Không Ai Cần Tôi

Chương 69: Chương 69




Không biết Tạ Lâm đứng đây từ lúc nào nghe được bao nhiêu, Phó Dương sợ anh chưa nghe rõ cố tình châm thêm dầu vào lửa, vẻ mặt như vừa mới phát hiện thấy Tạ Lâm tới, chạy đến gần anh bất bình.
"Anh có nghe thấy cậu ta vừa nói gì không? Cậu ta bên anh chỉ muốn lợi dụng anh thôi!"
Nhiều năm qua đi Tạ Lâm vẫn cao như vậy, đứng gần anh Trình Dư cùng lắm chỉ cao đến gần mắt, giờ Tạ Lâm đứng phía trước cậu nên gần như che mất tầm nhìn chỉ để lộ ra một vùng sau gáy.

Không nhìn thấy mặt nhưng Trình Dư nghĩ Tạ Lâm sẽ không vui, trên đời này làm gì có ai nghe được người ta bên cạnh chỉ muốn lợi dụng mình mà có thể thoải mái, huống chi Tạ Lâm là một người rất cao ngạo.
Mặc dù những lời này cậu nói ra chỉ muốn chọc tức Phó Dương, nhưng nếu Tạ Lâm hiểu lầm cậu cũng không có ý định giải thích, nếu đã vậy thì cứ như thế đi, dù sao hai người cũng đâu có khả năng...
"Tôi bằng lòng để cho em ấy lợi dụng."
Trình Dư kinh ngạc nhìn anh.
"Nếu em ấy đơn thuần chỉ thích những thứ tôi đang có vậy thì càng tốt, ít ra trên người tôi vẫn có thứ mà em ấy cần."
"Anh có phải bị điên rồi không?"
"Nếu cậu cảm thấy như thế thì cứ coi như thế đi." Tạ Lâm đáp lại lời của Phó Dương, trong giọng còn mang theo vài phần cảnh cáo.

"Phó Dương, cậu đừng động vào em ấy."

"Trước kia anh sẽ không nói những lời này với em.

Có phải nếu năm xưa em nhận ra sớm hơn sẽ không đánh mất anh.

Tạ Lâm, là anh vẫn giận em thôi phải không?"
Đối với những lời nói của Phó Dương Tạ Lâm càng nghe càng không hiểu, mày anh nhíu chặt lại sợ Trình Dư hiểu lầm, nhưng Trình Dư sau lưng anh không một chút phản ứng.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi."
"Em hiểu lầm gì chứ? Năm đó vì anh bảo vệ em nên mới đánh nhau với đám Cảnh Huy, sau đó anh về nhà nói với bố anh mình là gay nên bị bắt về quê, chẳng lẽ suy nghĩ của em là sai sao?"
"Cậu sai từ đầu rồi."
Lần này người lên tiếng không phải Tạ Lâm, Trình Dư phải mất một lúc mới nhận ra ở đây còn có một nhân vật khác, người này cậu từng gặp một lần ở sân bay, không ai khác chính là anh trai của Lương Niên - Lương Vỹ.
Lương Vỹ khó chịu nói: "Năm đó chơi chung với nhau cậu bị đám người đó trêu đùa, nếu không phải là Tạ Lâm bắt gặp, ngược lại bất kì ai khác cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Tôi cũng đã nói bao nhiêu lần trong lòng Tạ Lâm đã có người khác rồi sao cậu ảo tưởng thế, thì ra suốt bao nhiêu năm qua cậu vẫn nghĩ Tạ Lâm thích cậu à?"
Sắc mặt Phó Dương gần như tái mép, hắn lùi lại một bước vẫn không tin được lắc đầu.
"Nhưng mà sau khi anh vì em đánh nhau với người ta về nhà còn thừa nhận với bố mình là gay, điều này chính miệng bác nói với em..."
"Lúc đó tôi muốn chọc tức bố mới nói như vậy không hề liên quan tới cậu."
Tạ Lâm thấy sắc mặt Trình Dư không tốt nên không muốn nhiều lời thêm.

"Phó Dương, quen nhau đã lâu nên cậu hiểu rõ, tôi có giới hạn của riêng mình, hiện giờ Trình Dư chính là giới hạn của tôi, nếu động đến em ấy thì tôi không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Nói xong anh còn chẳng thèm nhìn phản ứng của Phó Dương cầm tay Trình Dư đi ra ngoài.

Phó Dương muốn đuổi theo lại bị Lương Vỹ ngăn lại, Lương Vỹ nhìn Phó Dương bằng ánh mắt ghét bỏ thấy rõ.
"Còn không hiểu? Phó Dương, tôi thấy cậu mới là người trèo cao, kẻ thông minh sẽ tự biết vị trí của mình ở đâu."
Từ lúc nhìn thấy Tạ Lâm đầu óc Trình Dư đã luôn mơ màng, ngay cả một từ cũng không thể thốt nên lời, cậu cứ để mặc anh kéo đi nhưng trong đầu vẫn luôn văng vẳng câu nói.

