Không Ai Cần Tôi

Chương 52: Chương 52




Nếu Tạ Lâm suốt ngày đuổi riết bám theo, thì chắc chắn cậu sẽ không ngần ngại nói những lời khó nghe để anh không còn chút hy vọng nào.
Nhưng Tạ Lâm cái gì cũng không nói, ngay cả những chuyện anh làm cũng không có gì quá đáng, cậu càng không thể nói ra được những lời tàn nhẫn.

Nếu anh đơn thuần chỉ coi cậu như bạn bè mà giúp đỡ, cậu lại nghĩ anh có ý đồ gì lại giống như cậu mới là người tự mình đa tình?
Tuy nhiên để tránh những tình huống ngại ngùng như vậy xảy ra, Trình Dư vẫn thẳng thắn nói: "Sau này chuyện của tôi phiền anh đừng nhúng tay vào nữa."
Tạ Lâm cầm lấy cốc nước bên cạnh, mặc dù không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được.

Sau này có chuyện gì cần giúp em cứ việc gọi cho tôi."
"Vậy đi.


Tôi về trước."
"Từ từ đã." Trình Dư chưa kịp đứng lên đã bị Tạ Lâm cản lại, anh nhìn một bàn đồ ăn vẫn còn đầy trước mặt nói: "Em mời tôi ăn cơm, tôi chưa ăn xong."
Trình Dư giật giật khóe môi nhìn anh, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Lần trước hai người có gặp mặt nhưng chỉ trong phút chốc, tính ra đây là bữa cơm đầu tiên sau bảy năm gặp lại, từ địa điểm, mối quan hệ và con người đều hoàn toàn thay đổi.
Trước kia cậu quyết tâm như thế nào mới buông bỏ xuống được, dĩ nhiên không sợ chỉ vì vài lần nói chuyện mà lại rung động, cậu còn chưa hèn hạ đến thế, bám riết người ta một lần là quá đủ rồi.
Tạ Lâm cũng tỏ ra hết sức tự nhiên, nói là ăn cơm cũng thực sự ăn cơm, thỉnh thoảng hỏi cậu vài ba điều.
Đầu tiên hỏi cậu trước kia vì sao lại quyết định sang Mỹ, cậu còn không hề biết tiếng Anh chắc là khó khăn lắm.
Trình Dư nghĩ anh đơn thuần chỉ muốn hỏi han, cũng không ngại ngần mà trả lời như những người bạn bình thường.
"Lúc đầu thật sự là hơi khó, anh biết tôi mà, từ quê lên thành phố Nam đã khó sống nói gì sang một đất nước khác.

Cũng may có Lương Niên giúp nên cũng không đến nỗi quá thảm hại."
Bàn tay Tạ Lâm hơi khựng lại, anh cúi đầu xuống tránh ánh mắt của Trình Dư thấp giọng hỏi lại.
"Lương Niên là cái người dẫn em đi đấy à?"
Trình Dư hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại biết?"
Tạ Lâm chỉ im lặng không nói gì, anh lại tiếp tục hỏi cậu sau khi sang Mỹ làm sao để sống.

Trình Dư xoa nhẹ lên đồng hồ bên cổ tay trái không muốn nhắc lại quãng thời gian đó cho lắm nên trả lời qua loa, cậu cảm thấy hơi hối hận vì đồng ý ngồi lại, thế nhưng Tạ Lâm lại cố tình ăn rất chậm, cả một bữa cơm bình thường dùng ba mươi phút ăn là nhiều anh dùng hết gần ba tiếng.
Lúc gần ăn xong anh ngập ngừng một lúc mới lên tiếng hỏi: "Em về rồi có liên lạc với Trình Ngọc không?"
Nụ cười của Trình Dư hơi mất tự nhiên, cậu lắc đầu: "Chưa liên lạc."
"Trình Ngọc có hai đứa con rồi, một đứa năm tuổi một đứa ba tuổi.


