Không Ai Cần Tôi

Chương 5: Chương 5




Tạ Lâm chọn một nhà hàng bày trí theo phong cách Châu Âu cầu kì, bên trong nổi tiếng với những món đồ đắt đỏ, nhìn qua giá trên menu thôi cũng khiến Trình Dư phải xót hết cả ruột.

Nhân lúc nhân viên không để ý, Trình Dư hạ thấp giọng ghé vào tai Tạ Lâm nói: "Anh ơi hay là..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Tạ Lâm cắt ngang, "Ăn bít tết nhé? Ở đây mới có loại mới mùi vị cũng không tệ."
"...Vâng."
Trình Dư đâu biết loại nào ngon, loại nào không ngon, cậu im lặng nhâm nhi cốc nước lọc có sẵn trên bàn rồi chờ Tạ Lâm gọi món.

Anh gọi hai đĩa bít tết, một đĩa salad cùng vài đồ ăn kèm, cuối cùng còn gọi thêm một chai rượu vang.

Đồ ăn thì không nói, sao chỉ có hai người thôi cũng uống rượu...!harry potter fanfic
Trình Dư muốn hỏi lại thôi, Tạ Lâm chủ động giải thích: "Hôm nay công ty mới kí được hợp đồng mới, tôi dẫn cậu đi ăn mừng."
"À." Trình Dư gật đầu không hỏi thêm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kì quái.

Kí được hợp đồng thì anh đi liên hoan cùng đồng nghiệp trong công ty chứ ăn mừng với cậu làm gì?

Trong lúc chờ món lên cả hai đều im lặng không nói gì, hiện giờ Tạ Lâm mới nhận ra hình như không khí có chút gượng gạo, anh anh hắng giọng một cái tìm chuyện để hỏi.
"Ừm...!Trình Ngọc dạo này sao rồi?"
Động tác Trình Dư thoáng khựng lại, cậu hớp lấy một ngụm nước lớn rồi mới mỉm cười đáp: "Vẫn khỏe."
"Công ty đấy thực tập tốt chứ?"
"Đều tốt cả."
Tạ Lâm còn hỏi thêm vài câu đều liên quan đến Trình Ngọc, cậu cũng mỉm cười đáp lại hời hợt từng ấy câu.

Thấy cốc nước trong tay Trình Dư chẳng mấy chốc bị uống đến cạn kiệt Tạ Lâm nhíu mày nói: "Cậu uống lắm nước như vậy làm gì, khát lắm à?"
Trình Dư ngại ngùng đẩy cốc sang một bên.
Còn tưởng là anh lâu lâu muốn cùng cậu ăn một bữa cơm thật, hóa ra chỉ là lấy cớ để thăm hỏi Trình Ngọc, đã biết rõ từ đầu việc gì cứ phải mong đợi làm gì cơ chứ.
Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được mang lên, trước mặt Trình Dư là miếng thịt bò còn nóng hổi, thịt vừa chín tới, bên trên phủ một lớp dầu bóng loáng, nhìn ngon là vậy nhưng Trình Dư vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Cậu khẽ thở dài, trong lòng vì cuộc trò chuyện vừa rồi không có tâm trạng ăn uống cho lắm, Tạ Lâm lại nghĩ cậu không giỏi dùng dao nên nhẹ nhàng đẩy đĩa thịt anh vừa cắt gọn gàng đến trước mặt cậu.
Sau đó lại thản nhiên lấy đĩa thịt còn lại bắt đầu cắt từng miếng một.
Suốt cả quá trình đều không nói một lời nào.
Trình Dư ngơ ngác một lúc rồi mới chầm chậm cắn thử một miếng.
Đúng là món mới ra có khác, thật sự rất ngon.
Tạ Lâm ở bên cạnh thấy cậu ăn ngon như vậy hài lòng mỉm cười, nhưng chỉ trong chớp mắt anh lại khôi phục bộ mặt lạnh lùng hỏi: "Lần này cậu về quê có gặp ông của tôi không?"
Khi Tạ Lâm chuyển về quê học ở cùng với ông nội, hai nhà cách không xa nhau lắm, anh còn học chung một lớp với Trình Ngọc nên cậu cũng thường xuyên sang chơi.

Nghe nói Tạ Lâm đột nhiên bị đuổi về quê học là do xích mích với bố của anh, suốt nhiều năm quen biết Trình Dư vẫn không thấy Tạ Lâm liên lạc với người nhà lần nào, anh không nói nên cậu cũng không chủ động hỏi.
Nhưng Trình Dư biết ông nội Tạ là người rất tốt, trước kia toàn sang nhà ông ăn ké bao nhiêu là đồ ngon.

