Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 57: Chương 57





Edit + beta: Duo
(Tui có chỉnh lại 1 chút)
__________
Hai tháng ở thành phố Quảng Ninh rất lâu chưa từng có ánh mặt trời, âm u đạm mặc làm người ta không khỏi thở dốc, gió lạnh mang theo vài trận tuyết nhỏ rơi xuống, thành phố này ở thiên địa chỉ gian*, tuyết trắng rơi khắp mặt đất.

Từ lần từ thành phố Hoàng Thạch trở về, Đồ Tá Chá rốt cuộc cũng không đi quá xa nhà.

Đồ Tá Chá mở đèn nhỏ ở phòng khách gõ chữ, hai tiểu bảo bảo trong bụng không lúc nào ngừng nghỉ, mỗi lần cùng một lúc đá chân, căn bản không phân rõ là ai đá, toàn đá vào vùng da mỏng tím bầm ở trên bụng, bụng bị một trận co thắt đến phát đau, cậu cực lực ngưng thở, chờ tốt lên mới đánh ra một hàng mới.

Rạng sáng điểm hai giờ, Đỗ Triết từ cuộc họp thường niên trở về, có lẽ là uống qua rượu cả người trong trạng thái hơi say, thu hồi chìa khóa, câu môi mỉm cười, hấp mắt hưởng cậu đi đến, không khỏi phân trần mà hướng tới cậu, ngoài miệng nỉ non, lại không ngủ được.

Đỗ Triết từng mời cậu tham gia cuộc họp thường niên đêm nay của công ty, Đồ Tá Chá đời này còn chưa chính thức tham gia ăn tết, nhưng thật ra có giúp đưa thức ăn cùng rượu qua công ty cho người tham gia cuộc họp này.

Nghe nói họp thường niên chơi rất vui, chủ yếu là ông chủ sẽ phát thưởng cùng bao lì xì lớn.....!Không sai, chỉ cần có bao lì xì, cậu không ngại nghe theo ông chủ nói những câu vô nghĩa cả đêm, hắc hắc.

Nhưng nghĩ đến ngày xưa cũng Đỗ Triết ở tầng kia của công ty làm chuyện xấu hổ sâu xa, như vậy liền từ bỏ, ngoan ngoãn chờ hắn về nhà.

Đỗ Triết thò qua tới khi mùi rượu quanh quẩn trong không khí ở bốn phía, một tia nước hoa độc đáo lộ ra hương thơm nhàn nhạt.

Đồ Tá Chá mãnh mẽ hít sâu hai cái, mùi hương quen thuộc, ưm, ở trên người Uông Hy từng ngửi qua
Nhưng hiển nhiên Đỗ Triết uống say càng là tin tức quan trọng, Đồ Tá Chá lập tức buông việc trong tay, một tay phủ xuống bụng, đùi phải bị túm chặt đứng lên không tiện, lúc đứng lên xương hông bị cọ xát như dao cùn cứa vào rất đau, chậm chậm mà đi đến phòng bếp lấy một ly nước ấm đặt vào lòng bàn tay hắn, cười nói, uống nước.

Đỗ Triết tùy ý kéo cà vạt ra, một tay cởi bỏ hai cúc áo như ẩn như hiện da thịt trắng nõn, mồi hôi dính ở trên xương quai xanh sáng lên.

Đầu choáng váng mà nhấp một ngụm nước ám, đem Đồ Tá Chá nơm nớp lo sợ kéo vào lòng ngực, chậm chạp đặt nụ hôn chứa mùi rượu, dừng lại ở sau cổ cập bả vai của cậu.

Đồ Tá Chá nâng bụng lên, hơi thở ấm áp ở quanh quẩn bên tai, hơi thở phà vào làm nhiệt độ tăng lên, gương mặt như bị thiêu đốt.

Trong lòng bàn tay bị nhét một hộp quà nhỏ.

