Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 43: Chương 43





Thuốc mà A Tá cầm chặt trong tay trước khi vào phòng phẫu thuật, lúc này lại nằm trong lòng bàn tay của Đỗ Triết, đầu ngón tay chạm vào chỗ phồng lên của lớp nhựa trong suốt loáng thoáng thấy vài viên tròn tròn màu vàng bên trong.

Anh đếm đi đếm lại, ở đây không thiếu một viên.

A Tá hoàn toàn không uống thuốc, nhưng là cậu đã chuẩn bị uống thuốc, căn bản cũng không có nghĩ đến cho mình thời gian suy nghĩ, Đỗ Triết nghĩ là vậy.

Trong vòng hai giờ, anh đã tìm đến bác sĩ tận bốn lần, thỉnh cầu ông ấy cho xem hồ sơ bệnh án về những vết thương nặng của A Tá năm đó.

Bác sĩ Vương là người cực kỳ cố chấp, kiên định trước đạo đức nghề nghiệp, khăng khăng nói rằng hệ thống hộ khẩu hôn nhân không liên kết với hệ thống của bệnh viện, anh không phải là người nhà nên không có nghĩa vụ phải cung cấp cho anh về tình trạng bệnh án năm xưa của bệnh nhân.

Xin Đỗ Triết không cần lại tìm đến mình để lại khó xử.

Lần thứ năm anh khi anh chuẩn bị bước vào phòng làm việc của ông ta, bác sĩ Vương đang thu dọn thông tin trên bàn làm việc, bàn giao ca với một bác sĩ khác.

Bác sĩ Vương cởi áo blouse trắng treo trên giá áo, sau khi đẩy cửa ra, Đỗ Triết lập tức sải bước chân trước mặt hắn.

Đỗ Triết biết mình thế nào cũng bất lực quay về, nhưng anh phải cố kiên trì một chút.

Bộ dáng mang thai kia cùng người khác ẩu đả như thế nào? Anh muốn biết, thật sự muốn biết.

Bác sĩ Vương tuổi đã có, thái dương hai bên sương bạch, khi cười rộ đôi mắt hiện lên vài nếp nhăn, nhướng mày đánh giá Đỗ Triết trước mặt.

Đối diện với thanh niên bên ngoài toát ra cổ hàn khí này, bộ quần áo thể thao màu trắng dính máu, bị hạt mưa từ trên trời rơi xuống ướt đẫm, nhoè thành một số hoa văn màu hồng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, hốc mắt đỏ ngầu lập loè ánh sáng hướng chính mình tràn ngập lời cầu xin.

Đỗ Triết cũng trạc tuổi con trai ông, bác sĩ Vương không đành lòng nhìn anh như thế này, nhẹ giọng an ủi: "Tôi hiểu cảm giác của cậu.

Hộ khẩu của cậu ấy độc lập, cậu ấy là người duy nhất trong đó.

Mặc dù cậu rất quan tâm đến bệnh nhân, nhưng là một bác sĩ, tôi vẫn không thể tiết lộ.

"
“Em ấy là người duy nhất?” Đỗ Triết một lần nữa phát giác thông tin của chính mình không khớp, nếu nhớ không lầm, trong chồng tài liệu mấy năm trước, hộ khẩu của A Tá có một cái tên viết nguệch ngoạc.

Anh không hiểu nổi, vội vàng hỏi: "Ý ông là em ấy là người duy nhất trên hộ khẩu?"
Bác sĩ Vương nói: "Ừm.

Cậu ta sẽ ở lại bệnh viện vài ngày để trị liệu.

Nếu cậu biết thông tin liên lạc của người nhà cậu ta, nhờ cậu thông báo cho họ.

Dù hộ tá có cẩn thận đến đâu thì cũng không bằng người nhà được."
– Dữ liệu kiểm tra cho thấy cậu đã uống quá nhiều thuốc, nếu đến muộn hơn cậu sẽ chết, cậu đang yêu cầu được xuất viện trong tình trạng này, ai là người chịu trách nhiệm cho việc chết trên đường? Liên hệ người nhà, tôi muốn nói chuyện với họ.

