Không Ai Cần Tôi

Chương 86: Chương 86




Cơn đau từ trên đầu khiến Trình Dư mơ màng tỉnh dậy.

Đập vào mắt là một căn phòng nhỏ ẩm thấp nhìn qua giống như một căn nhà hoang, sau gáy cậu như có thứ gì đó kết dính lại, mùi tanh tưởi sộc vào mũi cũng đủ giúp Trình Dư đoán được đây là mùi máu.

Cậu muốn đưa tay lên xoa đầu mới phát hiện tay của mình đã bị trói ngược ra phía sau không thể nhúc nhích.
"Tỉnh rồi?"
Phát hiện bên cạnh cậu còn có người Trình Dư gần như ngừng thở.
Cho dù nhiều năm không gặp nhưng nghe giọng cậu cũng đoán được người kia chính là Triệu Mặc.
Gã ngồi cách cậu không xa, một chân vắt ngang trên ghế, tay phì phèo châm điếu thuốc.

Gã chẳng còn bộ dạng kiêu ngạo quý công tử nhà giàu như xưa mà thay vào đó là bộ dạng lôi thôi lếch thếch, râu mọc loạn xạ, làn da ngăm đen, ngay cả gò má cũng hóp cả lại.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Dư, gã ném điếu thuốc xuống dưới đất rồi đứng dậy, Trình Dư nghe thấy một tiếng cười lạnh.

Giọng nói của Triệu Mặc có chút trào phúng:
"Lâu rồi không gặp, Trình Dư." Gã cúi người xuống, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cậu thấp giọng hỏi: "Có nhớ tao không?"
Cả người Trình Dư gần như nổi hết cả da gà, cậu theo bản năng tránh né bàn tay của gã, nhưng khổ nỗi tay chân đều bị trói nên chẳng tránh được bao xa.


Triệu Mặc cũng không vì hành động này của cậu mà tức giận, ngược lại càng nở nụ cười điên loạn, hắn lôi điện thoại ra đùa nghịch trên tay, nhưng ánh mắt không dấu nổi thù hận.
"Nhiều năm như vậy rồi tao cũng không nghĩ còn có thể gặp lại mày đâu.

Giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, nhưng mà ai bảo mày cứ nhất định dính lấy tên khốn kiếp Tạ Lâm kia."
Trình Dư không trả lời, cậu đang cố tìm cách để thoát khỏi dây trói.
"Nhưng cũng thật may là Tạ Lâm vẫn có người trong lòng.

Nhà họ Tạ lớn quá tao không ra tay được, nhưng mày thì khác.

Nhiều lúc tao muốn cùng lắm thì ôm một quả bom kéo Tạ Lâm cùng chết nhưng từ khi thấy mày xuất hiện trở tao đã có một ý nghĩ khác."
Triệu Mặc vừa nói vừa đứng dậy để điện thoại trên một giá đỡ sau đó cố định lại, ánh mắt nhìn Trình Dư càng điên cuồng.
"Mày thử nghĩ xem người mà nó yêu nhất bị làm nhục trong tay tao, sau đó bị cả thế giới nhìn thấy cảm giác đó như thế nào? Ha ha chỉ nghĩ đến thôi tao đã cười đến mức tỉnh cả ngủ!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.

[Đam Mỹ] Mùi Hương
3.

Lá Thư Từ Ánh Trăng
4.

Bình Sinh Hải
=====================================
Sau lưng Trình Dư dâng lên cảm giác ớn lạnh, cậu biết những lời Triệu Mặc nói là có ý gì, động tác trên tay càng dùng sức, nhưng khổ nỗi sợi dây buộc quá chắc, cổ tay đã bị trày xước đến bật máu cũng chẳng nới lỏng một chút nào.

Trình Dư nhìn Triệu Mặc tức giận gào lên:

"Mày điên rồi."
"Phải.

Tao điên rồi! Nếu không phải thằng khốn kiếp kia hại tao thì tao điên đến mức này sao? Tao cũng muốn nó phải nếm thử cảm giác đau khổ sống không bằng chết!"
"Đó là do mày tự làm tự chịu, nếu mày không chọc đến Tạ Lâm trước thì việc gì anh ấy phải động vào mày?"
"Tự làm tự chịu, vậy thì bố mẹ của tao liên quan gì? Vì nó nên bố mẹ tao mới gặp tai nạn, vì nó nên tao mới phải vào tù!"
Gã cũng chẳng nghĩ đến nếu bố mẹ gã làm ăn lương thiện đã chẳng vì sợ hãi mà vội vã bỏ trốn, gã muốn giết người không thành nên mới phải chịu tội.

