Không Ai Cần Tôi

Chương 74: Chương 74




Trình Dư còn tưởng cậu mới ngủ dậy nên hoa mắt đọc nhầm phó chủ tịch thành chủ tịch, ai ngờ nhìn đi nhìn lại đúng là chủ tịch thật, là ngài chủ tịch nhảy vào cãi nhau với người ta thật.
Ngay cả cơn buồn ngủ cũng bay sạch, Trình Dư vội vàng ngồi dậy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Cũng gần giống với điều người ta thảo luận ở hashtag kia, đa số những bình luận chửi mắng cậu đều bị ngài chủ tịch đáp trả cùng một tờ đơn kiện đanh thép.
Lượt mắng chửi ở trang cá nhân của cậu thấp đi nhiều, vẫn có nhiều kẻ lì lợm lớn giọng thách thức ngài chủ tịch có giỏi thì đi kiện hết mấy nghìn người trên mạng đi, nhưng đa số đều không dám lăng mạ quá nặng lời nữa.
Theo đuổi thần tượng chủ yếu là những thanh thiếu niên ở độ tuổi trẻ, vừa nghe tòa án gọi điện triệu tập đã bị dọa cuống quýt xin lỗi, cầu xin ngài chủ tịch rút lại đơn kiện.

Cứ như vậy sau một buổi chẳng ai quan tâm đến thật hư ra sao, ai là kẻ thứ ba chen vào cuộc tình của ai, hiếm khi ngài chủ tịch của Phong Viễn - một tỷ phú hàng thật giá thật lên mạng khiến bao nhiêu người chú ý tràn vào trang cá nhân của ông thảo luận ầm ầm.
Trình Dư tò mò cũng nhấp vào xem thử.

Để có tích xanh tài khoản "Ba của Lâm Lâm" phải xác thực nên đã đổi thành tên thật Tạ Thành Phong.

Bên dưới là tiểu sử của ông, Trình Dư kéo dài mãi không hết, khi nhìn thấy bốn chữ "Chủ tịch Quốc hội" cũng muốn rớt luôn cái điện thoại.

Vì là tài khoản mới nên chỉ có duy nhất một bài đăng, đó cũng là ảnh chụp rất rất nhiều tờ đơn kiện cùng dòng cap.
[Muốn mắng thì mắng một mình Tạ Lâm thôi mắng đứa nhỏ này làm gì?]
Trình Dư gần hai bảy tuổi đầu bị gọi là đứa nhỏ: "..."
Nhưng thái độ cương quyết của ông cũng khiến nhiều người hiểu ông muốn làm là làm đến cùng, rất nhiều người chẳng phải fan của ai tràn vào trang cá nhân của ngài chủ tịch hóng hớt cười đùa bảo rằng, không nói còn tưởng Trình Dư mới là con trai ông.
Cũng có rất nhiều kẻ ác ý vào soi mói giống như là:
[Tìm hiểu mới biết chủ tịch Tạ cũng tham gia chính trị còn đảm nhiệm chức vị chủ tịch quốc hội, tương lai còn ứng cử vào vị trí quan trọng hơn.

Hiện tại chỉ vì một chuyện nhỏ mà gây ra tranh cãi lớn như vậy thật không thông minh chút nào.]
Tạ Thành Phong: [Ứng cử cho vui được thì được không được thì thôi.

Hơn nữa chuyện ảnh hưởng đến danh dự không phải của một người mà gọi là chuyện nhỏ?]
Bình luận này của ông rất nhiều người đồng tình cùng cảm thán.
Đúng là tỷ phú có khác, người ta thì thi nhau tranh cử sứt đầu mẻ trán ông lại đi ứng cử cho vui.

Hơn nữa ông nói không sai, danh dự là thứ đi theo cả đời người sao có thể là chuyện nhỏ, rất lớn là đằng khác.
Nhìn những lời này mà Trình Dư cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ, giống như một chút ấm áp đến từ...!gia đình?
Đây là lần đầu tiên trong đời có người đứng ra nói giúp cậu với thân phận là trưởng bối, dù cậu chưa gặp bố của Tạ Lâm bao giờ nhưng điều ông làm khi nhìn thấy tin tức này không phải là tức giận còn quay qua bênh vực cậu?
Trình Dư muốn hỏi Tạ Lâm tại sao bố của anh lại làm như vậy, nhưng mở điện thoại ra mới phát hiện Tạ Lâm hoạt động 12 tiếng trước.
Không phải chứ.