–Con gái tôi mới năm tuổi...!
––Không có ai ngoài con gái của cậu? Không có ai trong gia đình?
__ Ân, đã không có.

Bác sĩ không biết, Đỗ Y Nhu năm tuổi hộ khẩu đều thuộc về bên Đỗ Triết.

Trên hành lang người tới người lui như hư vô, Đỗ Triết đứng một chỗ bóng người hư vô ảo ảnh lướt qua anh, tia sáng băng giá tụ lại trước mắt, hiện ra hình dáng lẻ loi trong phòng bệnh mấy tháng trước.

Nằm trên giường A Tá cùng bác sĩ đối thoại, mọi lời nói ra đều lơ lửng trong không trung, không bắt lấy được, không dám khâu lại sự thật hoàn chỉnh.

Này không phải là sự thật mà anh biết.

Thực tế là anh biết rằng Đồ Dụng và Đồ Tá Chá sống nương tựa nhau, tình cảm rất tốt.

Anh biết là A Tá khẩu phật tâm xà, hoa ngôn xảo ngữ, lấy lòng người khác để nhận lợi ích tính nhiệm.

Cậu yêu tiền như mạng sống của mình, cùng Đồ Dụng liên hợp lại lừa gạt tài sản, làm cha anh phải hãm sâu vào ngục sâu tù tội.

Vậy, người nằm trong phòng bệnh kia là ai?
Tất cả các cảnh trong video đều được tải tạo từng khung hình trong não và phát theo vòng lặp.


Hình người run rẩy đứng dậy trong bóng tối, vết bầm tím lớn từ đầu ngón tay đến cánh tay và giọng nói khàn yếu, trừ bỏ hình dáng nằm trên mặt đất lộ ra nụ cười sáng lạn, còn lại thì anh đều không quen biết.

Đi về phía phòng bệnh, một thanh niên toả sáng từ xa nhìn anh, dọc theo hướng gậy đánh vào người một cách không thương tiếc, khóe môi thiếu niên cong lên, khuôn mặt dần dần mất đi sức sống.

Khuôn mặt tròn của cậu hơi gầy.

Hình dáng khác nhau của vết thương hướng trên da thịt từng chút từng chút hằn sâu.

Mỗi bước đi về phía cậu đều giống như giẫm lên mũi dao, Đỗ Triết bước đi chậm rãi, vì sợ mình bước quá nhanh, những quá khứ dĩ vãng cướp đi sinh khí cuối cùng của anh.

Cuối cùng anh cũng đi đến cuối con đường, thiếu niên đứng dưới một màn mây đen, giữa không trung mưa tí tách rơi, thiếu niên ngâm mình tắm trong làn mưa lớn, khóe môi một màu đỏ bừng, tùy tiện kéo lên một vòng cung, giống như qua cơn mưa trời lại sáng sẽ xuất hiện cầu vồng.

Anh vẫn cười, nhưng nụ cười này thật chói mắt.

Nó làm trái tim anh đau đớn.

Đỗ Triết dừng lại trước phòng bệnh, nhìn qua ô cửa kính hình chữ nhật, anh nhìn thấy y tá đang lấy đi chai dịch truyền của A Tá, mu bàn tay bị y tá cầm nổi lên gân xanh, cánh tay gầy gò yếu ớt tùy tiện để người khác an bài.

Mà anh mấy tháng trước còn tưởng rằng A Tá không chịu hợp tác với bác sĩ và y tá nên mới tự ý như vậy.

Cậu gầy như vậy, thời điểm kim đâm vào, chắc là rất đau đi? Nó có phải hay không trực tiếp đâm đến xương? Ngay cả y tá cũng biết cách xử lý cần thận, tại sao mình lại nói những lời tổn thương như thế với A Tá.

Y tá đẩy xe ra tới, ngăn cản Đỗ Triết đi vào, nói: "Bệnh viện chúng tôi có quy định.

Đã hết giờ thăm bệnh.

Không phải người nhà thì không được vào."
Đỗ Triết hai tai không nghe thấy gì, tiếng lên một bước.