Lúc em đi mất cậu ấy tìm em nhiều lắm."
Dù không muốn quan tâm nhưng đây là lần đầu tiên nghe tin tức về gia đình từ khi về nước, trái tim Trình Dư run lên kinh ngạc hỏi lại: "Đã có con rồi sao?"
"Lúc em mới đi bạn gái của cậu ấy đã mang thai rồi."
Trình Dư khẽ siết chặt tay lại không nói gì, Tạ Lâm lại nói tiếp: "Nếu em muốn tôi có thể cho em địa chỉ."
Trình Dư cảm thấy hơi mỉa mai hỏi lại: "Anh ấy đã có con rồi anh vẫn còn qua lại sao?"
"Thật ra cũng không qua lại nhiều lắm." Ngừng lại một lúc Tạ Lâm nhìn về phía Trình Dư thấp giọng nói: "Tôi đem chuyện của tôi với em nói cho cả nhà em biết, thế là bị Trình Ngọc đánh cho một trận, từ đó đến giờ thỉnh thoảng cậu ấy mới hỏi tôi tin tức của em thôi."
"Sao...!sao anh phải đem chuyện của chúng ta nói ra?"
"Tôi cảm thấy lý do em rời đi là vì tôi, nếu khi đó tôi quan tâm em hơn một chút nữa thì tốt rồi."
Trình Dư ngoảnh mặt sang hướng khác không nói gì, cậu không ngờ sau khi cậu rời đi Tạ Lâm lại làm như vậy.
Thật ra cậu nói với anh cậu rời đi không phải vì anh cũng không đúng lắm, nó chỉ là một phần rất nhỏ thôi, như giọt nước tràn ly trong một chiếc bình chứa đầy nước, đâu có giọt nước nào là vô tội cũng đâu giọt nước nào là có tội hoàn toàn.
Nhưng mà cậu thật sự không trách anh, cái gì cũng có cái giá của nó, nếu không phải cậu cứ để mặc anh say rượu làm loạn thì giữa cậu và anh đâu thể có chuyện gì, anh vẫn sống cuộc sống tốt đẹp của anh, còn cậu vẫn vùng vẫy trong vũng lầy tuyệt vọng của cậu.
Ai bảo cậu trèo cao.
Anh mới là người bị hại cơ mà việc gì phải tự trách mình?
Tâm trạng không tốt khiến Trình Dư lại muốn uống một chút rượu nhưng cố gắng kìm nén lại, mặc dù đã ngồi rất lâu nhưng khi đứng dậy nhìn Tạ Lâm vẫn có chút tiếc nuối, lúc ra đến cửa Tạ Lâm đề nghị.
"Em mới về nước chưa mua xe đúng không? Dù sao chúng ta ở chung khách sạn cũng tiện đường để tôi đưa em về."

Bây giờ trời đã muộn, lái xe của công ty chắc cũng đi tận đâu mất Trình Dư lười gọi nên liền đồng ý.

Hai người song song cùng nhau bước ra cửa chính, bỗng nhiên có một người đi rất nhanh từ hướng ngược lại như muốn va phải Trình Dư, Tạ Lâm vội vàng vòng tay qua người cậu kéo sang một bên.
Người đàn ông kia cũng không thèm dừng lại xin lỗi mà bỏ chạy đi mất.

Tạ Lâm cau mày nhìn theo bóng người đó, lúc này anh mới nhận ra vì vừa rồi gấp gáp nên gần như kéo trọn Trình Dư vào lòng, anh vội vàng buông cậu ra lúng túng nói:
"Vừa rồi bất ngờ quá nên..."
"Không sao." Trình Dư lấy lại bình tĩnh nhích ra một đoạn cách xa Tạ Lâm, cậu mỉm cười nói: "Cũng không có gì to tát, chúng ta đi thôi."
Tạ Lâm nhìn theo bóng lưng của Trình Dư, bàn tay hơi nắm lại như muốn giữ lấy cảm giác ấm áp vừa rồi khi chạm vào người cậu, thế nhưng lại chẳng giữ được gì.
Vì trời tối nên hai người không hề để ý cách đó không xa, hành động thân mật vừa rồi đều bị người ta chụp hình lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.