Tôi bằng lòng để em ấy lợi dụng.
Nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười, trên đời này còn có người ngốc đến mức biết người khác lợi dụng mình mà vẫn can tâm tình nguyện sao?
Đột nhiên Trình Dư dừng lại giật mạnh tay khỏi Tạ Lâm, cậu ngước mắt nhìn lên lớn tiếng hỏi: "Anh đang làm cái trò gì vậy?"
Tạ Lâm không nói gì nhìn cậu, Trình Dư càng cảm thấy trong lòng bức bối thêm.
"Không phải năm xưa người anh thích là Trình Ngọc hay sao? Tại sao giờ lại bày ra cái bộ dạng thâm tình với tôi như vậy làm gì, tôi cố gắng lắm mới buông bỏ được anh hiện tại anh còn muốn gì ở tôi nữa đây?!"
Bàn tay Tạ Lâm đưa lên sau lại buông xuống, anh không dám đến gần chỉ khẽ gọi tên cậu.
"Trình Dư..."
"Lúc ấy tôi yêu anh nhiều như vậy anh chỉ biết đến Trình Ngọc, một hai câu lại đem tôi ra so với Trình Ngọc, dù tôi có làm gì cũng vô dụng cũng kém cỏi không bằng hắn.

Nhưng anh biết tại sao tôi vẫn ở bên anh suốt ba năm không? Tôi tin rằng chỉ cần mình cố gắng một chút, cố một chút nữa thôi anh sẽ để ý đến tôi.".


"Anh có biết bản thân mình tệ đến mức nào không? Thà rằng ngay từ đầu anh không cho tôi hy vọng, không đối xử tốt với tôi, tôi đã không kiên trì đến vậy.

Nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác reo rắc vào trong lòng tôi mầm sống rồi lại vô tình dẫm nát, anh có biết bản thân đã làm ra những gì không? Bây giờ tôi buông tha anh rồi anh còn muốn gì ở tôi nữa?"
Càng nói giọng Trình Dư càng lạc đi, Tạ Lâm biết cậu say rồi, nhưng chính vì say anh mới có thể nghe những lời mà Trình Dư vẫn luôn giữ kín từ tận đáy lòng.

Anh cố gắng ngước mắt lên giọng khàn khàn nói:

"Tôi xin lỗi..."
"Một câu xin lỗi của anh là xong sao? Anh nói muốn theo đuổi tôi từ đầu, bắt tôi quên hết những chuyện trước kia, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Bây giờ tôi đem dao ra đâm anh trăm nghìn nhát rồi xin lỗi anh một câu là có thể giải quyết được vấn đề sao? Sau những chuyện anh đã làm anh bảo tôi phải chấp nhận anh thế nào đây, anh bảo tôi phải làm thế nào đây..."
Tạ Lâm ngồi xuống bên cạnh Trình Dư, anh đặt tay lên vai cậu như muốn dỗ lại sợ bản thân bị ghét bỏ.
"Em đừng vì tôi mà khó chịu, Trình Dư, tôi chỉ muốn tốt với em."
"Năm đó tôi cũng chỉ muốn anh đối tốt với tôi một chút, từ nhỏ bố mẹ đã ghét bỏ tôi, không ai thương tôi, tại sao ngay cả anh cũng không cần tôi? Tôi đã làm sai chuyện gì chứ? Hả?"
Tạ Lâm nghẹn ngào không nói được lời nào chỉ có thể ôm cậu vào lòng, Trình Dư không tránh, dường như những uất ức cậu kìm nén suốt bao năm qua như núi lửa phun trào, chính cậu cũng không cách nào kiềm chế được.
"Nếu như ngày đó ở trong bệnh viện anh quay lại nhìn tôi, chỉ cần anh quay lại nhìn tôi chỉ một chút thôi, tôi bằng lòng yêu anh một cách ti tiện, ngay cả tự tôn của bản thân cũng không cần.

Nhưng tại sao chứ? Tại sao anh không chịu dành cho tôi dù chỉ là nửa ánh mắt."
"Tôi cũng biết đau mà, Tạ Lâm, tôi cũng đau lắm."
Tạ Lâm cảm thấy không thể thở nổi nữa, hắn tựa cằm lên tóc Trình Dư, tay ôm chặt lấy người cậu.
"Xin lỗi, tôi sai rồi." Tạ Lâm nói: "Là do tôi ngu dốt không xứng với tình cảm của em.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.