Không Ai Cần Tôi

Chương 77: Chương 77




Vì đã muộn nên Trình Dư chỉ làm mấy món ăn đơn giản, Tạ Lâm giúp được một nửa chừng thì bị cậu đuổi ra ngoài, anh cũng không cậy mạnh đứng lên nghe máy.

Điện thoại vừa thông người này người kia liên tiếp gọi tới, vì Tạ Lâm cũng không đi đâu xa nên Trình Dư vẫn nghe rõ mồn một.
Đầu tiên hình như là thư ký của anh gọi đến báo công việc, tiếp là đối tác, sau đó hình như là bạn, mãi đến khi giọng của anh hơi khó chịu cậu mới tò mò vểnh tai lên nghe.
"Cậu lấy lý do không chính miệng lên tiếng thoái thác, lừa được người ngoài không qua mắt được tôi."
"Tôi đã từng nói đừng đụng tới em ấy rồi phải không? Huỷ hợp đồng là tôi còn nể mặt giữa hai nhà có qua lại, nếu không mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy."
"Giờ cậu xin lỗi cũng muộn rồi."
Trình Dư thấy anh tắt máy mới bưng món ăn vừa nấu xong đặt lên bàn, mùi đồ ăn thơm phức khiến đôi mày đang nhíu lại của anh giãn ra.
"Chín rồi sao?"
"Còn một món canh nữa thôi."
Cậu nhìn điện thoại của anh bị đặt sang một bên ngập ngừng hỏi: "Là Phó Dương hả?"
"Ừ." Tạ Lâm gật đầu: "Em đừng để ý, sau này cậu ta sẽ không làm phiền em nữa."
"Thật ra cũng không có gì..."
Chỉ là vài lời mắng chửi trên mạng chả thấm thía vào đâu, dù sao Phó Dương cũng không chỉ thẳng mặt cậu, cậu dù không ưa cũng không đến nỗi coi Phó Dương như kẻ thù, thế nhưng nhìn Tạ Lâm với Phó Dương có vẻ rất thân thiết không ngờ anh lại vô tình như vậy, cứ nghĩ cùng làm là anh lên tiếng thanh minh thôi không ngờ đến hợp đồng cũng huỷ.
"Em yên tâm, dạo trước bố anh sang nhà họ chơi chẳng biết trong lúc uống rượu bị dụ dỗ thế nào mà đầu tư vào công ty giải trí nhà họ, vậy nên anh và Phó Dương thỉnh thoảng cũng gặp chứ không thân."
"Thế mà Phó Dương bảo với em anh vì anh ta mà đánh nhau luôn đấy."

Lời ra khỏi miệng Trình Dư mới cảm thấy có gì đó không đúng, sao nghe như cậu đang ghen không bằng.

Quả nhiên Tạ Lâm thấp giọng cười một tiếng.
"Lúc đó anh mới học lớp 9, nửa đường đi thấy Phó Dương bị đám lưu manh chặn đường nên tiện tay cứu thôi."
"Giúp người là tốt vậy tại sao bố anh lại đuổi anh về quê?"
Như nhớ đến chuyện trước kia Tạ Lâm thở dài.

"Còn đang trong tuổi phản nghịch mà."
Trước kia Trình Dư không dám hỏi anh lý do sợ anh không muốn nói, hiện giờ Tạ Lâm lại chủ động kể cho cậu nghe.
Năm đó sau khi đánh nhau với đám người kia xong nhà trường có gọi bố Tạ Lâm đến.

Nhưng khi đó Phong Viễn còn đang đà phát triển ông cứ hết lần này đến lần khác từ chối, ở trường Tạ Lâm theo học ai chẳng là con nhà giàu, anh cũng không phải ngoại lệ nên giáo viên chẳng nể tình suốt ngày trách mắng, còn là trong giai đoạn chuyển cấp nên càng phải chú trọng hơn.
Tạ Thành Phong vừa bận công việc vừa bị nhà trường gọi liên tục cũng bực mình vì đứa con, mãi có một hôm ông mới sắp xếp được công việc lên trường thì anh bị đám người ra tay trước đó trả thù, đánh nhau bầm tím khắp mặt.
Tạ Thành Phong nổi giận trách mắng anh trước mặt bao nhiêu người, lời năm đó của ông anh chẳng nhớ rõ nữa chỉ có một câu cuối ông quát lên với anh rằng "Mày tưởng mày làm gì tao không biết chắc?" là nhớ rõ nhất.

Tạ Lâm năm đó cũng không chịu thua quát lên:
"Vậy tôi là gay ông có biết không?"
Trình Dư không nhịn được giật giật khoé môi: "Anh nói vậy với bố anh thật đó hả?"
"Ừ.

