Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 15: Chương 15





Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 15
Có vài lần, A Tá tỉnh dậy sau cơn mê, ngồi trên bậc thang cao ngang song sắt, mở mắt ra nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía dưới, nhìn những ngọn đèn dần tắt trong bóng tối của thành phố và bước chân nhẹ như đi trên tầng mây mỏng, gió êm ru quanh quẩn, trái tim rỗng tuếch như những bước chân lơ lững trên không trung vậy, không giống như bước trên mặt đất.

Cậu vòng tay qua cổ mình và khóc, đến nỗi nhiều lần cứ dùng bàn tay nhỏ bé của mình đập vào đầu.

Sự yếu đuối của con người đều được phơi bày trước ánh bình minh phương đông đang lên.

Bên tai có rất nhiều giọng nói kêu gọi cậu nhảy xuống, kêu gào rằng cậu không còn ý nghĩa gì để sống.

Nhưng cậu sợ độ cao, sợ chết và nhát gan, muốn chết không dễ chút nào.

Gió không để lại dấu vết, nhưng toàn thân cậu vì lạnh mà chấn động, giống như từ trong mộng tỉnh lại, chân đứng không nổi nửa người như sợ hãi, cậu quay người liền chóng mặt, nhanh chóng nhéo má hết lần này đến lần khác để thanh tỉnh.

Nhưng cậu không kiềm chế được bản thân, trước khi đoàn tụ với Đỗ Triết, cậu được ăn ngon, được ngủ ngon mặc cho cái tên trúc mã Bạch Cơ Vũ của Đỗ Triết đã sai người nhiều lần đến cảnh cáo cậu không được đặt chân đến mảnh đất của thành phố Quảng Ninh.

Hắn ta nói thẳng rằng Đỗ Triết sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

Nhưng cậu vẫn tin rằng Đỗ Triết sẽ đi tìm mình khi hắn trở lại, chỉ cần cậu tin tưởng vào bản thân, cho dù có hiểu lầm cũng có thể giải thích rõ ràng thì những chuyện trước đây sẽ bị xóa sạch.

Riêng Nhu Nhu sẽ không cảm thấy cuộc sống quá khó khăn.

Sau khi bị Đỗ Triết kết tội và tuyên án, cả ngày chỉ nghĩ cách lấy cớ, để hắn thay đổi thái độ ngoan cố, cậu chỉ muốn hai người ở bên nhau.

Cậu vắt óc căng não cả ngày, nghĩ đến hồn bay phách lạc mà tâm vững như tảng đá của Đỗ Triết không có gì sánh được.

Cho nên cậu không còn nghĩ cách bào chữa, không thể nhận được sự tha thứ và chuộc lỗi từ Đỗ Triết, chỉ có thể tìm mọi cách để chuộc lỗi cho bản thân.

Ví dụ như cậu sợ đêm tối không dám đi ngủ nên đã trở nên gầy yếu.


Dù muốn ngủ cũng không được, cậu phải bật đèn mờ, trùm chăn thật chặt và cứ chợt nửa đêm thức giấc, dậy thường xuyên để chắc chắn là đã cửa khóa, cứ liên tục mười lần như vậy, hết lần này đến lần khác chìa khóa phải giấu ở nơi không tìm được, phải chắc mình muốn chạy lên sân thượng cũng không được
Thỉnh thoảng cậu ôm Nhu Nhu đi trên ban công, nhưng phát hiện ban công lớn cậu thích ngồi trước đây ánh nắng không còn.

Mà là hơi ẩm khi cậu mới nhận phòng, nhiệt độ nó nhuộm vàng cả làn da, giống như một con ma cà rồng đang du hành trong không gian, làn da khói của mình hoàn toàn được phơi bày dưới ánh nắng.

Trong giây phút tiếp theo, sứ giả của công lý đã đốt cậu thành tro và ném vào ngọn lửa địa ngục không thương tiếc.

Đỗ Triết nói thêm một câu, người như cậu không đáng để giữ một thân phận.

Cậu nhanh chóng lui vào trong nhà, thấy cậu sợ ánh sáng, ban ngày không bao giờ dám ra ngoài, cậu kéo rèm che khuất phía sau, chỉ có thể đi ra ngoài để mua thức ăn cho Nhu Nhu, mà chỉ dám đi vào ban đêm cứ ẩn nấp như vậy giống như chuột chỉ có thể kiểm ăn vào ban đêm, mà an toàn nhất là trở về hang tối mùa thu sau khi lẻn vào chợ mua thức ăn.