Nửa giây sau, dây đỏ sáng lên kết nối trực tiếp với văn phòng an ninh của bệnh viện, hai nhân viên bảo vệ vội vã chạy đến, cố gắng ngăn cản kẻ bất hợp tác này.

Sợi dây đỏ không ngừng nhấp nháy, Đỗ Triết lẳng lặng đứng tại chỗ dưới ánh đèn đỏ nhấp nháy khiến sắc mặt anh tái nhợt.

“Anh không phải người thân của bệnh nhân, không phải thời gian thăm hỏi thì không được vào.

Đỗ tiên sinh, anh hiểu không?” Giọng điệu của cô y tá rất nghiêm nghị, ánh mắt hung ác.

Lấy ra thể lệ của bệnh viện đứng chặn ở phòng bệnh, ngăn cản anh xâm phạm.

Lời của bác sĩ cùng y tá nói, màu đỏ trong suốt đèn nhấp nháy này liên tục nhắc nhở anh rằng anh chẳng là gì cả.

Chỉ cần không phải là người nhà, bọn họ còn không đủ tư cách vượt qua cái dây này, đương nhiên không đủ tư cách biết tình trạng của cậu mấy năm trước, không đủ tư cách kiểm tra bệnh án, không đủ tư cách ở lại đây để chăm sóc cậu.

Đột nhiên anh nhận ra liền lùi lại một bước, ánh sáng màu đỏ không còn nhấp nháy, mỉm cười nhìn y tá và bảo vệ: "Ừm, ta hiểu, ta không phải người nhà của cậu ấy."
"Vậy ta có thể chờ cậu ấy ở bên ngoài chứ?"
Y tá trả lời rằng anh chỉ có thể ở ngoài cửa, hai bảo vệ sau đó cũng rời đi.

Đỗ Triết tuyệt vọng nhìn qua ô cửa, chính là làm cách sao bỏ đi cánh cửa này?
Anh đang vững vàng đứng ở bên ngoài, nhìn các y tá lần lượt thay đổi tư thế ngủ kỳ quái cho A Tá, Đỗ Triết không dám thả lỏng, nhìn thấy thấy cậu luôn ngủ say liền dời đến mép giường, chăn bông cuộn thành một quả bóng, nửa người treo lơ lửng trên không, nhưng không ý thức được có nguy hiểm gì, ngủ không yên còn ngáy to.

Đỗ Triết vội vàng gọi cho các y tá, hai y tá cùng nhau đẩy A Tá ra giữa giường, bất lực hất tung thanh vịn giường lên.

Đỗ Triết lo lắng thanh sắt giường sẽ ảnh hưởng đến tấm lưng gầy còm của cậu, nếu nhớ không lầm, A Tá còn có một vết sẹo trên lưng, có lẽ là do vết thương vài năm trước.

Mà anh trước kia còn tưởng A Tá sớm ba chiều bốn tìm cách câu dẫn anh.

Tâm loạn như ma, một ngày tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến đầu óc anh trống rỗng, anh chỉ đứng thẳng tại chỗ, không dam buông bất cứ động tĩnh gì bên trong.

A Tá chắc cũng thấy khó chịu, cứ lấy tay trái sờ vào lưng, lăn lộn mãi không ngủ được.

Quần áo bị động tác không yên của cậu vén lên, xương sống nhô cao kéo dài đến thắt lưng, trên nơi dán cao thuốc lâu ngày có in ra vài chỗ hình chữ nhật không đều, cận mắt nhìn đến cũng không còn một mảnh da nguyên vẹn.

Nhìn lên sau những cử chỉ, một vết sẹo kinh dị dính liền với da thịt, vừa dài vừa có hình dạng xấu xí, ban đầu anh nghĩ đó là tác phẩm sản vật của A Tá, nó hư hỏng đến mức không thể chữa khỏi.


Thời điểm lúc khâu có đau hay không?
Kim giờ điểm đến ba giờ, A Tá ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ dụi dụi mắt, chân trần lủng lắng bên giường, tìm kiếm đồ vật xung quanh một hồi, thu dọn khăn gối đi ra cửa.
Đỗ Triết thấy cậu đi chậm, chân có vẻ bị thương nặng, cậu khập khiểng đi tới cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn về phía trước.

