Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 27



“Tiếu Hàm, anh đưa em về nhà trước được không?” Chu Triển Nguyên nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô, đáng tiếc lúc này đồng chí Tiếu Hàm cả người đang dựa vào anh, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy rất buồn ngủ.

Chu Triển Nguyên than nhẹ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là một tay ôm chặt eo, một tay vịn vào bả vai của Tiếu Hàm, đỡ cô đi ra ngoài, để lại một đám người ngồi xé nát khăn giấy ở sau lưng.

Lão Triệu yên lặng vuốt cằm, chẳng lẽ, đây chính là cô em gái hàng xóm trong truyền thuyết khiến cho lão Chu tự mình chạy đi mua quà cảm ơn sao? Chỗ nào nhìn ra là em gái chứ! Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp nha! Thế mà lão Chu có thể ngồi yên mà không động lòng! Choáng!

“Nhìn cái gì vậy, hát thôi ~~ đó là em gái của Chu tổng!” Lão Triệu hét to, trong lòng lại xem thường, ngày mai phải hỏi cho ra nhẽ mới được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây.

Đỡ Tiếu Hàm đến phòng bên cạnh, bọn người Trần Tư Tư cười ngượng ngùng, Diệp Dĩ Mạt đã gặp mặt anh một lần, nên cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Anh khỏe chứ, Tiếu Hàm thế nào rồi?” Diệp Dĩ Mạt biết rõ còn hỏi, mặc dù Tiếu Hàm cũng chưa giải thích qua với cô, nói Chu Triển Nguyên là bạn trai của cô, chẳng qua là để cho Lý Thụy chết tâm. Nhưng mà Diệp Dĩ Mạt lại cảm thấy Tiếu Hàm nói những lời này cũng hơi quá rồi, trên thế giới này, cái gì cũng đều có khả năng. Rõ ràng đều là trai tài gái sắc cả.

“Chào mọi người, tôi là Chu Triển Nguyên, anh trai của Tiếu Hàm, Tiếu Hàm uống hơi nhiều, tôi đưa cô ấy về trước.” Chu Triển Nguyên vẻ mặt tao nhã, giọng nói cũng lịch sự.

Nếu Trần Tư Tư hám trai đã thất thần gật đầu, Diệp Dĩ Mạt lại biết quan hệ giữa bọn họ, tất nhiên cũng không có gì phải bận tâm nữa, vì vậy, cô giáo Tiếu đang mê man ngủ liền bị giao cho tổng giám đốc Chu.

“Cô giáo Diệp, đây là anh trai của Tiếu Hàm sao?” Trần Tư Tư nắm cánh tay của Diệp Dĩ Mạt thét chói tai, vì sao Tiếu Hàm không nói sớm cho cô biết cô ấy có một anh trai cực phẩm như vậy chứ! Trần Tư Tư phát điên, nhưng mà hai giây sau, cô bình tĩnh lại, thực ra Tiếu Hàm nhà các cô cũng không tồi, ánh mắt tròn trịa rất khả ái. Hai người rất hợp.

Gương mặt những người phụ nữ đã kết hôn đều hối tiếc, kết hôn sớm như vậy mà làm gì chứ, nhìn thấy người đàn ông tốt cũng không thể nhào tới được! Haiz ~

Khóe mặt Diệp Dĩ Mạt giật giật, mấy cái người này, bình thường quen giả bộ nghiêm túc, không nghiêm túc thì lại không giống người tí nào. “Không phải là anh em ruột thịt, thanh mai trúc mã, hai người không có vấn đề gì, các cô thấy thế nào?” Ánh mắt Diệp Dĩ Mạt quét khắp nơi.

Mọi người đồng thời gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra, ‘Chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh’.

Quả nhiên là giáo viên nhân dân, khả năng hiểu nghĩa rất là nhanh.

Tiểu Từ chỉ vào cái túi màu cà phê trên ghế salon, khóe miệng co quắp: “Túi của Tiếu Hàm!

Ầm!

Mọi người đều ngã ngửa. Cái này phải làm sao! Đuổi theo cũng không kịp!

Diệp Dĩ Mạt vỗ ngực, tự an ủi mình: “Tiếu Hàm phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì!” Chu Triển Nguyên là một chính nhân quân tử! Mọi người phải tin tưởng anh ấy!

Mọi người lần nữa gật đầu, tự lừa gạt chính mình thật ra rất có tác dụng. Số Tiếu Hàm đánh cuộc có kém một chút, những lúc khác cũng không tệ lắm, không đến nỗi lưu lạc đầu đường.

Còn chờ gì nữa? Một cái ánh mắt Diệp Dĩ Mạt quét tới, cầm túi của Tiếu Hàm lên, đi về!

Chu Triển Nguyên đỡ Tiếu Hàm lên xe, lái được một nửa, mới nhớ ra không biết Tiếu Hàm để chìa khóa nhà ở đâu, vỗ vỗ bả vai cô, hỏi hai tiếng, một lúc lâu mới nghe được cô trả lời: “Trong túi xách.”