Đỗ Triết bám vào bên tai cậu nhẹ giọng nói, A Tá, tặng cho em, lần này không cần cự tuyệt có được không?
Đồ Tá Chá buông đôi mắt xuống, trộm nhìn thoáng qua, không bỏ được mở hộp quà ra.

Nghe chút lời này đã cảm động đến không được, Đỗ Triết đối với cậu quả thực tốt quá, nghĩ đến phải làm gì báo đáp mới được! Đỗ Triết thoát lực chôn ở bả vai cậu, hô hấp trầm ổn, trọng lực đè ở trên người Đồ Tá Chá, bả vai nháy mắt sinh ra vài phần bị áp chế đau đớn.

Đồ Tá Chá sờ soạng đầu hắn, nâng bụng lên để hắn dựa vào sofa.


Chính mình quá gầy, sợ hắn cộm đến đau, sofa có thể mềm hơn chút.

Lo lắng phòng khách không ấm bằng phòng ngủ, ôm một cái chăn trên giường đắp lên người Đỗ Triết, bụng lớn ngăn cản tầm mắt, cậu đứng ở tại chỗ buông tay không có biện pháp, nghiêm túc tự hỏi cái eo già cùng với đùi phải làm thế nào để mang hắn vào.

Lúc đi tới thành phố Hoàng Thạch ở bên kia, Đồ Tá Chá bụng to đứng ước chừng năm sáu tiếng đồng hồ, lúc sau mua đồ dùng sinh hoạt ở bên ngoài chịu lạnh, đùi phải bị thương ở ngày đó càng trở nên nghiêm trọng, thêm trời càng trở lạnh, ban đêm luôn đau đến tỉnh vài lần, một đoạn thời gian rất dài, cậu căn bản vô pháp đứng thẳng.

Ngô, cậu cúi đầu nhìn, cái bụng to trước mặt hiện ra nhắc nhở ôm hắn đi vào với phương thức này không hợp lý, không bằng đỡ đi vào thôi?!
Nói liền làm, đem hai chân Đỗ Triết tách ra, cậu ngồi ở giữa phần eo dùng sức, muốn dùng tư thể phía trước cõng hắn lên.

.....!Đỡ không nỗi.

Cậu túm chặt tay Đỗ Triết để ở trước ngực mình, lại lần nữa đếm một hai ba, hai tay nâng cái mông Đỗ Triết lên, tưởng một tiếng trống tinh thần hăng hái là có thể đứng lên.

- Không chút di chuyển.

Eo không dùng được lực, chân cũng duỗi không thẳng, Đồ Tá Chá nỗ lực nửa ngày, Đỗ Triết tự mình thanh tĩnh.

Xem Đồ Tá Chá ngồi ở trước người, cầm lòng không đậu mà từ phía sau ôm lấy vòng eo cậu, hơi thở ấm áp truyền từ cổ đến khuôn mặt, hôn như chuồn chuồn lướt qua tại khuôn mặt đỏ bừng, tâm tư vừa động, bàn tay ôm cậu bế ngang lên dễ như trở bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Thời điểm mang thai vào thời kỳ cuối này, trừ bỏ vết thương cũ trên chân phải ngày càng nghiêm trọng, vết thương toàn thân lan ra tới thất thất bát bát, tiểu hài tử ngày càng khỏe mạnh trong người cậu, trong lượng ngày càng tăng làm cậu không thể nằm thẳng, khi nằm nghiêm vết thương trên bụng bị đụng tới đau đớn, vừa hơi hơi động da thịt đến đệm giường liền nóng lên.

Nhưng giờ phút này Đỗ Triết mặt đối mặt mà nhìn cậu, ánh mắt mê ly, lòng bàn tay vuốt ve khóe miệng cậu không ngừng gọi A Tá, A Tá.

Âm thanh nồng nặc mùi rượu, lười biếng mê người lại trầm ấm, thật dễ nghe.

Đỗ Tá Chá đem hắn nhìn không chớp mắt, Đỗ Triết khóe mắt ửng đỏ, híp mắt chớp chớp như thể lâu không nhìn thấy ánh sao trời, nở rộ nụ cười tươi chưa bao giờ thấy, từng cơn đau giảm đi không ít, trái tim phát đau cũng thoải mái một chút.

