Không Ai Cần Tôi

Chương 75: Chương 75




Trình Dư đóng chặt cửa lại mới ngăn được cảm giác hoảng sợ đang dữ dội sôi sục trong lòng.

Cậu biết vừa rồi chỉ là suy đoán nhất thời của cậu, Tạ Lâm không hề chính miệng nói anh đi chuyến bay đó, nhưng chỉ là lỡ như anh thật sự ở trên chuyến bay kia, lại lỡ như xảy ra chuyện gì…
Trình Dư lắc mạnh đầu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vừa rồi cậu cũng không biết bản thân vội vàng chạy ra ngoài làm gì, cậu sẽ đi tận công ty của anh để hỏi sao? Hay là gọi cho Lương Vỹ, lại tiếp sau đó chẳng lẽ cậu đặt vé máy bay sang nước Y? Dù có làm gì đi nữa vẫn tốt hơn là ngồi yên một chỗ.
Cái cảm giác đó thật sự rất đáng sợ cậu chẳng dám nghĩ đến lần nữa.
Trình Dư đứng một lúc cũng dần bình ổn lại cảm xúc, lần nữa mở cửa ra ngoài.
Tạ Lâm vẫn đứng đó biểu cảm trên mặt thật sự rất đa dạng, anh không biết bản thân lại làm sai cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của Trình Dư không tốt lòng anh cũng không vui theo.

Anh nhìn món quà trên tay nhỏ giọng hỏi:
“Em không thích sao? Không bất ngờ hả?”
Bất ngờ lắm, bất ngờ đến kinh hãi luôn.
Trình Dư hung hăng giật lấy bó hoa cùng đồ trên tay tránh người sang một bên để lộ ra khoảng trống: “Anh vào nhà đi.”
Anh hơi giật mình vì cảm xúc thay đổi đột ngột của Trình Dư, nhưng nhìn thấy tầm mắt của cậu đang tránh né muốn hỏi lại thôi.
Từ lúc Trình Dư chuyển đến đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Lâm bước vào nhà, vì Trình Dư thường xuyên đi làm nên bày trí bên trong cũng không thay đổi nhiều, bức tranh trên tường vẫn còn y nguyên vị trí cũ, hoa ngoài vườn thì… không được chăm chút nên hơi tơi tả rồi.
Nhận ra tầm mắt của anh Trình Dư ngại ngùng nói: “Vừa rồi em hơi bận nên chưa tìm được người giúp việc.”

“Nhà anh cuối tuần cũng có một dì dọn dẹp nhà cửa đến lau dọn, nếu em không phiền thì để dì qua dọn nhà em luôn.”
“Như vậy hơi không tiện.”
“Một tuần chỉ đến một lần nên dì cũng đang kêu chán, anh trả thêm thù lao là được mà, không sao đâu nhà cách có vài bước chân thôi.” Sợ cậu từ chối Tạ Lâm còn cố tình thêm thắt: “Giờ có nhiều người tham lam, mấy năm trước nhà Trần Triết cũng thuê một dì giúp việc, vì cậu ta tin tưởng nên ít về không ngờ bị người đó trộm hết đồ trong nhà.”
Trình Dư kinh ngạc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tạ Lâm nhìn đôi mắt tròn xoe của cậu cười nói: “Dĩ nhiên là giao cho cảnh sát rồi, mặc dù nhà cậu ta không thiếu mấy thứ này nhưng không thể bao che cho tội phạm đúng không? Chỉ là hơi rắc rối.”
“…Vậy thì cứ làm như anh nói đi.”
Tạ Lâm đạt được mục đích sắc mặt rất vui vẻ: “Để lát nữa anh gửi số điện thoại của dì cho em.”
Nhìn vẻ mặt như lẽ đương nhiên của Tạ Lâm cậu cảm thấy bản thân lại mắc câu rồi, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác khó chịu.

Cậu bảo Tạ Lâm ngồi xuống ghế còn mình thì vào trong bếp rót một cốc nước, hoa đặt tạm lên bàn, bó hoa cũng với những bình hoa khác được trưng bày ở trong nhà hoà cùng một màu hết sức sặc sỡ, lại tô điểm thêm hơi ấm.
Trong mắt Tạ Lâm dâng lên cảm giác ghen tỵ thấy rõ, anh ước bản thân được sống ở trong căn nhà này chứ không phải những đoá hoa kia.

Nhưng anh cũng không kìm được mà cảm thấy vui vẻ, cứ tưởng sau khi nhận cậu sẽ bỏ đi nhưng không ngờ đều được giữ lại.
Khi Trình Dư quay lại trên tay đã cầm theo hai cốc nước, cậu vừa đặt xuống không ngờ đụng phải chuột trên bàn, vừa rồi laptop chưa kịp tắt, chạm vào một cái âm thanh của phóng viên đã vang lên.
[Cơn bão đột ngột kéo đến khiến một máy bay khởi hành từ nước Y hiện vẫn chưa rõ tung tích, hiện nay các cơ quan đang nỗ lực liên lạc và…]
Đến đây laptop bị gập xuống một cách rất tàn nhẫn, cậu bình thường thì không sao, phản như vậy càng chứng tỏ cậu chột dạ.

Trình Dư hối hận muốn gõ vào đầu một cái, cậu lúng túng nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Lâm.
“Để em dọn đống lộn xộn này.”
Trình Dư cảm thấy sau gáy đang có ánh mắt nóng bỏng dính chặt lấy, cuống đến mức giấy tờ trên bàn rơi lộn xộn, một bản hợp đồng rơi xuống đất Tạ Lâm tiện tay nhặt lên vô tình trông thấy vài chữ.