Hai người có chiều cao tương đương nhau, nhìn nhau qua cửa sổ thủy tinh, ánh mắt Đỗ Triết khóa chặt, A Tá cũng phải hít một hơi thật sâu để điều chỉnh nụ cười của mình.

Nhưng nụ cười của A Tá như một con dao, đem trái tim anh cắt thành những miếng thịt băm không thành hình.

A Tá hết lần này đến lần khác gãi đầu, đưa tay lên mấy lần rồi bỏ tay xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đỗ Triết không biết cậu muốn làm gì, A Tá cuối cùng hạ quyết tâm, nặng nề gõ cửa hỏi, tôi vào được không?
Như là sợ bị cự tuyệt, A Tá cắn chặt răng đẩy cửa ra, Đỗ Triết sợ cậu bị thương nên nhanh chóng giúp cậu đẩy sang một bên, A Tá xoa xoa cánh tay đau nhức, cái áo gối cánh tay lay động, khách khí cùng anh nói lời cảm ơn.

Một lúc sau, A Tá lấy hết can đảm mở ra hết phong cảch phía trước nói, ta đang mang thai, ngươi có thể cho ta biết Đỗ Triết đang ở đâu không?
Đỗ Triết vẻ mặt phức tạp, muốn sờ sờ đầu nhỏ của cậu nói cho cậu biết mình đã ở đây.

Nhưng A Tá tránh được lòng bàn tay anh sắp chạm vào, lùi lại để bảo vệ cục thịt nhỏ trong bụng mình, lấy khăn gối lau lên má, tức giận mà trầm giọng nói khẽ oán trách hận.

Ngươi đối với ta khinh bỉ cũng không quan trọng, nhưng ta thực sự đang mang thai, ta đã không nói dối ngươi.

Ngươi có thể nói ta biết Đỗ Triết ở đâu không? Ta không thể tìm được anh ấy.

A Tá thập phần lo lắng vì không có thói quen đi xin người khác giúp đỡ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, như giọng khản đặc trong video nói, Bạch Vũ Cơ ta có thể cầu xin ngươi nói cho ta biết Đỗ Triết đang ở đâu được không? Tại sao anh ấy lại đi mà không nói lời từ biệt? Có phải hay không đã xảy ra việc gì quan trọng?
Lại là Bạch Vũ Cơ.

Chuyện tới hiện taii, anh thực sự không thể nghĩ rằng Bạch Vũ Cơ thực sự không liên quan gì đến cuộc ẩu đả trong video.

Nhưng trước khi đi cùng cha, anh không biết rằng A Tá có liên quan đến việc cha anh bị bắt giam, anh đã nhờ Bạch Vũ Cơ chăm sóc cho A Tá.

Đỗ Triết nhìn A Tá trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, có phải là Bạch Vũ Cơ có trút giận lên cậu sau khi biết sự thật, rồi sau đó xảy ra sự tình?
Nhưng anh thực sự không biết Bạch Vũ Cơ đã làm gì, hắn chưa từng tiết lộ điều gì.

A Tá lấy điện thoại ra mà quên rằng điện thoại đã thay, vuốt ngón tay cái lên xuống trên màn hình rồi ra hướng anh bảo xem này, điện thoại của ta không bị hỏng, ta gửi anh ấy tin nhắn anh ấy cũng không trở về, ta cũng đã gọi cho anh ấy mà lại không trả lời cuộc gọi, phải hay không anh ấy đã thay số điện thoại? Gần đây, nhiều người thông qua ta tìm anh ấy.

Nếu ngươi biết, ngươi có thể cho ta biết không? Ta chắc chắn sẽ tìm cách để giúp anh ấy, thực sự.

A Tá lại một lần nữa chìm đắm trong ký ức lén lút trốn ra khỏi hộp đen, mọi hành động và câu hỏi đều khiến Đỗ Triết quá khổ sở.