Buổi sáng 10 giờ, sau khi nghe điện thoại Nhu Nhu ở Đông Lệnh Doanh gọi đến, hai tiểu hài tử trong bụng liền không dừng lại, cách hai mươi phút đã liên tục, liền giống như vòng kim cô vô hình gắt gao trói buộc bụng lớn, làm đến không thể thở, từng đợt đau khẩn, hiển nhiên ngày thường không như thế.

Quy luật tra tấn quen thuộc, từng có một lần kinh nghiệm, cậu liền biết hai nhãi con này muốn ra ngoài.

Mấy ngày trước đến kiểm tra, bác sĩ nói thai nhi lớn, nhau thai lão hóa, thời điểm qua năm mới không sai biệt lắm, khi đó cậu còn mừng thầm ít nhất có thể cùng Nhu Nhu trải qua cái năm mới cuối cùng – mặc dù Đỗ Triết muốn dẫn cậu qua chỗ Đỗ Trình Tự, cậu có thể lên nhìn Nhu Nhu.

Có một chút tiểu tâm tư này là bởi vì có lẽ đây là cái năm mới cuối cùng.


Cơn đau theo quy luật lại tới biểu thị cho hai tiểu hài tử muốn ra đời.

Cậu chán nản nghĩ, tâm nguyện cùng đón năm mới với Nhu Nhu không thành.

Bất quá, ít nhất tối nay có thể nhìn thấy Đỗ Triết.

Luống cuống tay chân mà đóng gói tốt các món quà cho năm mới giấu ở tủ quần áo, giúp Đỗ Triết cùng Nhu Nhu chuẩn bị một rương quà lớn mà cậu đã dự tính từ lâu.

Đưa cho Nhu Nhu quần áo cũng thư từ từ lúc năm tuổi đến mười tám tuổi, giúp Đỗ Triết chuẩn bị tinh dầu hương huân trợ an thần tốt vì hắn luôn gặp ác mộng, bao nhiều đầy tinh dầu hương huân có thể dùng thật lâu, cũng không biết hắn có thích hay không.

Bất quá đây là món quà cuối cùng, hy vọng hắn thích đi......!Dù sao nói không thích thì cậu cũng không biết đi.

Cơn đau ở bụng đến càng ngày càng gấp, bọn nhãi ranh ở trong liều mạng quay cuồng.

Hơi say làm hai má Đỗ Triết nổi lên đám mây màu hồng phấn, nếu có thời gian, Đỗ Tá Chá sẽ không buông tha chụp một bức ảnh.

Nhưng cậu lại không làm, trước để dành sức lực đến bệnh viện, đến lúc đó ngay cả sức cũng không còn.

Đồ Tá Chá nghĩ nghĩ, thật là chiết nhan hoạ thủy*.

Nhắm mắt lại, mạnh mẽ hút một ngụm khi đầy mùi hương của hắn đến nơi sâu thẳm trong ký ức.

Thong thả hoạt động, chân chống vách tường đứng thẳng, liếc mắt nhìn Đỗ Triết lần cuối trong bóng đêm cậu lặng lẽ thở dài, nói, Đỗ Triết, gặp được tôi, anh thật quá xui xẻo.

Bất quá không quan hệ, anh sẽ nhanh được hạnh phúc mới.

Trong phòng khách bày những đồ chuẩn bị trước cho hai tiểu hài tử, ngựa gỗ, giường em bé, tả, xe nôi, mỗi thứ Đỗ Triết mua một cái, tự mình làm một cái.

Mỗi một khối gỗ, linh kiện đều là hắn tự lắp, đã kiểm tra qua, hoàn hảo đem Nhu Nhu ném vào cũng không có vấn đề gì.

Bọn nhãi ranh, baba về sau không ở bên người...!Tính, không nghĩ.