Triệu Mặc chỉ nghĩ, suốt bảy năm qua gã phải chịu đựng cảm giác mất đi người thân, từ một kẻ muốn gì được nấy chôn mình trong ngục suốt bảy năm, kể cả có ra tù cũng trở thành một kẻ tay trắng không còn gì, gã còn gì để lưu luyến.
Trình Dư cảm thấy Triệu Mặc đã hết thuốc chữa, có nói thêm cũng chẳng thay đổi được gì đành chuyển qua quan sát xung quanh muốn tìm cơ hội trốn thoát.
Đây giống như là một công trình bỏ hoang, bên ngoài cửa sổ tối tăm ngay cả ánh điện cũng không có chắc chắn là ở một nơi rất ít dân cư, có kêu gào khản cả cổ cũng không ai nghe thấy, cậu lại nhìn về phía Triệu Mặc, nghĩ xem bản thân có bao nhiêu cơ hội thoát khỏi nơi này.
Như hiểu được suy nghĩ của cậu, sau khi tự chửi mắng một hồi Triệu Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại nói: "Mày không thoát khỏi đây được đâu."
Gã bấm vào màn hình điện thoại bật chế độ bắt đầu quay, trái tim Trình Dư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu lùi về sau, nhưng cậu dịch được một chút Triệu Mặc lại tiến thêm một bước, đến lúc lưng chạm vào vách tường mới không còn cơ hội nào trốn thoát.
Triệu Mặc cởi chiếc áo nhìn lôi thôi trên người xuống, vẻ mặt gã hưng phấn nhìn Trình Dư như con mồi.
"Mày cứ tỏ ra sợ hãi đi, càng sợ càng tốt, đợi đến khi Tạ Lâm nhìn lại sẽ càng đau khổ."
Dứt lời gã cười lên một tiếng khoái trá.
Trình Dư mím môi muốn lên tiếng mắng chửi nhưng ngay sau đó mái tóc bị Triệu Mặc túm kéo ngược trở lại, gã dùng sức rất mạnh khiến cậu cảm thấy choáng váng, đầu lần nữa đập mạnh xuống đất, cùng với vết thương trước đó khiến cậu trong phút chốc không thể cử động.
Lúc này Triệu Mặc cũng tiến đến giơ tay lên muốn vén áo của cậu lên, nhưng hôm nay Trình Dư mặc một cái áo lên, chất vải rất chắc cũng không giống như trong phim vung tay một cái là xé rách, xung quanh cũng không có vật gì sắc nhọn, Triệu Mặc bèn bỏ ý định luồn tay xuống phía dưới.
Trình Dư như bị điện giật, dù cả người cậu đã đau đến không còn sức nhưng vẫn giãy giụa, muốn tránh khỏi cánh tay của gã, cuối cùng cũng chọc cho Triệu mặc tức giận, gã vung tay lên tát liên tiếp vào mặt Trình Dư liền năm sáu cái, mỗi cái còn chèn thêm câu chửi tục tĩu.
Chẳng mấy chốc gò má của cậu đã hiện lên vết tím, cậu nghiêng người sang một bên nôn ra máu.
Cứ tưởng như vậy Trình Dư đã chịu ngoan ngoãn lại, nhưng Triệu Mặc không ngờ, gã vừa ngồi xuống lần nữa đã bị cậu giơ chân lên đạp vào ngay phần dưới bụng.


Không biết dây trói chân của Trình Dư đã bị tuột ra từ lúc nào, Triệu Mặc gào lên một tiếng thảm thiết, ngay lúc đó Trình Dư cũng vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.
Dưới đất có quá nhiều viên gạch vỡ, Trình Dư vừa đứng dậy chưa đi được hai bước đã ngã xuống dưới đất, có thể vết thương trên đầu lại bị rách ra nên máu chảy thành từng giọt ướt đẫm cả cổ áo.
Cậu cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng nếu cậu không chạy sẽ chẳng có cơ hội nào nữa.
Trình Dư miễn cưỡng đứng dậy nhưng vừa đi được ba bước, cậu lần nữa bị Triệu Mặc lôi trở về.

Lần này cậu thật sự đã chọc gã nổi điên, không nói một lời đem người ra đánh một trận.
Mỗi một lần đánh xuống đều đánh vào bụng khiến dạ dày cậu cuộn lại, có nôn cũng không còn nôn ra thứ gì, đến khi Triệu Mặc đánh đến mệt mới chịu ngừng lại, gã dùng tay nắm chặt lấy cằm Trình Dư gằn giọng:
"Mày chạy nữa đi.

Mày đánh nữa đi!"
Trình Dư không trả lời nổi nữa, nhưng Triệu Mặc vẫn không chịu ngừng lại, gã bắt đầu hung hăng tháo thắt lưng của cậu xuống.

Khóe mắt Trình Dư cay lên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Mặc dù biết Triệu Mặc muốn cậu biểu lộ ra vẻ mặt đau khổ, cậu không nên cho hắn toại nguyện mới đúng, nhưng nghĩ đến Tạ Lâm nóng lòng chuẩn bị bữa tối của hai người lại không tìm thấy cậu đâu, sau đó lại nhìn thấy cậu bị người ta làm nhục...
Trái tim Trình Dư như thắt lại, cậu mấp máy gọi tên anh.
"Tạ Lâm...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.