Đỗ Triết bắt đầu thường xuyên từ thành phố Quảng Ninh đến thành phố Hoàng Thạch, cậu luôn nhìn hắn với nụ cười như thường lệ ở trên mặt.

Cậu ngay từ đầu vẫn luôn mong chờ hắn đến, đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích, nhưng Đỗ Triết sẽ không nghe lời bào chữa của cậu nữa, nếu tâm trạng tốt sẽ hỏi cậu một câu, cậu có muốn gì không? Sẽ thoát khỏi mối quan hệ giữa bạn sao? Khi tâm trạng không vui, hắn sẽ đâm một mũi tên lạnh lùng vào mắt và nói với cậu rằng hắn chỉ ra ngoài chơi một ngày vui vẻ với Nhu Nhu thôi, đừng nghĩ đến chuyện khác.

Sau khi Nhu Nhu trở về, cậu sẽ mặc áo dài tay, mục đích là để che đi vết máu trên cánh tay bị dao cạo cào lúc nào không rõ, nghe Nhu Nhu kể chi tiết rằng baba rất tốt, đôi khi cùng nó đi đến viện bảo tàng, còn có đi xem phim và đi đến cả thư viện nữa.

Có vẻ như Đỗ Triết đang tận hưởng khoảng thời gian làm cha cùng con gái.

Thời gian ở một mình của cậu bắt đầu tăng lên, và thỉnh thoảng có một số ký ức về việc đã xảy ra.

Giây phút cuối cùng rõ ràng cậu vẫn còn ở trong nhà, giây sau cậu thấy mình bị thổi bay trên mái nhà, dưới chân là một dãy trống và biến dạng.

Những chai bia và tàn thuốc lá nằm rải rác khắp nơi
Cậu nhìn xuống, một vết rượu lớn bị dính trên áo phông, và vô thức nghiêng người ngửi, - đó là nicotine trộn với rượu.

Sau khi bị Đỗ Triết phát hiện, quở trách uống rượu và hút thuốc này là thói quen xấu, nuôi Nhu Nhu thật sự không thích hợp, cậu vội vàng ép mình bỏ thuốc, nhưng không còn cách nào tốt hơn, đành mua một đôi còng tay.

Tự còng tay vào đầu giường, mà hai tay này phải gõ bàn phím kiếm tiền.

Có lẽ là do cậu sợ mất Nhu Nhu, hoặc cậu muốn tìm thứ gì đó cho riêng mình, trân trọng những tháng ngày ở bên Nhu Nhu, kể cho con bé nghe những câu chuyện tiểu thuyết bất tận, và nấu cho nó vài bữa ăn mỗi ngày, vì sợ rằng bảo bảo sẽ không được no, hoặc rằng sau này nó sẽ không bao giờ có thể ăn thức ăn mà cậu nấu, quên đi hương vị của cha nó.

Thường xuyên thu dọn nhà bốn vách, cuộc sống bận rộn chiếm hết cuộc đời, khiến cậu tê dại không còn chú tâm vào bản thân.


Khoảng nửa năm sau, thể xác và tinh thần của cậu xuống điểm thấp nhất trong cuộc đời, cậu thuyết phục bản thân muốn tránh, muốn tránh cũng không tránh được, quên được không? Ném ký ức này vào hộp đen, dự định sẽ không bao giờ để nó ra ngoài làm hại mình.
Nhưng Đỗ Triết tối nay không vì lý do gì lại nêu ra vấn đề này, và cảm giác bị áp bức quen thuộc khiến cậu như ngồi trên kim châm.

Cậu nắm chặt lòng bàn tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng hoảng hốt.

Kí ức đã bị cho vào hộp đen, bàn tay tội lỗi nhỏ bé xòe ra, lao ra theo bờ vực, để rồi sự ngập ngừng, bất lực và lo lắng quen thuộc sẽ xâm chiếm, đập tan những dây thần kinh đang căng thẳng, làm xáo trộn những suy nghĩ vững vàng, cho đến khi cảm xúc mất kiểm soát.

Và cậu phải học cách kiểm soát bản thân trước khi mất kiếm soát.

Phần rượu đỏ còn lại trong ly đã được Đỗ Triết uống cạn, hắn ngây người đóng lại từng trang sách.