Để đồ vật dư thừa ở đấy, cái túi nhỏ sớm đã chuẩn bị redbull cùng chooclate, còn có nửa túi bánh mì nhỏ, mỗi thứ cậu tự mình chuẩn bị gấp đôi, lần này, ủy khuất cái gì cũng không thể ủy khuất chính mình.

Lấy mấy bộ quần áo trẻ con cùng đồ ăn để vào túi nilon treo ở cổ tay.


Trên bàn để lại chia khoá, chống cây gậy của bệnh viện ra khỏi cửa.

Ở ngoài hành lang hiện lên bóng dáng thật là buồn cười, bọn nhóc ranh thật muốn ra nha.

Nếu vận khí đủ tốt, có thể sống lâu nhìn xem bọn nhỏ như thế nào.

Tuy rằng lần trước có bức ảnh chụp siêu âm nhưng cậu lại thấy không có điểm nào giống cậu, nếu không nói gen Đỗ Triết tốt, hắn quả nhiên là động vật hưởng tới cái tốt làm chuẩn và tránh xa những cái xấu.

Bên ngoài cửa sổ thang máy, xa xa ven đường có một ngọn đèn đường, Đỗ Tá Chá xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay.

Kế tiếp, nhiệm vụ đầu tiên là đi từ cửa thang máy đến hoa viên ở đối diện bồn hoa là cậu có thể bỏ tiền kêu taxi.

Cây gậy trong tay không tốt lắm, mồ hôi trong lòng bàn tay toát ra sẽ bị trượt, ở quần xoa xoa một chút lại một lần nữa nắm lấy.

Cơn đau lại đến, cậu liền cúi đầu, dừng bước chân lại, cắn đầu lưỡi tại chỗ tưởng tượng chính mình là một toàn nghệ thuật điêu khắc.

Không biết tâm lý sợ hãi hay là thân thể không còn như xưa, lần này cơn đau so với lần trước tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Còn chưa đi đến cửa hoa viên cảm giác đau ở gió lạnh nhảy mắt đạt đến đỉnh điểm.

Cậu an ủi chính mình một chút, ít nhất lúc này trên lưng không có vết thương, hai nhãi ranh cũng không bị "doạ đến ra nước ối" – kiến trì nghĩ đến năm đó bị doạ đến mức Nhu Nhu phá vỡ nước ối tuyệt đối không phải cậu.

Trên đường không có mấy chiếc xe, những ngày mùa đông mọi người thường thích trốn trong chăn ấm tránh rét.

Phía xa hiện lên ảnh sáng đèn đường làm cậu cảm thấy giờ phút này, đứng tại đây, cùng ngã tư đường nhiều năm trước kia đều như nhau, nguyên lai một đoạn đường ngắn ngủi vòng đi vòng lại vẫn là trở lại lúc ban đầu.

Thiện cùng ác không phải bản tính người, cô độc mới phải.

Mỗi người lẻ loi mà đi vào thế giới này, đi một đoạn đường thật dài, trên đường gặp phải rất nhiều người, trải qua rất nhiều sự đời, khi rời đi vẫn như cũ, cô độc một mình.

Nháy mắt hoá thành thi nhân.

Đỗ Tá Chá đau đến cười ra tiếng, chuyên nghiệp nhưng tinh thần vẫn phải có, những lời này nhất định phải nhớ kĩ, nếu còn có cơ hội, cậu muốn viết một quyển sách.

Ngô, không bằng trước nói cho biên tập?
Hắn đứng trong chốc lát, chân sau chịu đựng không nỗi trọng lượng của người bị trĩu nặng đành ngồi ở bồn hoa đón taxi.

Gần đến năm mới, mọi người đều về quê ăn tết, trên đường vắng xe đến đáng thương, gió lại lạnh tới mãnh liệt.

Nửa giờ sau có xe, đèn biểu hiện là xe trống, cậu khập khiểng đi qua vẫy tay nhưng thoảng qua lại thấy xe đều có khách, uổng công một chuyến lại chống gậy ngồi trở lại lạnh căm ở bồn hoa.


