Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 8: Chương 8





Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 8
Cầm hộp thức ăn đã đóng gói, Vương Duẫn Triết vừa đi đến sảnh truyền dịch ở tầng một, liền nhận ra hai người ngồi ở cạnh cửa.

Cậu ta thực sự coi phòng truyền dịch là nhà của mình sao, dùng chiếc ghế sắt lạnh làm giường ngủ, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, mà vẫn chưa phá bỏ được danh hiệu của vị thần ngủ gục.

Thế là anh bước đến chỗ họ với tâm lý “Đi đâu cũng gặp hai người này." Tình cờ là y tá chuẩn bị đổi lọ dịch truyền, phải gọi tận hai lần để xác nhận lại tên.

Có lẽ là y tá hét lên quá đột ngột, thân hình gầy yếu của cậu hơi giật mình, mí mắt nhướng lên khó khăn, trả lời bằng giọng mũi, sau đó lại nghiêng đầu ngủ, nhưng Nhu Nhu còn chưa tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn ngủ yên.

Vương Duẫn Triết không biết nên cười hay khóc nữa, thần ngủ đúng là thần ngủ.

Anh cẩn thận kiểm tra tấm bìa cứng treo trên móc, trên đó ghi thông tin cá nhân và hồ sơ bệnh án của Đỗ Y Nhu.

Vương Duẫn Triết mảnh khảnh trong chiếc áo blouse, khuôn mặt thanh tú và điềm tĩnh, là một bác sĩ nghiêm túc và điềm đạm luôn có nét quyến rũ riêng.

Các y tá cũng phải chào hỏi vị "Kim Cương Vương Lão Ngũ" này người vừa được chuyển đến bệnh viện thứ hai và gây ra một sự chấn động lớn.

Năm chai dung dịch uống chống vi rút đã rỗng được đặt trên sàn.

Mi mắt anh nhăn lại vì tức giận.

Có phải những lời cảnh báo trên thùng giấy không thể dùng được hay sao? Anh nhớ rằng Đỗ Y Nhu cũng bị ốm một lần, A Tá cũng uống hết chai này đến chai khác trong phòng truyền dịch, theo vẻ ngoài dễ chịu và hay cười, anh nghĩ rằng cậu đang uống một đống ống canxi AD.


Cậu chưa bao giờ nghe những lời cảnh báo này.

Cậu đã cười giống như 250 người cười mỗi ngày, và cũng không biết điều gì mới gọi là hạnh phúc.

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thấy A Tá đang ôm cánh tay mình run rẩy xoa xoa bã vai, đôi môi bong tróc khẽ run rẩy, không khỏi cúi người xuống nhìn hắn đang giả vờ ngủ.

Đôi môi của cậu đang ngủ trông nhợt nhạt vô cùng và lông mi dài của cậu rũ xuống.

Khi anh ta đến gần hơn, một mùi nồng cực khó chịu của thạch cao kém chất lượng cùng với người đầy mùi axit trong dạ dày xộc lên.

Anh thầm chửi rủa điều gì đó, che mũi và rời đi ngay lập tức.

Điện thoại anh vang lên, anh chưa kịp nói một lời: "Bác sĩ Vương! Một đứa trẻ tám tuổi rơi từ tầng sáu xuống! Nhiều chỗ gãy xương! Dấu hiệu sống rất yếu!"
Chết tiệt.

"Tôi đến liền!"
Trước khi rời đi, anh ra lệnh cho y tá đắp cho cậu một chiếc chăn nhỏ, nhưng không ngờ, chỉ cần một cử động nhẹ của y tá mà cậu đã hoàn toàn tỉnh lại.

Mép chăn bông đâm vào cổ cậu, cậu sững sờ mở mắt ra, nhìn thoáng qua Nhu Nhu đang ngủ trên tay.

Rồi bình tĩnh lại để máu lưu thông từ từ, cổ cứng ngắc quay sang một bên chớp mắt.

Sau khi các thần kinh toàn thân tập trung vào thị giác, cậu phát hiện vết bỏng trên mu bàn tay đã được xử lý xong.

Nhìn sang thì thấy một người phụ nữ khác đang nằm trên giường mà Đỗ Triết đã nằm.

Cậu ôm Nhu Nhu lên, chân tay run lên bần bật như đang rây lọc, cánh tay gần như không thể giữ được Nhu Nhu, và không thể thốt nên lời nào được và lúc này.

Đỗ Triết đang ở đâu?

Sợ mình không nhìn rõ, cậu ngửa cổ nhìn xung quanh, không có, Đỗ Triết không có ở đó.

Cậu đang nghi ngờ về trí nhớ của mình có xảy ra vấn đề gì không.