Khi cậu trằn trọc, suy nghĩ, chắc hẳn phải có cựa trên chiếc ghế đẩu, phải không? Nếu không, mông đau là như thế nào? Làn da của cậu trắng bệch từ trong ra ngoài, ngọn đèn sợi đốt nóng rực, ánh sáng xuyên qua con người, cậu cúi đầu, chậm rãi hít thở không khí mát mẻ, đắp một tẩm chăn nhỏ màu hồng lên da trần.

Điện thoại rung lên trên mặt bàn thủy tinh, Đỗ Triết nhanh chóng cầm lên, cậu cũng thấy chữ "Vương Hy" rất rõ ràng.

Giọng nói hơi say của Đỗ Triết nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút gượng gạo, nhẹ nhàng dựa vào ban công.

Huh? Thì ra lúc trước anh ấy gọi mình là cười ngọt ngào như vậy.

Cậu vốn không có ý định nghe trộm cuộc nói chuyện của họ, muốn đi nhưng không còn sức lực, nên cậu chỉ dám lén lút vuốt ve trái tim đang đau nhói của mình, rồi nhét một miếng kẹo trái cây vào trước khi mình sắp choáng váng.

"Ừm, vui vậy sao, ngày mai cô nhớ tới sớm."
(Không biết xưng hô 2 người này làm sao đây.

Hiện tại xem như 2 người là 1 cặp, mà éo biết xưng hô sao cho hợp bây giờ ????????)
A Tá nhìn chằm chằm vào chiếc chăn nhỏ màu hồng, cười tuyệt vọng rồi ôm lấy chút hơi ấm đang dần nguội lạnh.

Khi cúp máy, cậu nuốt viên fructose ngọt ngào, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể đi gặp Nhu Nhu không?"
Đỗ Triết do dự một chút nói: "Con bé đang ngủ, ngày mai cậu có thể đi xem."
Cậu thu người lại rội gật đầu, cũng không có nài nỉ, Đỗ Triết lịch sự dẫn cậu vào phòng khách.

Trong phòng khách to lớn, cậu ôm gối ngồi trên sàn cách xa giường, co lại thành một quả bóng nhỏ, cố gắng giảm thiểu dấu chân của mình.


Mặc dù giường của khách phải thoải mái gấp trăm lần giường gỗ cứng trong nhà mình, mà cậu vẫn không dám ngủ trên giường, ngủ hay ngất xỉu lăn lộn sẽ làm nhãn cả gra giường, Đỗ Triết có lẽ sẽ tức giận đến phát điên vì dấu vết cậu để lại.

Ngồi cũng chán, liền nghĩ thầm, không biết Đỗ Triết đã để Vương Hy đến sớm như thế làm gì, huống hồ cô ta đến, cậu còn chưa đi nếu mà nhìn thấy cậu thì sẽ rất xấu hổ.

Mang theo bao suy nghĩ, xoa xoa trái tim đau nhói suốt đêm, nghĩ đến ví càng ngày càng mỏng, chẳng lẽ mình bị bệnh tim sao?
Ngồi quay mặt về phía cửa sổ ngủ thiếp đi.

Đến rạng sáng, cậu nóng lòng đi qua căn phòng êm ái kia, không dám bật đèn, chân trần cử lặng lẽ như chuột đi kiếm ăn..

Con búp bê màu hồng được gối đầu dưới mặt, lộ ra bàn tay nhỏ nhắn ở bên ngoài chăn bông, mái tóc dài mềm mại xõa xuống gối như thác nước, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở ra, không biết là người cha thân yêu đang lén lút nhìn tại mình.

Con gái của tôi, con bé thực sự trông đẹp.

Căn phòng này lớn hơn nhiều so với nhà của cậu, giống như một con ốc ở vậy, khắp nơi đều có bọt màu hồng, khiến cậu cảm thấy ớn lạnh, nổi da gà.

Khi đứng dậy, cậu nhìn thấy một bức ảnh trên bức tường, ảnh rõ ràng là được chụp ở một góc nghiêng.

Người đó có mái tóc ngắn màu sẫm và mềm mại, tóc mái ngố do chính mình tự cắt.

Người đó mặc một chiếc áo phông màu vàng tự nhiên.

Phần hoa văn ở giữa bị lệch 2/3.

Hai bắp chân mũm mĩm lộ ra bên ngoài quần đùi.

(Biết ai hem ta ????)
Cậu đang nhìn vào chiếc bàn trẻ em đặc biệt và đôi đũa một cách nghi ngờ.