Chẳng lẽ anh lên máy bay rồi? Không phải buổi sáng nói còn đang họp sao?
Nhìn đồng hồ đã nhảy sang hai giờ sáng, vì ngủ cả ngày nên Trình Dư không muốn ngủ thêm nữa đi vòng quanh trong nhà kiếm thứ gì đó ăn, sau đó lại mở laptop ra làm việc.
Một chức giám đốc ở chi nhánh nho nhỏ đã việc mù đầu bao nhiêu thứ phải giải quyết, chắc chắn ngồi ở vị trí của Tạ Lâm còn nhiều thứ phải lo hơn, Phong Viễn lớn như vậy mà.
Từ khi còn ở Mỹ giờ giấc của Trình Dư vẫn luôn bị đảo lộn, có lúc thì thức cả đêm làm việc sau đó là ngủ cả ngày, cứ như thế chẳng có một chút quy luật gì.


Được cái khi bắt đầu vào làm việc Trình Dư rất tập trung, thời gian trôi qua lúc nào cũng không biết.
Mãi đến khi trời sáng cậu mới mệt mỏi xoa nhẹ trán, điện thoại ngoài trừ vài thông báo linh tinh ra chẳng có gì.

Trong lòng dâng lên cảm giác bực bội vô cớ, cậu thoát khỏi mấy bản hợp đồng đau đầu chuyển qua lướt mạng.
Tin tức lúc sáng sớm không nhiều lắm, bên Phó Dương đuối lý đã lắng dần xuống, đột nhiên một bảng tin hiện lên khiến Trình Dư dừng chuột lại, ngoài tiêu đề bắt mắt còn có giọng của phóng viên vẫn đều đều phát ra.
[Nước Y chịu ảnh hưởng của cơn bão mạnh nhất suốt một trăm năm qua, hàng loạt chuyến bay bị huỷ, thế nhưng cơn bão đột ngột vẫn khiến một máy bay mất liên lạc hiện vẫn chưa rõ tung tích.]
Như nghĩ đến gì đó tay Trình Dư cũng run cả lên, trái tim sợ hãi đập thình thịch, không biết mất bao lâu sau cậu mới bình tĩnh lại.
Tạ Lâm nói hôm nay anh sẽ về nước, cả ngày hôm qua không có tin tức gì của anh, cơn bão ập xuống...
Trình Dư vội vàng xem lịch sử chuyến bay, từ nước Y về thành phố Hạ chỉ có duy nhất một chuyến xuất phát lúc 11 giờ đêm số LM9985.
Mà máy bay bị cơn bão ảnh hưởng mất tích vẫn chưa liên lạc được cũng là LM9985!
Trình Dư hốt hoảng ngồi bật dậy, đầu óc cậu hiện giờ chẳng suy nghĩ được gì, cậu cuống quýt muốn hỏi thăm ai đó có phải Tạ Lâm đi chuyến đó về không, nhưng cầm điện thoại lên mới giật mình không biết nên gọi cho ai.
Thường ngày trợ lý của Tạ Lâm mang đồ đến nhưng cậu cũng chưa từng hỏi thăm, danh thiếp của Trần Triết lần nọ cũng bỏ đi đâu mất, ngay cả anh làm việc với những ai cũng không biết.
Từ khi quay về nước đều là Tạ Lâm chủ động liên lạc với cậu.
Trình Dư hít lấy một hơi thật sâu đem một chút hy vọng gọi vào số điện thoại của anh, từng tiếng tút tút vang lên nhưng chẳng ai bắt máy.
Cậu tắt điện thoại cầm chặt lấy chìa khoá xe chạy ra ngoài.
Bởi vì chạy quá nhanh với cả không nghĩ ngoài cửa lại có người nên Trình Dư đâm sầm vào một người, anh lập tức vươn tay ra đỡ lấy cậu, giọng nói trầm ấm ở bên tai cậu hỏi:
"Em đi đâu mà vội vậy?"

Trình Dư ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"...Tạ Lâm?"
"Anh đây."
"Tại sao anh lại ở đây, sao không nghe điện thoại?"
"Anh bỏ điện thoại ở nhà."
"Không phải anh nói sẽ bay chuyến đêm sao?"
"Anh nghe nói có người làm phiền em nên thu xếp công việc đi máy bay tư nhân về sớm hơn một chút."
Tạ Lâm mỉm cười đưa đến trước mặt cậu một bó hoa, kèm theo đó là một chiếc hộp hình chữ nhật giống như là hộp quà, anh nói:
"Với cả anh muốn cho em bất ngờ."
Trình Dư nhìn anh chằm chằm không nói gì.
Tạ Lâm bị cậu nhìn đến sống lưng phát lạnh ngập ngừng hỏi: "Sao mắt em đỏ thế?"
Trình Dư không nói không rằng đóng sập cửa lại nhốt Tạ Lâm ở ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.