Trình Dư cầm lấy bản hợp đồng từ trên tay anh gần như bỏ chạy lấy người.
“Anh chờ em một chút.”
Tạ Lâm thấp giọng cười một tiếng, thầm nghĩ em ấy vẫn đáng yêu như ngày nào, hơi ngốc.
Thật lâu sau Trình Dư mới quay lại, giờ cậu mới để ý ngoài hộp quà cùng đoá hoa đặt trên bàn ra Tạ Lâm còn cầm theo một cái túi to, cậu tò mò hỏi:
“Cái gì vậy?”
“Đồ ăn vặt mua cho em.

Nước Y nhiều đồ ngon, anh mua mỗi thứ một ít không ngờ lại nhiều như vậy.”
Trình Dư cười gượng, nhiều thật, coi cậu là trẻ con hay gì mà còn mua đồ ăn vặt.

Cậu chuyển hướng lên hộp quà trên bàn: “Đây là chuông gió phải không?”

“Ừ.” Tạ Lâm tiện tay mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc chuông gió được chế tác thủ công nhìn giống như là làm bằng tre, nhưng vỏ được mài trơn nhẵn.

“Ở đó có rất nhiều loại đẹp hơn nhưng không hiểu sao anh lại thấy cái này đẹp.”
Một cái đơn giản như vậy cũng rất hợp ý cậu, hai người lại nói chuyện thêm một lúc Tạ Lâm hỏi cậu muốn treo chuông gió ở đâu, cậu bảo ở cửa sổ, anh lại giúp cậu treo.
Người Tạ Lâm rất cao chỉ kiễng một chút thôi đã với tới, khi anh vươn tay lên áo sơ mi bị hở lộ ra một vùng da bên eo, Trình Dư cũng không tự nhận bản thân là người tốt đẹp gì, không nhịn được nhìn anh không rời mắt.
Dù sao bản năng của con người là yêu cái đẹp.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên làm Trình Dư giật mình, cậu thu hồi tầm mắt quay lại cầm điện thoại lên thấy là Lương Niên gọi đến lập tức ấn nghe.

Chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã nói liên hồi:
“Aaa Trình Dư ơi đã quá đi mất.

Sáng nay anh trai tôi bảo Tạ Lâm vừa về nước đã cắt luôn khoản đầu tư vào công ty nhà họ Phó rồi, hợp đồng người mẫu với Phó Dương cũng huỷ hết, hình như Tạ Lâm giận lắm Phó Dương gọi điện thoại cũng không thèm nghe.

Vừa rồi cậu ta cuống quá lên trang cá nhân thanh minh rằng đoạn phỏng vấn kia không có ý gì cả là do mọi người tự suy đoán.

Cậu biết kết quả thế nào không? Không những được đồng tình còn bị fan chửi tới tấp luôn! Bảo là nếu không có từ gì từ đầu sao không giải thích luôn đi đợi hai ba ngày sau mới lên tiếng, mất công họ đi bất bình thay hoá ra mọi chuyện lại chẳng có gì.

Có mấy bình luận ý hỏi có phải Phó Dương bị ép hay không kết quả bị Tạ Lâm vào tận nơi mắng cho một trận luôn, ngầu quá ngầu!”
Từ sáng tới giờ mải làm việc nên Trình Dư không để ý mấy chuyện trên mạng xã hội, cậu tắt điện thoại của Lương Niên sau đó vào chủ đề hot lướt một vòng.

Hashtag chủ tịch của Phong Viễn cãi nhau vẫn nằm trên top đầu, còn bài xin lỗi của Phó Dương lại kém nhiệt hẳn phải kéo xuống mãi mới thấy.

Bài được đăng gần hai tiếng trước, tầm khoảng sáu giờ sáng, chủ đề đại khái cũng chỉ là xin lỗi cậu và Tạ Lâm, xin lỗi vì bị nhiều người hiểu lầm sự thật không như mọi người nghĩ.
Quả nhiên như Lương Niên nói bài viết nhận rất nhiều gạch đá, nhưng fan của Phó Dương vẫn mù quáng còn nhao nhao lên, trong đó có một cái nổi bật nhất.
[Có phải Dương Dương bị Phong Viễn ép không? Dù sao tập đoàn lớn như thế cũng không thể động vào được, chỉ khổ cho Dương Dương của tôi uất ức cũng không nên lời, người ta đã cạn tình cạn nghĩa liền phủi mông như không quen biết.

Không sao đâu Dương Dương còn chúng em, mặc kệ hai kẻ không biết xấu hổ kia đi.]
Tạ Lâm trả lời: [Để tôi ở đây nhắc lại một lần: Tôi không hề thích Phó Dương, trước kia cũng vậy và sau này cũng thế, càng không có quan hệ tình cảm.]
Bị chính chủ phủ nhận một cách phũ phàng như vậy rất nhiều người nhào vào, có mỉa mai, có trách cứ, có trào phúng nhưng Tạ Lâm không trả lời nữa, Phó Dương càng không dám lên tiếng.
Không biết Tạ Lâm đi đến sau lưng cậu từ khi nào.
“Anh treo xong rồi, em đang đọc gì vậy?”
Trình Dư ngước mặt lên nhìn anh cất tiếng hỏi: “Tại sao bạn bè của anh… cả bố anh nữa lại lên tiếng bênh vực em vậy?”
“Anh nói với họ sau này em có chuyện gì thì giúp đỡ em một chút, nhất là khi có không có anh ở gần.”
“Còn chưa gặp mặt lần nào, họ đều biết em sao?”
“Biết chứ.” Tạ Lâm nhìn cậu ánh mắt thoáng dịu dàng lại.

“Đều biết hết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.