Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 23



“Ba ba, không phải ba nói không được nói dối những đứa trẻ ngoan sao?” Nãi Tích bĩu môi, dẹtmũi mếu máo, người lớn nói một đàng làm một nẻo sao? “Cô giáo Tiếu, côcòn là một giáo viên đấy! Tại sao có thể đi gạt người chứ?” Tại sao cóthể lừa một đứa trẻ đáng yêu như nó chứ? Hôm nay là một ngày sét đánh.Vừa nói, thằng bé vừa ngẩng cổ lên, rất là khinh thường quét mắt sangngười ba ba và cô giáo đã nghẹn đến trọng thương.

Hai người lớntuổi lại bị một đứa trẻ sáu tuổi hung hăng nhìn với ánh mắt khinh bỉ,Tiếu Hàm rất muốn ho ra máu, hết lần này đến lầ khác cô vẫn không thểgây ô nhiễm môi trường được, đụng đến các loại thảo mộc cũng không. Ngửa mặt nhìn trời, nuốt vào trong. Cô là người vô tội, cô là bị oan mà, côkhông muốn lừa một đứa trẻ, lừa con lại càng không được! Lại không chogiải thích! Lần đầu tiên Tiếu Hàm phát hiện mình đối với một đứa trẻthật sự là không có cách nào nữa. Những đứa trẻ trong lớp kia thật sựrất đáng yêu. Quả nhiên có so sánh mới phát hiện ra mà.

Chu Triển Nguyên cũng rất ấm ức, làm cha lại bị con trai khinh bỉ, anh thật muốncảm thán một tiếng thói đời bão bẽo mà, một ngàn năm trước, cha là tấtcả của con! Vả lại, thành thực? Giống như nói tổng giám đốc Chu ở trênthương trường anh dũng chiến đấu lương thiện trong sáng như thỏ con,thật thế sao? Vậy chỉ còn chờ để cho người ta đến nhặt xác anh luôn cũng được! Sớm bị những thứ sài lang hổ báo kia gặm sạch ngay cả vụn xươngcũng chẳng còn.

“Ba ba, ba nói có đúng hay không?” Tên nhóc nói xong lời cuối cùng, còn không phục lắm, bĩu môi.

“Cái này.” Tổng giám đốc Chu bình thường giáo huấn người ta làm cho họ ákhẩu không trả lời được thế mà bây giờ lại bị con trai ép cho không cònlời nào để nói, không thể làm gì hơn lại đem ánh mắt cầu cứu trả lại cho Tiếu Hàm, em là cô giáo, đối phó với con nít là chuyên gia, em tiếp đi!

Tiếu Hàm chau mày lo lắng, cắn môi, lông mày thanh tú cũng nhíu lại, bặm môi rất là tủi thân, em chỉ là một người non nớt nhận lửa nóng vào tay thôi mà, kinh nghiệm còn chưa đủ, khó có thể đảm nhiệm được, anh là cha củanó, người hiểu rõ nó nhất không phải là anh sao! Với lại, cha mẹ đối với con cái là tốt nhất! Cô giáo chỉ đứng thứ hai thôi!

Nãi Tíchthấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’ với nhau, trong lòng rất là an ủi, ba ba và cô giáo Tiếu nhìn thế nào cũng thấy giống ba mẹ của Vương TiểuBàn nha.

Cái đó được hiểu là, ba ba và cô giáo Tiếu rất giống một đôi vợ chồng!

“Nãi Tích à...” Cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Chu không chống cự lại nổi sự làm nũng của cô giáo Tiếu, gian xảo với ánh mắt cầu xin tha thứ, đứngdậy. Anh không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục? Mặc dù tổng giám đốcChu muốn nói là, anh không vào địa ngục, ai thích thì người ấy vào.

Nhưng ai bảo cái địa ngục kia lại là con của anh chứ?

“Nãi Tích à, lúc nãy là vì ba ba giúp cô giáo Tiếu, cho nên mới phải nóidối, nhưng đó là lời nói dối tốt nha, đấy là vì giúp đỡ người khácthôi.” Sau ót Chu Triển Nguyên dần dần đổ mồ hôi lạnh, tính khí này củacon trai anh, anh hiểu rõ nhất, đã muốn nghịch, ai cũng không trị được.“Ba ba làm như vậy là làm cho xong việc, cho nên không được tính là nóidối.” Về phần Lý Thụy kia, hôm nay ở trong lòng Chu Triển Nguyên đã chovào danh sách đen, quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn, làm chotổng giám đốc Chu xấu mặt, tên nhóc kia cũng đừng hòng mong tốt hơn.

