tứ đã chặn lời trước: "Cậu đừng tỏ vẻ thanh cao nữa, trưởng phòng Cao nói lúc gặp hai người còn không quen biết, ai mà tin hai người đơn thuần chỉ là bạn cùng quê.


Hắn ta chơi đùa cậu rồi cũng có ngày chán, chi bằng giúp tôi, mặc dù không nhiều nhưng số tiền này sau khi ra tù đủ cho cậu sống hết nửa phần đời còn lại, được không Trình Dư?"
Trình Dư cảm thấy cả người rét lạnh, cậu cũng không biết đã thoát khỏi tay Lã Tứ bằng cách nào chạy ra ngoài chối chết.
Cậu thực sự sợ hãi nhưng nhìn dòng người tấp nập cậu lại không biết nên đi đâu về đâu, nên tâm sự với ai, xung quanh ai cũng bận rộn cười đùa làm việc của mình không ai để ý đến cậu.
Những ngày sau Trình Dư đến công ty mà thấp thỏm lo sợ, cậu tránh Lã Tứ như tránh tà, cứ tưởng chỉ cần chuyện này qua đi là xong, an phận làm việc của mình thì sẽ không ai động đến cậu.

Nào ngờ có một hôm thanh tra đến lại hỏi cậu rất nhiều, hỏi đến mức Trình Dư nghi ngờ bản thân mới là người bị tình nghi, nhưng không đủ chứng cứ nên họ chưa thể bắt cậu về mà lại lật tung hết những sổ sách cậu chạm qua.
Trình Dư mờ mịt nhỉn Lã Tứ, chỉ thấy hắn cúi gằm đầu xuống.
Giờ đây trong lòng cậu chỉ dâng lên duy nhất một cảm giác, đó là sợ hãi.
Đến tận ngày hôm sau Lưu Trương hẹn gặp cậu, nhưng Trình Dư không muốn nói chuyện với ai cả, giờ cậu như con ốc chỉ có thể chui rúc vào trong ổ của mình mới có cảm giác an toàn.


Bàn tay cậu run lên bắt máy, chỉ nghe thấy giọng Lưu Trương vẫn nhẹ nhàng như lúc họ mới quen, nhưng lời nói ra lại không dễ nghe một chút nào.
Ở đầu dây bên kia Lưu Trương vẫn liên tục khuyên nhủ cậu: "Trình Dư, anh hiểu cậu rõ hơn ai hết, không phải cậu cần tiền đến hơn cả mạng hay sao? Bây giờ nghĩ mà xem, chỉ cần cậu nhận mình làm chuyện này thôi sẽ có thể nhận được số tiền lớn đến mức cả đời này cậu cũng không dám nghĩ đến.

Anh sẽ cố gắng thuê luật sư giảm án cho cậu xuống mức thấp nhất, sau khi ra tù cậu muốn đi học cũng được, làm ăn cũng được, không phải là tốt hơn ngày làm công lặt vặt vài trăm nghìn hay sao?"
Nghe thì hay lắm nhưng chỉ cần bước vào trong tù sẽ có tiền án, vĩnh viễn để lại trên giấy tờ một vết nhơ, khi đó còn đi học làm gì nữa?
Trình Dư chỉ không ngờ ngay cả Lưu Trương cũng nói với cậu như vậy, cậu nghẹn giọng từ chối: "Em không làm."
Nói cả nửa ngày không ngờ Trình Dư lại quá cứng đầu, Lưu Trương đã bắt đầu mất bình tĩnh đe dọa: "Cậu đừng không biết điều, nể tình trước kia quen biết anh mới nói chuyện nhẹ nhàng, nếu là người khác anh cũng không bao giờ đưa ra số tiền cao như thế đâu, người trẻ tuổi phải biết nặng nhẹ, cậu nghĩ cậu đủ sức để chống lại hay sao?"
Bàn tay Trình Dư siết chặt lấy điện thoại, Lưu Trương đây là ép cậu không muốn nhận cũng phải nhận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.