Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 25



Ngày tháng trôi qua rất nhanh, từ hôm đó về sau, ngày nghỉ mồng một tháng năm cũng vội vã kết thúc, mọi người cũng trở lại những ngày vội vội vàng vàng như trước. Bởi vì trường học mỗi năm phải kiểm tra chất lượng một lần, tất cả giáo viên cũng phải tất bật chân không chạm xuống đất, ngay cả Trần Tư Tư cũng không có tâm tình mà dính lấy bạn trai, chứ đừng nói chi đến Tiếu Hàm chỉ đang tạm thời nhận chức giáo viên chủ nhiệm mới.

Cô dạy ngữ văn ba lớp một và lớp bốn, lẽ ra nếu chỉ có như vậy, cô cũng có thể ứng phó cho qua, dù sao, cũng đã trải qua kiểm tra chất lượng một lần rồi, cộng thêm kinh nghiệm một năm qua nữa, thể nào cũng phải có chút kinh nghiệm, ai mà ngờ tai họa ập đến chứ, chủ nhiệm lớp ba bị tai nạ trên đường đi làm về, may mắn là có người giúp đỡ kịp, nhưng công việc vẫn bị trì hoãn, lúc quan trọng này, những chủ nhiệm lớp khác cũng không có năng lực để mà tới thay thế tạm thời được, Tiếu Hàm liền bị cử đi nhận trách nhiệm nặng nề này, tạm thời thành chủ nhiệm lớp ba.

Được lắm, kể từ đí, cô chẳng những phải vội vàng chuẩn bị cho đợt kiểm tra chất lượng trường học, còn phải phụ trách trông coi lớp ba, chính vì thế, khiến cho Tiếu Hàm bận rộn không kịp nghỉ ngơi, choáng váng đầu óc, căng cả não.

Hậu quả chính là, oán hận ngày trước của Nãi Tích đã to dần lên, trên đầu tỏa ra nỗi oán hận trong lòng đen thùi lùi, cách xa ba dặm vẫn có thể nhìn thấy. Nhưng hết lần này tới lần khác cô giáo Tiếu cách nó hai dãy nhà xa cũng chẳng biết tí gì, cô giáo Tiếu tuyệt đối không được coi nó như không thấy được nha!!!

Bởi vì đã một tháng nó không thấy cô giáo Tiếu rồi!!!

Suốt một tháng, ba mươi ngày, không phải là ba ngày, không phải là ba giờ, càng không phải là ba phút đồng hồ! Nó đánh dấu trên tấm lịch, một chuỗi ngày không ít!

Hơn nữa, ngày đó cô giáo Tiếu ra về không nói một tiếng, không đi bơi với nó! Thật là quá đáng!

Mặc dù sau đó ba cũng đã giải thích là cô giáo Tiếu có việc gấp, nhưng cũng không thể vì có việc gấp mà bỏ nó lại được, tại sao có thể như vậy chứ? Sau đó nó rất tức giận, nó sẽ không chủ động đi tìm cô, sẽ không chủ động.

Nhưng là vì sao, vì sao chứ, suốt một tháng cô giáo Tiếu không nhớ đến nó!!!

Nãi Tích bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, toàn thân mang theo khí tức nếu ngươi cản ta, ta liều chết, nhìn thấy thế Chu Triển Nguyên im lặng càng thêm bất đắc dĩ.

Tiếu Hàm không có trách nhiệm cũng như không cần thiết lấy lòng tên nhóc này, nhưng mà thằng nhóc rõ ràng không hiểu rõ thế nào là ‘Quyền lợi và nghĩa vụ’, cũng không có ý định tìm hiểu, nó chỉ biết là, nó rất thích cô giáo Tiếu, cô giáo Tiếu có vẻ cũng thích nó, cho nên cô giáo Tiếu đến thăm nó, chơi với nó, mà hành động ‘biến mất’ ba mươi ngày rơi vào trong mắt bạn nhỏ, đó chính là tội không thể tha thứ.

Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vỗ ót, anh vốn dĩ muốn đưa Nãi Tích đến thăm Tiếu Hàm, nhưng mà…

Nhưng mà hôm ấy, sau khi Tiếu Hàm rời đi, liền không một cú điện thoại nào, anh cứ vô duyên tìm đến cửa như vậy, có ổn chút nào không? Dù sao, anh và cô đều là người lớn, Tiếu Hàm lại là cô gái độc thân, anh đưa Nãi Tích tùy tiện tìm đến cửa như thế, chỉ sợ mang phiền phức đến cho cô.

Cái này, Chu Triển Nguyên giả vờ không nhìn thấy oán khí của con trai mình ngày càng dày đặc, mặc dù rất chột dạ.

Thật ra Tiếu Hàm rất bận rộn, giống như bây giờ, còn có mười lăm phút nữa sẽ phải lên lớp. phía dưới phòng học mười mấy vị lãnh đạo đang ngồi, ngoại trừ hiệu trưởng trường, Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, còn có mấy vị lãnh đạo thành phố, Tiếu Hàm có thể không khẩn trương sao?

Hít một hơi thật sâu, Tiếu Hàm mỉm cười đi lên bục giảng. Trong lòng đã tập luyện vô số lần, từng bước đến bây giờ, ngược lại không khẩn trương. Chữ viết rõ ràng, vẻ mặt trang nhã, không khí trong lớp cực tốt.

Trước tiếng chuông tan học mười lăm phút, Tiếu Hàm cười nói xong câu cuối cùng, nhìn bọn nhỏ nói một tiếng tan lớp, rốt cuôc mới thở phào nhẹ nhõm, giải quyết xong rồi.

Sau giờ học, lãnh đạo ngồi phía dưới đều nhìn cô lộ ra nụ cười hài lòng, Tiếu Hàm cười yếu ớt đáp trả, khéo léo đúng mực.