Sự thật thì, tổng giám đốc Chu cũng không phải là người hiền lành gì, chonên, anh bạn nhỏ Lý Thụy, thầm lặng vì cậu mà cầu nguyện.

Conngươi đen như mực của Nãi Tích đảo quanh vài vòng, cuối cùng ‘hừ’ mộttiếng, nuốt ngụm nước miếng, nhìn ba trăm điều mong đợi, muôn vàn cầukhẩn, vạn phần bất đắc dĩ trong mắt, im lặng phun nước miếng: “Dù saocũng không được nói dối con nít.”

Rầm.

Tổng giám đốc Chu hoàn toàn thất bại.

Cô giáo Tiếu cũng không thể không tiếp sức, ai bảo ông anh họ Chu đã bịnội thương đến nỗi không bò dậy nổi chứ, lực chiến đấu đã giảm mạnh, chỉ ở đó phun từng ngụm từng ngụm máu. Rốt cuộc thì năng lực chống trả củaanh Triển Nguyên quá yếu hay là lực chiến đấu của Nãi Tích quá mạnh mẽ?Chẳng lẽ kiếp trước nó là Tôn Ngộ Không chiến đấu với Phật sao?

Cô giáo Tiếu liên tục đổ mồ hôi lạnh, biết vậy chẳng làm, chính là đối mặt với mười Lý Thụy cũng không bằng một Nãi Tích được, lực chiến đấu củahai người này hoàn toàn không cùng một đường thẳng, một là Tôn Ngộ Không một thân kim cương bất bại, một là con gấu đen thành tinh cậy mình làyêu quái, ai sợ ai, quá rõ ràng rồi.

“Nãi Tích à, ba ba và côgiáo Tiếu không có lừa gạt Nãi Tích đâu, chẳng qua ba ba là làm cho xong việc này thôi.” Giúp ngăn chặn tên đào hoa không phù hợp, không phải là chuyện rất bình thường sao!... Hơn nữa, “Ba ba cũng không muốn lừa gạtNãi Tích đâu.” Đây là người tốt làm việc tốt, không thể vì cô đang là‘người đẹp hết thời’ mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân tốt đẹp của Lý Thụy được! Tiếu Hàm chảy nước mắt, cô cũng đã coi mình thành cái dạng nhưvậy rồi, oa, con hãy bỏ qua cho cô đi mà.

Nãi Tích cũng khôngbiết giờ phút này nội tâm của cô giáo Tiếu đang rối rắm, nó chỉ nghĩ làlàm thế nào mới có thể đem cô giáo Tiếu lừa về nhà được. Vì vậy, tênnhóc liếc mắt, nhe răng hắc hắc nói: “Cái này lừa gạt người khác cũngkhông được!”

Rầm.

Cô giáo Tiếu cũng hoàn toàn thất bại.

Chu Triển Nguyên yếu ớt giơ móng vuốt lên, cầu cứu nháy mắt nhìn Tiếu Hàm,trước tiên hãy dụ dỗ đưa thằng nhóc này về nhà đã, cứ ngây ngốc ở trongxe cũng không phải là biện pháp.

“Tiếu Hàm, trước tiên đến nhàanh đã, chơi với Nãi Tích một lát.” Chu Triển Nguyên cởi giây an toànra, lại nghiêng người cởi bên ghế phụ lái, dẫn đầu xuống xe trước.

Bên ngoài nắng gắt như lửa, tổng giám đốc Chu lại cảm thấy thà phải ở đâyphơi nắng, còn hơn là phải đối phó với con trai anh, thời điểm thằngnhóc này bùng nổ cũng không nhiều lắm, nhưng một khi đã bùng nổ, sẽ rấtkhó để thoát ra thuận lợi.

Cô giáo Tiếu cảm giác như mình là mộttrong những cô giáo bị dồn đến mức đau khổ ở trên thế giới này, hoàn hảo ngày mồng một tháng năm được nghỉ thì phải trông nom con nhà người tacả ba ngày, sau đó kết quả cuối cùng cũng không nhận được từ người tamột tiếng cảm ơn, không cẩn thận, lại bị hiểu nhầm với ba ba thằng nhóc, cứ bị thúc giục như vậy sao?

Tiếu Hàm giống như là rất nghe lờinhưng thực ra nội tâm lại đang nghiến răng trợn mắt không khỏi âm thầmbuồn bực, thời tiết đẹp như thế, sao cô lại có thể táo bạo như vậy chứ?