A Tá cầu xin trong hai phút, vẻ mặt chuyển từ rụt rè sang giận dữ, rồi mạnh mẻ đóng cửa lại, cách cửa kính, Đỗ Triết thấy cậu đưa ngón tay giữa ra, hiển nhiên là không phục, nổi giận đùng đùng nói, Bạch Vũ Cơ ngươi không nói ta biết, ta tự tìm ta đều có biện pháp để biết được.

Nhưng ngươi muốn ta rời đi, không có cửa.

Muốn đập phá nhà của ta thì ngươi cứ đập phá, nhưng muốn ta rời khỏi thành phố Quảng Ninh, ta càng không đi! Cứ lo phóng ngựa đến đây, ta không đánh chết người được, ta sẽ tiêu hao sạch của ngươi.

(Bé cũng hung dữ ghê á ????)
Để ta nghe tốt, ta sẽ ở nhà đợi Đỗ Triết về, sẽ không đổi chỗ khác, nếu không khi anh ấy quay lại thì ta phải làm sao?! Ta không sợ ngươi.

Ngang qua khung cửa sổ thủy tinh hẹp, A Tá cười đến trương dương, bên này Đỗ Triết ánh mắt ngấn nước, chăm chú nhìn nụ cười của cậu, anh không nhịn được cười theo, ánh nước theo nụ cười của anh lặng lẽ rơi xuống, giống như bầu trời đang dần thu nhỏ trong làn mưa thu, một giọt tiếp một giọt chảy ra từ hốc mắt.

A Tá trở lại giường ngủ thiếp đi, Đỗ Triết ngồi ở trên ghế sắt lạnh lẽo trong bệnh viện, nghe tiếng ngáy quen thuộc của cậu mà nước mắt chảy từng giọt một, giống như một tên vô dụng.

Mỗi ngayd bị một vòng người bao vây, đem đồ cậu bảo vệ từng thứ một mà đập nát, mang thai Nhu Nhu tiếp nhận bao nhiêu gậy trên người, A Tá dù có tội thì cũng không phải nhận như vậy.

So với những gì A Tá phải chịu, anh phải chịu đựng lại gấp ngàn lần.

Đỗ Triết áp hai lòng bàn tay vào nhau, nhỏ giọng xin lỗi, thực xin lỗi, thực sự thực xin lỗi.

Đoạn video do Lan Phi cung cấp đã được chuyển đến công ty điều tra, anh thêm một yêu cầu khác, yêu cầu công ty phải có được tất cả hồ sơ bệnh án của A Tá trong vài năm qua, dù bất luận thông qua con đường nào, anh muốn đọc hết, từng tờ từng tờ không bỏ sót.

Cần phải đếm từng vết sẹo trên cơ thể A Tá, muốn A Tá trong tương lại phải đòi lại công bằng.


Cả đêm không ngủ, Đo9x Triết ở ngoài phòng bệnh, không hề nhắm mắt nghỉ ngơi, hết lần này tới lần khác do thám bên trong.

Từ bóng tối của ánh trăng đến ánh bình minh vàng vọt xuyên qua những đám mây dày, rơi xuống trần gian qua một cửa sổ nhỏ mở ra phía chân trời.

A Tá khi ngủ đầu choáng váng, tim giống như cào đến đau ngứa, cậu vẫn có thể xem nhẹ đứa bé không đáng kể, nhưng nó giống như hạt giống từ tảng đá vỡ ra, chật vật xuyên thủng bề mặt cứng rắn, không khỏi vuốt ve nhịp đập trái tim lẩm bẩm với chính mình, "hạt mần nhỏ, các ngươi thực sung sức a."
Làm sao cậu cũng không tìm được tư thế thoải mái để xoa dịu mình, trái tim quá đau, năm ngón tay bấu chặt chế trụ không có mỡ bảo vệ, hy vọng có thể giảm bớt phần nào cơn đau.

Mỗi khi đầu ngón tay ra sức, giữa hô hấp sẽ có vài giây đệm đỡ đau đớn, nhưng tiểu hài tử kia càng ngày càng sung sức, cậu không chịu nổi công kích kịch liệt này.