Còn nói ở trong trường trước mặt bao nhiêu giáo viên."
Thảo nào anh bị đuổi về quê, bố anh không lôi gậy ra đánh anh một trận là may rồi.
"Sau đó chẳng biết vì sao bố anh cứ hay sang nhà Phó Dương uống rượu lỡ miệng nói ra, Phó Dương lại cứ nghĩ năm đó anh bảo vệ cậu ta mà bị đuổi về quê, anh nói anh là gay là vì có tình cảm với Phó Dương nên bố anh mới hay qua đó như vậy."
"Nhưng thật ra khi đó anh chỉ muốn chọc tức bố thôi."
Kể đến đây nồi canh trên bếp cũng sôi sùng sục Trình Dư vội đứng dậy tắt bếp, không lâu sau một nồi canh xương thơm phức được bưng ra.

Món ăn đã được bưng ra đầy đủ, Trình Dư lại lấy thêm hai cái bát mới, xong xuôi cậu ngồi xuống ghế hỏi:
"Vậy bây giờ quan hệ bố con anh tốt hơn rồi chứ?"
"Em thấy sao?" Tạ Lâm lắc đầu cười: "Ông ấy còn đang muốn trả thù anh kia kìa."

"Trả thù?"
"Năm đó anh cứ trách ông ấy suốt ngày chỉ biết công việc, giờ ông ấy còn chưa đến tuổi đã đòi nghỉ hưu giao toàn bộ công ty cho anh, làm anh bận đến mức thời gian anh theo đuổi em cũng không có."
Mặc dù từ lời Tạ Lâm nói như là bố anh không tốt nhưng cậu cảm thấy hai bố con của anh rất vui tính, đó là thứ cậu chưa bao giờ cảm nhận được, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác ghen tỵ.
Ít ra anh còn có người trách mắng, còn cậu từ rất lâu rồi đã không hiểu hai từ "gia đình" là như thế nào.
Hai người hiếm khi ngồi ăn cùng nhau một cách vui vẻ, anh kể rất nhiều, nhưng đa số toàn nói xấu bố của mình một cách rất bất mãn.
Sau khi ăn xong Tạ Lâm lại đòi đi rửa bát, nhưng cậu vẫn cảm thấy thôi đi thì hơn.

Buổi chiều hai người được nghỉ, Trình Dư xử lý nốt công việc của mình Tạ Lâm cũng cắm cúi làm thêm công việc của anh.
Trong lúc rảnh rỗi Trình Dư mở điện thoại lên mạng dạo một vòng, sau khi Tạ Lâm và Phó Dương lên tiếng bình luận mắng chửi cậu hoàn toàn không còn, nhưng ngược lại không ít fan của Tạ Lâm chen chúc nhau đau khổ nói: Trái tim của chồng em thật sự trao cho người khác rồi.

Anh Trình nhất định phải đối xử tốt với chồng của em đó.
Trình Dư lặng lẽ cất điện thoại đi, cậu nghiêng mặt nhìn Tạ Lâm đang ngồi bên cạnh có cảm giác không chân thật cho lắm.

Hai người còn chưa đâu vào đâu trên mạng đã làm như họ sắp cưới đến nơi.
Đột nhiên Tạ Lâm lên tiếng hỏi: "Lúc mãy anh vô tình thấy hợp đồng của em với công ty Hồng Lưu, em định ký với bên đó?"
"Em định mở công ty riêng, lần trước lúc đi buổi triển lãm cùng anh đó có người giới thiệu."
"Ai giới thiệu cho em?"
"Cậu hai nhà họ Lục, Lục Văn Hải."
Tạ Lâm nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, tay gõ nhẹ xuống bàn.
"Em có muốn hợp tác với công ty anh không?"

"Công ty của anh người khác tranh nhau đòi hợp tác còn không kịp.

Nhưng anh còn không biết em định đầu tư về lĩnh vực gì mà đã đòi hợp tác không sợ lỗ sao?"
"Dĩ nhiên là anh sẽ không đầu tư bừa.

Em có thể gửi bản kế hoạch cho anh, anh sẽ góp ý, yên tâm là em qua vòng của anh không dễ đâu."
Trình Dư mỉm cười gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu chính thức mở công ty riêng chắc chắn cần rất nhiều thủ thục và đủ thứ cần học hỏi, nếu có Tạ Lâm giúp thì còn gì bằng.

Cậu cũng chẳng có gì phải cảm thấy ngại, Tạ Lâm là người lý trí, anh nhất định sẽ không đem công việc ra làm trò đùa.
"Nhưng mà ngày bàn bạc với công ty Hồng Lưu cho anh đi cùng được không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Tạ Lâm chỉ lên tên người đại diện ánh mắt tối dần đi.

"Anh cảm thấy cái tên này hơi quen."
Trình Dư lật bản hợp đồng lên nhìn, đây mới chỉ là bản soạn thảo, ở bên dưới tên đại diện in hai chữ - Triệu Hoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.