Cũng không phải tên nhóc này là khó giải quyết, nhưng mà tuyệt đối là mộtthứ đau đầu, cô giáo Tiếu kinh nghiệm còn kém, hoàn toàn không phải làđối thủ, chỉ có thể chịu thua.

Dù sao thì ngày mai sẽ đi làm, còn có những đứa trẻ ở trường cũng tương đối là đáng yêu ~~ TAT

“Cô giáo Tiếu, đi thôi, đi thôi, lên nhà con thôi ~~” Nãi Tích lôi kéo tayTiếu Hàm, căn bản không có nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt củacô, còn có bài tập vẫn chưa làm đây, còn có tiểu thuyết vẫn chưa đọcđây, còn có kịch hay vẫn chưa hạ đây!!!

Tiếu Hàm đi theo phía sau lưng người bạn nhỏ, lần đầu tiên vào nhà Chu Triển Nguyên, không thểkhông nói, khác nhau một trời một vực nha.

Nhà cô tổng cộng cómột phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, cộng thêm một cái ban công nho nhỏ, như thế cô đã rất tự hào rồi, tốt nghiệp nghiên cứu sinhđã hơn một năm, không ăn bám vào cha mẹ, tự mình nuôi sống bản thân,thật không dễ dàng gì. Nhưng khi nhìn thấy nhà của anh Triển Nguyên,trong lòng Tiếu Hàm lại âm thầm hướng lên trời cao giơ nắm đấm, quyếtđịnh, cô không làm người giàu có, nhất định phải làm cho con cái giàucó, cho nên, tương lai nó sẽ thay mặt mẹ giàu có gấp hai lần, nhất địnhphải cố gắng!

Không chỉ phải cố gắng trong công việc, công việctìm cha của đứa nhỏ cũng rất khẩn cấp, hai người phấn đấu cũng nhanh hơn một người, ít nhất còn có bạn, không phải có câu châm ngôn sao, nam nữkết hợp, làm việc không mệt.

Ho khan một tiếng, lời nói này cũng rất có lý.

“Tiếu Hàm, em ngồi đi.” Chu Triển Nguyên bưng nước, đưa cho Tiếu Hàm, cườiliếc nhìn con trai đang vùi ở bên người cô, bất đắc dĩ nhún nhún vai, có chút vô tội nhìn về Tiếu Hàm nói: “Có lúc anh không có biện pháp nàotrị nó, cũng tại anh làm hư.”

Tiếu Hàm cười cười không sao, traocho anh một ánh mắt không có chuyện gì, một mặt, Nãi Tích là đứa trẻhiểu chuyện sớm như vậy, rất nhiều chuyện nó cũng rất nhạy cảm, nhưngmặt khác, cũng là đứa trẻ cực bám người, người đối xử tốt với nó thì nósẽ trăm phần trăm báo đáp.

“Nãi Tích, phải đi ngủ trưa thôi, đợilát nữa ba ba đưa con đi bơi.” Chu Triển Nguyên vỗ vỗ đầu con trai, thúc giục nó vào phòng mình, Nãi Tích có chút không nghe lời, lôi kéo tayTiếu Hàm không chịu buông, nhưng mà một cái quét mắt qua của ba ba, anhbạn nhỏ vẫn phải có chút kiêng dè, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phíaTiếu Hàm liên tục dặn dò: “Cô giáo Tiếu, đợi con ngủ dậy, chúng ta cùngđi bơi nha ~~ cô phải chờ con, không được đi nhé ~~ đi bơi xong thì baba dẫn chúng ta đi ăn ~~”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ mặc nó coi mìnhthành đứa bé ba tuổi mà dụ dỗ, chống lại ánh mắt suy ngẫm của Chu TriểnNguyên, chỉ cắn môi trước đồng ý: “Con đi ngủ trước đi, chờ dậy rồi nóisau.”

Thấy Nãi Tích còn đang muốn nói gì nữa, Chu Triển Nguyênnhẹ nhàng ho khan một tiếng, Nãi Tích không thể làm gì khác hơn là lưuluyến không rời buông lỏng cánh tay, mỗi bước đi cẩn thận đi vào phòngcủa mình, nhưng cửa phòng lại mở toang ra, vừa vặn có thể từ trên giường nhìn thấy tình huống ngoài phòng khách, Nãi Tích hài lòng lên giường‘ngủ trưa’.

Hắc hắc. Hắc hắc. Nó quả nhiên thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.