Các bảo bảo có phải hay không cũng chịu không nổi?
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được nằm trên giường, ưỡn người lên, cho bọn trẻ có không gian thở, vỗ về cái bụng hơi phồng lên độc đoán nói: "Các ngươi yên tâm đi, đi theo Daddy, Daddy nhất định sẽ giữ an toàn cho các ngươi."
Giây tiếp theo liền bắt đầu vả mặt, không phải cố ý quấy rầy mọi người, đau đến mức không nhịn được đập xuống giường, khăn gối đã ướt sũng rồi, nhìn mồ hôi trên người cậu cũng cảm thấy khó chịu, dứt khoát ném đi một bên.

Bác sĩ và y tá từ ngoài chạy vào sợ đến mức trợn mắt há hốc miệng, y tá đỡ cậu năm ngửa, cậu khó khăn thở dốc, bác sĩ hướng cậu áp khấu ngực mà ấn xuống.

Cậu căn bản không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trên có một vòng tròn người đột nhiên vây quanh mình bắt đầu làm một số điều kỳ lạ.

A Tá hắn không biết sắc mặt của mình lúc này xấu đến mức nào, sắc mặt tái xanh vì khó thở, môi trắng bệch, nhưng đang ôm chăn bông như chưa tỉnh ngủ, nói: "Đừng có lấy chăn của ta, ta lạnh.

"
“A Tá, hợp tác với bác sĩ, ngoan.” Đỗ Triết cố gắng trấn an cậu, ôn thanh nói: "Chúng ta kiểm tra một chút, kiểm tra xong thì tốt rồi.”
(A Tá là ổng gọi chứ tui không đổi nha)
Đó dường như là giọng của Đỗ Triết, có phải là ảo giác tưởng đến an ủi, nhưng cậu đã chọn cách ngoan ngoãn nằm xuống.

Y tá treo bình oxy lên cho cậu.

Bác sĩ cầm dụng cụ yai nghe y học áp lên nhực cậu vài lần hỏi: “Lúc trước tim có đau không?"
“Một chút." A Tá cùng bác sĩ thập phần phối hợp tốt, vừa cười vừa so một ngón tay ra.

"Chỉ có một ít thôi?"
"Ừm, ta ấn một chút liền tốt.

Các người kiểm tra một chút có phải lại đòi tiền.

Không cần, ta chỉ hơi đau một chút.

Chỉ lo cho hai bảo bảo nhỏ của tôi được rồi." Nếu cậu nhớ không lầm, Đỗ Triết hình như nói là muốn giữ lại hai bảo bảo này.

Nhưng cậu không nhớ lắm, có phải là lúc nằm mơ có nói đến.

Tất nhiên, thời điểm nằm mơ không tính là thật, sau này có nên hỏi anh không.

Tuy nhiên, nếu thật sự là trong mơ nói ra, lại làm cho anh tưởng mình muốn mạnh mẽ giữ lại, này không phải là rất xấu hổ sao.

A, thực đau não.

"Trước khi mang thai có đau tim thế này không?"
"Thỉnh thoảng."
"Khi nào sẽ đau?"
"Ừm...!Khả năng là những lúc buồn."
"Thời điểm buồn rất nhiều sao?"
“Ta không nhớ, bất qua ta nói với ngươi, thật ra không có gì phải buồn cả, một mình ta giải quyết hết." A Tá mỉm cười, bắt đầu làm người cố vấn cuộc đời, “Cuộc đời không ai thuận buồm xuôi gió cả, phải không?”
"Nói như vậy, vì triệu chứng của ngươi là do tâm trạng gây ra, nên chú ý giữ tâm trạng bình tĩnh." Bác sĩ kê đơn ngay tại chỗ, đồng thời bảo cho y tá thêm vài lọ thuốc, dặn dò A Tá "Nhưng hiện tại, không bài trưc thời gian mang thai tăng thêm gánh nặng dẫn đến đau đớn, trước mắt quan sát một chút đi."
A Tá thăm dò cây bút trong tay bác sĩ, nhìn từng bước uyển chuyển, không một chút dừng lại, lại nhìn đống thuốc dày đặc thập phần khó xử nói: "Bác sĩ, đừng kê thuốc cho ta, ta là thật sự rất nghèo, không có lừa ngươi, ta trả không nổi."
Chỉ mượn được Đỗ Triết 5.000 tệ, theo một đoạn dày như vậy, e rằng một ngày liền sớt hết phân nửa, sau này cậu vẫn phải giữ tiền để nuôi ba đứa con.