Trình Dư gật đầu đáp:
"Em có qua thăm ông, ông vẫn khỏe."
"Ừ."
Câu chuyện cứ vậy lần nữa kết thúc.


Cũng không biết từ bao giờ hai người lại ít nói chuyện với nhau như vậy, ngày trước Trình Dư luôn lẽo đẽo theo anh, cái gì cũng phải hỏi đến phát phiền.

Từ cậu nhóc mười bốn tuổi, đến giờ cũng bảy năm rồi, hình như gương mặt non nớt ngày nào cũng đã thay thế bằng cậu trai trưởng thành chững chạc, cũng không còn bám lấy anh như trước nữa.
Trình Dư thấy anh cứ nhìn cậu mãi, đến khi cậu ngẩng đầu lên anh mới ngại ngùng dời tầm mắt cầm ly rượu vang lên nói: "Uống một chút chúc mừng tôi đi."
"Chúc mừng anh."
Mặc dù Trình Dư không giỏi uống rượu lắm, ngay cả rượu hoa quả uống một hai cốc cũng say rồi, nhưng cậu lại không có cách nào từ chối cầm ly lên chạm nhẹ lên ly của anh một cái vui vẻ nói: "Chúc anh ngày càng làm ăn phát đạt."
Tạ Lâm hài lòng uống một hơi đến cạn.

Trình Dư nhíu mày một chút sau đó cũng uống hết chén rượu trong tay mình.
Thật ra say rượu đâu có đáng sợ, từ khi gặp anh cậu đã biết bản thân say một cách điên cuồng rồi, say hết thuốc chữa, anh còn lợi hại hơn bất cứ một loại rượu mạnh nào.
Đến khi bình rượu gần thấy đáy cả người Trình Dư cũng mềm nhũn, Tạ Lâm gọi nhân viên đến tính tiền, nếu Trình Dư còn tỉnh nhìn số tiền một bữa cơm bằng nguyên nửa tháng lương của mình chắc cậu tiếc lắm, nhưng Tạ Lâm không chớp mắt rút tiền ra thanh toán rồi ôm người về.
Khi say Trình Dư cũng không quấy không nháo mà còn ngoan hơn, hai má đỏ ửng, mắt cụp xuống, đưa tay ra ngoan ngoãn để Tạ Lâm dắt đi.
Tạ Lâm đi được một hai bước lại quay qua nhìn Trình Dư, sợ cậu cứ vừa đi vừa nhắm mắt như vậy vấp luôn vào đâu ngã.
Vào giờ này không còn xe bus, từ đây về nhà đi bộ thì quá quá xa, còn ôm theo một con ma men thế này thì chỉ có nước bắt taxi về.

Tạ Lâm vừa lôi điện thoại ra vừa đưa tay lên nhéo má Trình Dư.
"Uống có một hai chén đã say, sau này ngoài tôi ra cấm cậu uống rượu với người khác."
Hình như Trình Dư không hiểu những lời Tạ Lâm nói cho lắm, bị anh nhéo đau nên ngơ ngác đưa tay lên xoa xoa mặt.


Tạ Lâm đang định gọi taxi thì đột nhiên một cánh tay vươn ra che mất tầm nhìn, anh một tay giữ Trình Dư một tay giơ điện thoại lên cao không cho cậu cướp, nhìn người trước mặt khẽ nạt:
"Yên nào, để tôi gọi xe về."
"Em không muốn về đâu." Đôi mắt Trình Dư ngập nước nhìn Tạ Lâm.
"Không về thì tôi với cậu ngủ ngoài đường à?"
Trình Dư vẫn ôm lấy cánh tay Tạ Lâm không buông, mái tóc cọ lên cọ xuống trên người Tạ Lâm khiến nó rối bù, nhưng ngược lại bộ dạng này lại thêm phần đáng yêu khiến Tạ Lâm nhìn có chút thất thần, cả người nóng lên, cổ họng cũng khô khốc.

Vậy mà Trình Dư còn không phát hiện ra biến đổi trên người Tạ Lâm, cả người cứ như con lười bám lấy người anh không buông, giọng nói vì say rượu nên có chút giống như làm nũng:
"Em muốn cùng anh ngủ ở kia cơ."
Tạ Lâm nhìn theo hướng ngón tay Trình Dư chỉ, cả người đột nhiên cứng đờ.
Đó là một khách sạn khá lớn, biển hiệu vẫn còn nhấp nháy hết sức nổi bật.
Tạ Lâm nuốt xuống một ngụm cố giữ tỉnh táo nói: "Cậu say rồi chúng ta về nhà..."
"Em không về!" Trình Dư vừa kéo tay anh vừa phồng má lên nói: "Em muốn ngủ khách sạn với anh cơ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.