Có phải tất cả những việc này là ảo giác hay không?
Thắt lưng không thể thẳng được, cứ ở tình trạng nửa nghiêng nửa thẳng, tùy ý cử động, cậu vừa lạnh vừa đau đến mức không thể động đậy, ở trong không khí, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuất hiện trên trán, và mùi thạch cao nồng đậm với mồ hôi phân tán ra xung quanh.

Đầu cậu như muốn nổ tung, tâm trạng có chút khó chịu, túm lấy y tá đang thay thuốc, trầm giọng hỏi: "Người trên giường bên cạnh này đã đi đâu rồi?"
Cô y tá trả lời: "Tôi không biết."
Cậu lo lắng hỏi: "Vậy anh ấy khá hơn chưa?"
Cô y tá vẫn lịch sự đáp lại: "Xin lỗi, tôi mới bắt đầu ca trực đêm.

Anh ta không phải là bạn của cậu sao? Cậu nên gọi điện hỏi anh ta, tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền dịch."
Y tá rời đi, cậu từ từ trượt ghế ngồi xuống, không cử động được, cơ hồ sự lo sợ truyền đến trung ương thần kinh lên đại não khiến cậu run rẩy không tự chủ được bản thân
Ngẩng đầu lên và liếc nhìn, thấy còn một nửa chai dịch truyền của Nhu Nhu.

Đã đến giờ ăn tối rồi cậu đang sầu không biết làm thế nào để Nhu Nhu được ăn cơm ngay sau khi truyền nước...!Cậu vẫn vậy do dự không biết nên hay không nên gọi cho Đỗ Triết.

Thay pin lần thứ tư, khi còn một phần tư chai dịch truyền, đồng hồ điện thoại trẻ em nhẹ nhàng reo lên, trên màn hình sáng lên dãy số quen thuộc.

Anh vội vàng cầm lên nghe, biết Đỗ Triết câu đầu tiên là phải hỏi Nhu Nhu, cậu tự động cố trấn tỉnh nói: "Nhu Nhu ngủ rồi, anh...!khỏe chưa?"
Đầu bên kia đã im lặng cậu còn tưởng là đã cúp máy, liền hỏi lại mà vẫn chưa có động tĩnh gì, giọng điệu có chút khẩn trương hung hăng nói: "Có khỏe không? Nói chuyện tí được không!"
Giọng của Đỗ Triết không nhẹ cũng không nặng mà hơi khàn: "Không sao."
Khẳng định Đỗ Triết không sao, cậu mới dần để tinh thần thoải mái, dựa vào lưng ghế lạnh như băng thở ra, nhưng không có gì tiếp tục nói nữ.

Trái tim cậu thắt lại dữ dội, như có ai bóp nghẹt cổ họng, đắng ngắt khó thốt ra lời nào khác.

Nếu là trước đây bọn họ có thể nói về bất cứ chủ đề gì, ngẫu nhiên có thể cùng nhau ca hát, thay vì phải đắn đo, lưỡng lự từng chữ từng chữ, rất có thể tùy ý mà không cần suy nghĩ.


Ngập ngừng thật lâu, nhưng A Tá vẫn miễn cưỡng cúp máy, tiếng hít thở nhẹ nhàng, giống như bản thân Đỗ Triết đều đặn mà duy trì tính cách bình tĩnh từ trước đến nay.

A Tá quyết định chủ động kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này: "Tôi.."
"TÔI..."
Bên kia điện thoại, hai người đồng thanh.

Nhưng Nhu Nhu tỉnh rồi, cầm lấy đồng hồ điện thoại, yếu ớt hét lên: "Ba, con đau chân,
".."
Cậu luống cuống, lo lắng hắn nghĩ rằng cậu cố ý lừa hắn nói Nhu Nhu đã ngủ, không biết giải thích như nào nữa?
Cậu lặng lẽ cúi đầu, đau lòng nhìn sang Nhu Nhu, não có chút đau.

Nhưng Nhu Nhu dường như nhận ra được ánh mắt của cậu thì liền khích lệ nói: "Baba sắp đến rồi sao, con đang tiêm vẫn còn đau lắm và còn cha cũng đói rồi".

Cậu ôm trán, ôm chặt trái tim bé bỏng sắp chết của mình, trong lòng hét lên rằng tôi không đói, tôi thực sự không đói.

Trong nháy mắt, Nhu Nhu ngoan ngoãn trả lời xong nhanh chóng rồi cúp điện thoại, trên môi tràn đầy vui vẻ nói: "Cha, baba nói sắp tới rồi!"
Khuôn mặt của cậu đầy những đường đen, lỗ rất rõ ràng: "Ha...ờm..!"
Nhu Nhu nở nụ cười rạng rỡ, dưới mắt có vết thâm quầng nổi lên, toàn bộ khuôn mặt tái xanh không che được ánh sáng phản chiếu bởi con ngươi, sau khi phấn chấn con bé lung linh như ban ngày, vẫy tay kể chuyện cho cô ấy nghe.