Loại người này bác sĩ đã gặp wua khá nhiều, đối phó rất tốt, trêu chọc cậu: "Ta là bác sĩ hay ngươi là bác sĩ? Tất nhiên là phải nghe lời ta nếu ngươi không muốn một xác ba mạng."
Thật là một dáng vẻ nghiêm trọng.

Cậu chạm vào bảo bảo trong bụng, thực xin lỗi, vì ta, ủy khuất các con rồi, ô...ô, chắc mấy tháng tới bánh cũng không ăn được.

"Bạn của cậu Đỗ tiên sinh đã canh giữ cả đêm bên ngoài, bây giờ còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thăm.

Nếu ngươi bằng lòng để anh ta vào bồi ngươi, tôi sẽ yêu cầu y tá đóng dây cửa cảnh giới."
Cái gì a? Ta nào có bạn mà thủ suốt đêm.

Chờ một chút, Đỗ tiên sinh? Đỗ Triết sao?
Có phải Đỗ Triết có phải đã nhập vai quá sâu vai trò của một người bạn, thế nhưng còn ở bên ngoài canh cả đêm.

A Tá kinh ngạc tháo mặt nạ dưỡng khí ra, hỏi hoàn hồn bác sĩ: "Có phải Đỗ Triết không? Anh ấy ở ngoài cả đêm? Có giường cho anh ấy ngủ không? Nếu bị cảm thì phải làm sao?"
Cậu một đường hét lên, đường cong của sơ đồ nhịp tim, trông thật khó coi.


Bác sĩ ra hiệu với y tá nói: "Đóng lại cho anh ta vào"
Đỗ Triết sao có thể tiều tụy như vậy? A Tá vô cùng đau như muốn lấy mạng a.

Đỗ Triết quỳ trên mặt đất tìm độ cao thích hợp, ghé vào một bên giường ôm chặt lấy cậu, A Tá ngẩn người, lồng ngực ấm áp áp sát vào người anh, thật sự rất ấm, ấm hơn mấy lớp chăn bông.

A Tá trong nháy mắt trở thành một con cừu ngoan ngoãn, muốn được ấm áp trong lồng ngực đã mất từ lâu của anh, Đỗ Triết bên tai tràn đầy tội lỗi mà xin lỗi.

Kỳ thật, A Tá không nghe rõ, đầu giống như điện thoại di động màn hình trắng bị hỏng bật tắt, muốn trốn trong vòng tay của anh khi trời tối, còn nghĩ rằng Đỗ Triết sắp sửa trở thành một người đàn ông đã có gia đình, cậu vẫn phải giữ khoảng cách.

Cậu không nhịn được chủ động tách ra một chút, tập trung vào áo khoác còn chưa khô hẳn của Đỗ Triết, trên đó còn dính máu bẩn của cậu.

A Tá xoa xoa lưng như dỗ dành Nhu Nhu.

Hơi ẩm của áo làm ướt lòng bàn tay.

Cậu cau mày, cố nhắc anh rằng anh sẽ bị ốm nếu anh không thay quần áo, cậu sợ rằng anh sẽ nghĩ mình lắm chuyện.

Đương nhiên, loại vấn đề này không cần suy xét một giây, thân thể của Đỗ Triết mới là quan trọng! Một hai câu sẽ không mất miếng thịt nào.

Cậu lấy hết can đảm nói: "Đỗ Triết, nếu không thay quần áo sẽ bị cảm lạnh, trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Bằng không nhìn thật làm người đau lòng a.

Đỗ Triết nhẹ nhàng lắc đầu, ôm cậu chặt hơn, trầm giọng lẩm bẩm nói: "Anh muốn ôm em, anh xin lỗi.

Có lẽ anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
Nghe không hiểu.

A Tá quá mức suy yếu, không quá hai giây liền đi vào cõi thần tiên, cậu liền nỗ lực bắt hồn dọa nó quay về chỗ cũ, tỉnh táo giục: "Anh về thay quần áo đi, anh sẽ bị cảm đấy.