“Tiếu Hàm!” Sau khi tan học, Tiếu Hàm đang đi ra khỏi cổng trường cùng Trân Tư Tư, bỗng nghe thấy có tiếng người gọi tên cô ở sau lưng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước nhanh đến, hơi thở có chút gấp gáp.

Tiếu Hàm không hiểu có chuyện gì, người này là ai? Nhưng mà cũng phải lịch sự, thuận tiện đứng thẳng người, chờ anh ta đến trước mặt.

“Xin hỏi, anh là?” Tiếu Hàm nghi ngờ nói. Trần Tư Tư cũng có chút kinh ngạc, trong trường chưa từng thấy qua người này, nếu không cô nhất định nhớ, cao, trắng, gầy, thực sự làm cho người ta gặp qua khó mà quên được.

“Cô khỏe chứ, tôi là Cao Thần, còn nhớ nữa không? Chúng ta học cùng trường tiểu học.” Người đàn ông có chút ngượng ngùng cong cong đầu, mặt mày có chút xấu hổ.

“A?” Lúc này Tiếu Hàm đúng là giật mình thật sự, Cao Thần? Tên nhóc khinh dễ cô trên đường đi học về khi còn nhỏ? Sau đó bị anh Triển Nguyên giáo huấn một bữa?

Cao Thần buông tay, ngẩng đầu trực diện, nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi đi cùng lãnh đạo đi thị sát, không ngờ lại có thể gặp cậu. Tôi còn tưởng là trùng họ trùng tên đấy, kết quả thấy cậu lên lớp, mới biết là một người.”

Tiếu Hàm sáng tỏ gật đầu một cái, thì ra là giáo viên của thành phố.

“Cậu khỏe chứ, đã lâu không gặp.” Đâu chỉ là lâu, sau khi tốt nghiệp tiểu học cũng chưa từng gặp qua lần nào nữa, cấp hai cô học Nhị Trung, nghe nói Cao Thần học Thập Tứ Trung, cách nhau rất xa, cô cũng không cần lo lắng trên đường về có người ngăn lại nữa.

“Tôi có thể mời cậu cùng ăn bữa cơm được không?” Trên mặt trắng nõn của Cao Thần hiện lên nét ửng đỏ, giọng nói cũng có vẻ khẩn trương không được tự nhiên, Trần Tư Tư không khỏi đảo mắt nhìn Tiếu Hàm, thấy vẻ mặt cô cũng kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy có chút kì quái, tình huống này là như thế nào?

“Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là, bạn học cũ lâu ngày không gặp… Muốn mời cậu một bữa cơm…” Thật sự chỉ mời có một bữa cơm thôi sao. Trong lòng Cao Thần gào thét.

Cao Thần này, cho tới bây giờ tâm tư lúc còn bé cũng không khác là bao, hồi nhỏ thích một cô bé, chính là muốn cô ấy chú ý tới cậu, mà khinh dễ cô chính là phương thức tiếp cận nhanh nhất.

Vì vậy, trên đường Tiếu Hàm đi học về, cô liền gặp phải tên côn đồ Cao Thần. Cậu ta thích kéo bím tóc đuôi sam của cô, thích kéo cặp sách của cô, thích nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của cô, bây giờ nghĩ lại, thật sự có chút xấu hổ, khó trách Tiếu Hàm luôn nói cậu con nít.

-------l e^. q u y’. d o^ n-------

“Việc này…” Tiếu Hàm có chút khó xử, bạn học cũ gặp lại ăn với nhau bữa cơm quả thật không có việc gì, nhưng mà cô và Cao Thần hồi tiểu học không phải chung một lớp, cậu ta còn khinh dễ cô, người này, có phải có chút kì quái hay không?

Thấy dáng vẻ do dự của cô, Cao Thần càng xấu hổ, giậm chân một cái, đỏ mặt nói: “Tôi chính là vì xin lỗi chuyện hồi nhỏ, bây giờ thật xấu hổ.” Mặc dù cậu đã bị anh của cô đánh cho một trận, sau đó cũng không dám xuất hiện trước mặt cô, ngay cả trung học cơ sở cũng chọn trường cách cô xa nhất.

Ai bảo anh trai cô nói, nếu cậu dám xuất hiện trước mặt em gái anh ta, anh ta gặp một lần đánh một lần? Thật ra, Cao Thần cũng rất khổ sở, mối tình đầu của anh chưa gì đã bị bóp chết trong nôi, sau này đối với các cô gái khéo léo xinh đẹp đều có một bóng ma trong lòng, anh đến gần đều cảm thấy, anh trai của các cô ấy sẽ nhảy ra đấm cho anh một trận. Đến tận về sau, anh gặp phải một cô gái trực tiếp đấm vào người…

Đáng đời!

Tiếu Hàm nghe anh ta nói như thế, cũng không khỏi cười, vội vàng khoát tay nói: “Không sao, đều là chuyện lúc bé, ai còn nhớ chứ.” Khi còn nhỏ Tiếu Hàm là một đứa bé hay xấu hổ, nếu không cũng sẽ không đến lượt Chu Triển Nguyên giận dữ ra quyền, dĩ nhiên, đối với Cao Thần, cô tất nhiên sẽ không bởi vì chuyện lúc bé mà mang ra thù, chẳng qua là, bây giờ cô và Tư Tư đang có chuyện phải làm.

“Xin lỗi, bây giờ tôi và đồng nghiệp đang còn có chút chuyện, cho nên, nếu không để lần sau đi? Tôi mời cậu ăn cơm cũng được.” Tiếu Hàm cười nói.

“Thế… cũng được!” Cao Thần hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.