Bọn nhóc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Cậu sờ sờ bụng, nếu giống như năm đó tự đi đến bệnh viện, cậu tự cổ vũ chính mình, bất quá chỉ mấy km mà thôi, đi qua đi thôi! Có thể đỡ ít tiền!
An ủi chính mình sẽ không quá đau, chỉ cần đi được nhanh, cảm giác đau thần kinh liền sẽ không theo ta.

Hạ quyết tâm, cậu chống gậy nhanh chống đi vài bước lại ngoan ngoãn mà lùi lại chỗ bồn hoa.

Đùi phải quá đau, bị đông lạnh đến vô pháp dùng sức, chân sau bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu chút nữa mắt cá chân rơi xuống đất tẻ ngã một cái, bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi.

Cậu thể nhưng không nghĩ trải qua sự tình như thể lại vỡ nước ối, thực sự mất mặt.

Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Đỗ Triết ở hoa viên tìm thấy Đồ Tá Chá.

Cậu ngồi ở đường lớn đối diện bồn hoa, gió lạnh tự như muốn thổi nón cậu đi, ôm lấy bụng thành một đoàn, toàn thân căng chặt, chôn đầu vào miệng(?), nhìn qua thực ủy khuất mở bịch bánh mì cắn một ngụm nhỏ chậm rãi mà nhai.

Đèn xe chiếu đến bóng dáng cậu càng ngày càng gần, cậu cao hứng mà nghiêng người về phía trước vẫy vẫy, ba thành hai liền đem mẫu bánh mì còn lại nhét vào miệng, khập khiểng mà đi ra vẫy tay cản xe.

Đỗ Triết kêu cậu, cậu không nghe thấy, xe taxi ngừng lại trước mặt, cậu tủm tỉm tươi cười hàm chứa thủy quang, gấp đến nỗi không chờ xe dừng lại.

Lúc này, Đỗ Triết say rượu hơi tỉnh, quan sát xe bốn phía đi qua ngả nghiêng lảo đảo mà đi qua đường lớn đối diện, xe chở Đồ Tá Chá đi càng lúc càng xa.

Một khủng hoảng lớn xâm nhập hắn, giống như bị nước đã chảy ngược nhét đầy mỗi một tế bào, hắn lập tức gọi cho Đỗ Tá Chá, cậu thật nhanh tiếp điện thoại.

"A Tá, cậu đang đi đâu?"
Âm thanh của Đỗ Triết phát run thậm chí còn mang theo chút giọng mũi, có phải hay không ban đêm quá lạnh? Đồ Tá Chá nghĩ nghĩ cười nói
“ Một chiếc chăn có phải không đủ, anh phải cẩn thận không sẽ bị cảm lạnh, tôi...tôi đi bệnh viện sinh bảo bảo, có lẽ không nhanh như vậy, chính anh đắp chăn đàng hoàn nga, anh cùng Nhu Nhu thật sự giống nhau, thật thích đá chăn."
Đồ Tá Chá căn cứ vào thời gian lần trước, sợ lúc này không phải muốn sinh bốn ngày ba đêm đi.

Cái khoảng cách ngắn du lịch trở về đều có thể.

Đương nhiên hẳn không phải như dự tính đi, bằng không thật đáng sợ.

“Anh đừng.”
- -- bíp bíp bíp
Màn hình hiển thị cuộc trò chuyện kết thúc, Đồ Tá Chá sờ sờ đầu, do dự thật lâu, Đỗ Triết không gọi lại, cậu cũng không dám.

Cậu nhìn màn hình thất thần, cười cười, dừng ở gương mặt, sau một lúc lâu lưu luyến mà thả lại túi quần.

Mn chờ chap này lâu phải hem.

Nhưng bạn khác edit nha, tui mới làm gần 1 nửa chap này à,????????.
Bạn ấy edit theo QT, ai không hiểu chỗ nào nói tui sửa nha.
Cảm ơn bạn Duo đã giúp làm chương này????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.