Cậu lặng lẽ đè cánh tay đang chuyển động của Nhu Nhu xuống và kẹp mu bàn tay vào khuỷu tay để ngăn kim đâm vào bên trong.

Nhanh chóng uống hết một hàng ống chống virus, trên mặt đất có mười lọ màu nâu xếp ngay ngắn, mười lọ còn lại ném vào túi, cảm thấy túi căng phồng sung sướng, cảm thấy mình thật giàu có.

Cậu hắng giọng, dung dịch thuốc khô chặn cổ họng tản ra, và nhẹ nhàng bắt đầu kể câu chuyện của ngày hôm nay: "Chào mừng bạn đến với điều vô nghĩa của ngày hôm nay, tôi là người dẫn chương trình của chuyên mục này.....!(Lười dịch phần này qué????)
Nhu Nhu cười đến hưng phấn đạp trong vòng tay cậu, không ngờ cậu bị đạp ba phát đã đau thắt lưng, âm thầm khóc trợn mắt, đau đổi giọng nói, nghe có vẻ yếu ớt: "Rất lâu, rất lâu trước đây, có....." (Không phải không dịch mag là không có nha)
Nhu Nhu tò mò hỏi: "Thời gian là bao lâu vậy?"
....!Đây không phải là vấn đề.

Nhu Nhu khẳng định: "Con chỉ muốn biết bao lâu thôi".

Cậu bất lực nói: "50 triệu năm, được chứ? 50 triệu năm trước, ma quỷ vốn là một khối khí.

Chúng ích kỷ, tham lam, cố gắng đi đường tắt, chúng tiếp tục hấp thụ lòng tham của con người.


Dục vọng sau này biến thành một dạng người.

Ta nói cho ngươi biết, ác ma vẫn là một mỹ nam! "
"Chà! Thật là!"
"Đúng vậy, nhưng mỹ nhân còn đẹp hơn cha của con!"
Nhu Nhu vui mừng vỗ vỗ lòng bàn tay: "Ba ba là đẹp trai nhất!"
Trái tim A Tá đột nhiên nhói lên, sau bóng tối trước mặt, giọng nói của cậu dần dần yếu đi: "Ừ, vậy thì ác ma dần dần không hài lòng với những thứ này, chúng cũng hút linh hồn của người ta đi.

Càng ngày càng có nhiều người đi theo tà ma.

Thiên tộc duy trì trật tự của sáu cõi, thần chiến tranh của con người, Hoàng đế, đã dẫn đầu hai trăm nghìn binh lính thiên giới và các tướng lĩnh trong trận chiến, chống lại ác linh và các trung úy của ác linh đã bí mật giúp đỡ các chiến thần cùng nhau, vì vậy..."
"Baba!"
A Tá cảm thấy có hàng ngàn mũi kim xuyên qua ngực và phổi, cậu thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Đúng vậy, baba con là người đẹp trai nhất, cho nên..."
"Baba!"
Một bóng đen hiện ra ngay trước mắt cậu, ánh mắt nhìn xuống hai chiếc hộp được hắn cầm bằng những đầu ngón tay mảnh mai của mình, (sao gọi là mảnh mai được ta,????) và những nếp quần được cắt may cẩn thận đã được ủi phẳng phiu.

Ánh mắt của cậu từ từ nâng lên, áo sơ mi phản chiếu những bắp thịt săn chắc, chiếc nút đầu tiên trơn bóng thẳng tắp được buộc chặt, ống tay áo bó sát cơ thể như bất khả xâm phạm vậy, cậu liền thấy cổ họng mình khô khan
Sau đó cổ họng tràn đầy chất lỏng của thuốc kháng vi-rút, cuối cùng linh hồn bị mê hoặc đã trở lại thân thể, cậu chỉ có thể giả bộ bình tĩnh: "Anh...!Anh sao lại đến nhanh như vậy?"
Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ rất có giá trị, kiểu tóc được cố định bằng sáp, lông mày nhăn lại nhẹ nhàng, như đã biết, ánh mắt dưới lông mày khẽ động, vội vàng chạy tới trên người Nhu Nhu: "Tôi đang ở gần đây."
Cậu quay mặt sang một bên khẽ gật đầu, thầm nghĩ không nên nói thêm gì vào lúc này, dù sao cũng đã nói bậy bạ nhiều như vậy rồi.

Nhu Nhu từ trong cánh tay của cậu tuột ra đi tới Đỗ Triết, cậu chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm, sờ sơc thắt lưng chán nản, theo hơi thở để giảm bớt cơn đau âm ỉ lan tràn.

____________&&&&&&_____
Cái này ad chưa sửa phần logic với chính tả, vì ad còn đang làm bài tập nữa nên hết thời gian rồi.

Đăng đọc đại luôn có gì bữa sau sẽ sửa lại.

Sai sót nhớ bỏ qua cho tui ????
_____________&&&&&&&&___________
#TTK.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.