Hôm nay Nhu Nhu có về không? Anh có định đón con bé ở sân bay không? Còn Vương Hy, đi nhanh đi, đừng để hai người ấy đợi lâu, sẽ bị trách móc đấy."
Khi A Tá nhắc đến "Vương Hy", không tự giác muốn vùi đầu vào chăn bông, cảm giác sợ hãi tội lỗi bị ảnh nắng chói chang phơi bày ra, giống như một con rùa đang tìm kiếm một chiếc mai cứng, trốn trong đó là an toàn nhất.

Đỗ Triết sợ cậu khó thở, mở chăn bông, sờ sờ trán, ôn thanh nói: "Tài xế đi đón bọn họ."
Theo động tác nhẹ nhàng của Đỗ Triết, A Tá nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy trên tay áo có hơn nửa vệt nước sẫm màu, cậu cưỡng ép đánh mình lên, mạnh dạn nhấn mạnh: "Vậy anh phải trở về thay quần áo, anh sẽ cảm lạnh thật đấy, thực sự không lừa anh."
Đỗ Triết bỏ ống hút vào ly nước ẩm, duỗi ra trước mặt cho cậu uống, A Tá nhanh chóng uống cạn một lỵ, toàn bộ sức lực tiêu hết khuyên Đỗ Triết phải quay lại thay quần áo, nghỉ ngơi thật tốt.

Đỗ Triết đành phải nghe, tiếp theo nói: "Được rồi, anh sẽ nghe lời em.

Trở về thay một bộ y phục.

Có gì muốn anh mang cho em không?"
Nghe thấy câu trả lời này, A Tá hoàn toàn thoát khỏi chăn bông, rụt rè nhìn anh hỏi: "Anh có thể mang cho em cái máy tính được không?"
“—Uh, thật bất tiện phải không? Em xin lỗi, là do em không suy nghĩ thấu đáo.

Anh mau về thay quần áo rồi ra sân bay đón Vương Hy và Nhu Nhu đi.

Bọn họ mấy ngày không gặp, hẳn lag rất nhớ đi.

Đừng lãng phí thời gian." Không đợi được phản ứng của Đỗ Triết, liền nói thêm: "Buổi tối...!Buổi tối bạn không cần phải đưa Nhu Nhu đến đây.

Có rất nhiều vi khuẩn trong bệnh viện.

"
Mặc dù cậu nhớ Nhu Nhu rất nhiều nhưng điều đó không quan trọng, cậu có thể tìm một góc để call video với con bé.

Cậu bẻ ngón tay tính toán cẩn thận, nếu nhớ không nhầm thì cậu xin nghỉ phép đến hôm qua, lẽ ra hôm nay là ngày giao bản thảo, nhưng giờ cậu còn không có máy tính nên thầm cầu mong cho cái thân tàn phế ấy được chút sức lực nhanh chóng về lấy máy tính.

“Anh có thể mang máy tính cho em, nhưng em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, chỉ có thể làm trong hai giờ." Đỗ Triết cười nhẹ nói, “được không?"
A Tá thụ sủng nhược kinh, Đỗ Triết sao đột nhiên lại nhẹ nhàng như vậy, nhân tiện giúp cậu về nhà lấy máy tính, muốn hỏi anh có sao không.

Nếu là Đỗ Triết nói...!
Tất nhiên là được rồi! Tất nhiên là được rồi! Tất nhiên là được rồi!
Nhưng mà, mỗi ngày chỉ có thể dùng hai tiếng, sờ sờ ngực, biên tập bên kia lời nói sợ là không dễ nghe.

Mặc kệ, để nâng cao hiệu quả, có thể là một bài là ổn rồi.

A Tá cay đắng nghĩ, bọn bảo bảo này, nếu cứ như vậy thì con còn kém hơn chị mình, ăn bánh bao hấp cũng không được.

Tác giả có điều muốn nói:
Chắc tối nay mọi người ăn kẹo rồi.
Lỗi đánh chữ tui chưa sửa có sai mn cố chịu chút nha ????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.