Tính theo thời gian, lẽ ra lúc cậu cố gắng gồng mình thì Nhu Nhu mới may mắn có cơ hội gặp gỡ Đỗ Triết lần thứ hai sau khi trở về Trung Quốc.

Đỗ Triết là một người cha rất chịu chi, hắn đặc biệt đặt trước một nhà hàng dành cho mẹ con có hồ tạo sóng lớn.

Cậu nhìn từ xa Nhu Nhu chìm trong hồ sóng, lăn tăn trong những quả bóng sóng nhiều màu sắc, và Đỗ Triết ném quả bóng bobo cho nhau và bật cười khúc khích.

Thật ra cậu cũng muốn vào chơi với hai người nhưng lúc đó hắn lại nóng lòng gạt quan hệ với cậu sang một bên, lời giải thích không mệt mỏi dường như chọc giận Đỗ Triết, vẻ mặt Đỗ Triết lộ rõ vẻ không muốn nên đành phải xem hắn chơi với Nhu Nhu.

Nghĩ đến đó, cậu không khỏi liếc nhìn Đỗ Triết một cái rồi mới rời đi.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất nhìn hắn cẩn thận, giống như máy X quang phóng xạ trong bệnh viện, quét mắt cũng không bỏ sót mọi ngóc ngách.


Đỗ Triết ngủ rất say, khuôn mặt hoàn mỹ yên tĩnh, tư thế y hệt như ở phòng bên cạnh.

Trước đây, hai người ngủ chung giường, cậu ngủ sớm hơn Đỗ Triết, ngủ rất ngon với tư thế kỳ lạ, Đỗ Triết luôn quan tâm đánh thức để nhét chăn cho cậu khi chăn bông của cậu bị đá tới tận cuối thế giới.

Những kỷ niệm thật ngọt ngào, và cậu gần như không kiềm chế được tiếng cười của mình.

Đây chỉ là đỉnh của tảng băng trôi.

Đỗ Triết là một người tính tình chu đáo, không đề cập đến mọi thứ trong cuộc sống của mình, và hắn cũng đã giúp rất nhiều cho cậu, người đang tập trung vào sáng tạo vào thời điểm đó, trong công việc của mình.

Hắn đã sắp xếp cầu trúc tổng thể của bài báo và đưa ra đề xuất trong chương mới, hắn đã dạy cậu cách phản ứng phù hợp hơn dựa trên những bình luận của cư dân mạng, vốn đã cho cậu rất nhiều người hâm mộ.

Có thể nói, Đỗ Triết là tập hợp những ưu điểm của nam chính mà cậu dày công viết ra.

Nhược điểm? không tồn tại.

Cho nên sau khi rời xa hắn, cậu không có nguồn sáng tác, viết gì cũng không biết.

Cậu thực sự không hoảng sợ vì phải đuổi kịp Đỗ Triết, cậu đã kiệt sức đến mức muốn bỏ cuộc.

Hai năm trở lại đây, cậu hay đến những nơi lùm xùm, dùng biện pháp nhẹ hơn để hẹn hò hay đến quán bar xem có thể với một người đàn ông tốt, cậu có ý định thoát khỏi cái mỹ nhân do Đỗ Triết để lại và hướng tới một cái mới.

Thoát khỏi cuộc sống hai mặt tử di*, thật vất vả mà vẫn không thoát được.

(*Giống xác sống tự di chuyển (zombie á????))
Những người này không đẹp trai bằng Đỗ Triết, hoặc khi so sánh với Đỗ Triết không bằng, khi so sánh với Đỗ Triết, cậu cảm thấy người đó tính khí không tốt, ít nhất là màn chào hỏi không nhẹ nhàng.

Một trong số họ la mắng, chửi bới.....!
Cậu trở về một cách mệt mỏi, cũng có thể tưởng tượng mình đang ở nhà.

Phải nói Đỗ Triết quá "tàn nhẫn", "tàn nhẫn" đến mức khiến người ta không thể dứt ra được.

Mặc dù bây giờ cậu thường xuyên bị xử tội chết, nhưng cậu chỉ nếm trải vẻ đẹp của quá khứ và cảm nhận sự dịu dàng cùng cân nhắc của hắn, không có chỗ cho người khác trong mắt cậu.

Anh ấy thực sự tốt ở mọi nơi.

Nếu anh ấy yêu tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.