Túi? Ở đó có túi?

Chu Triển Nguyên không khỏi ảo não, vậy mà không cầm túi.

Không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho lão Triệu, để cho lão sang phòng bên cạnh xem xem túi của Tiếu Hàm có ở đó hay không. Kết quả đương nhiên lão Triệu làm việc không thành, thất bại có thừa, phòng bên cạnh về sớm, túi? Ngay cả túi hột dưa cũng không nhìn thấy!

Chu Triển Nguyên cũng không lo túi của Tiếu Hàm bị mất, nghĩ chắc là mấy đồng nghiệp của cô đã cầm về trước, chẳng qua là, bây giờ phải đưa cô về chỗ nào đây? Quán rượu? Đưa một cô gái uống rượu say bỏ vào quán rượu?

Quên đi, vẫn là đưa về nhà đi, để cho cô ngủ ở phòng Nãi Tích là được.

Về đến nhà đã là mười một giờ, Nãi Tích đã được dì Lý dỗ ngủ rồi, trong phòng bếp còn có thức ăn đã được hâm nóng. Dì Lý về trước luôn để lại thức ăn cho anh, nói sợ anh về nhà không có đồ ăn.

Hôm nay xem ra, anh và Nãi Tích chen chúc nhau một chút.

Chu Triển Nguyên bế Tiếu Hàm đặt lên giường mình, cởi giày cho cô, giật mình, đang muốn cởi áo khoác cho cô, nhưng cô mơ mơ màng màng, ngày thường làm gì có chuyện nhu thuận, cô mới không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vặn vẹo eo nhỏ kịch liệt, bị cô kéo, anh không đứng vững, liền ngã nửa người xuống giường, tuy tay chống được trên gối, nhưng mà trong khảng cách ngắn, đập vào mắt có thể chạm vào lông mi dài cong vút của cô, như một chiếc quạt nhỏ chợt vụt sáng, mà trên môi ấm áp….

Chu Triển Nguyên hoảng hốt vội vàng đứng dậy, nhịp tim đập rất nhanh, ai ngờ càng khẩn trương, động tác lại càng dựa sát hơn, vốn dĩ là chuyện bình thường, kết quả lại làm anh chật vật không thể tả.

Vất vả lắm mới từ trên người cô bò dậy được, Chu Triển Nguyên không dám ngừng lại lâu hơn nữa, trên mặt mơ hồ nóng lên, trải chăn đắp lên cho cô, chuẩn bị rời đi, ai ngờ cô say rượu đã không còn tỉnh táo như ngày thường, rất mạnh mẽ, kéo tay áo anh, nghiêng đầu, nâng lên ánh mắt tròn to dịu dàng ngơ ngác theo dõi anh, so với ngày thường cô trẻ trung thoải mái, giờ phút này cô vừa mơ hồ vừa lười nhác, vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm một tầng đỏ ửng mất tự nhiên, đôi môi anh đào mọng nước đỏ tươi, mùi rượu nhàn nhạt xông vào mũi, cũng không khó ngửi, còn có cả hương thơm của rượu đỏ Điềm Điềm.

Chu Triển Nguyên giật mình tại chỗ.

Tiểu Hàm ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy rất khát, muốn uống nước, muốn uống thật nhiều thật nhiều nước. Hử? Cái này là cái gì? Có thể uống sao? Tiếu Hàm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Triển Nguyên, cắn môi dưới cười rất đắc ý.

Chu Triển Nguyên bị cô nhìn chăm chú làm cả người mất tự nhiên, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi thật giống như anh có ý đồ không tốt, dùng sức kéo ống tay áo từ trong tay cô ra, làm thế nào cũng nhất quyết không nhìn cô chu mỏ ủy khuất, chớp chớp đôi mắt như một đứa trẻ. Say rượu là không tốt, anh biết.

Vẫn không thể nhẫn tâm được, hỏi ra lời: “Tiếu Hàm, còn có chuyện gì sao?” Chu Triển Nguyên mở miệng, chính anh cũng không nhận ra trong giọng nói của mình có chút căng thẳng.

“Khát…” Ngón tay ngọc xanh nhạt điểm lấy đôi môi hồng thuận, thủy thủy, oánh oánh, một đôi mắt to ngập tràn một tầng hơi nước, Tiếu Hàm nghiêng đầu yếu ớt làm nũng.

Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vuốt vuốt huyệt Thái Dương, xem ra anh còn phải phục vụ triệt để.

Chu Triển Nguyên quay người rót nước, đưa cho cô, ai ngờ cô làm nũng thành nghiện, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, yếu ớt nói: “Ừm em…”

Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười, cô thay anh chăm sóc con trai, anh liền đến chăm sóc cô, cũng được coi như là báo ân. Nghĩ như vậy, anh liền ngồi vào mép giường, đỡ cô dậy, đưa cái ly tới bên miệng cô, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô uống vào, mới thở phào nhẹ nhõm, may mà uống loại rượu chất lượng, không om sòm không ăn vạ, chỉ làm nũng, cô nhóc này.

“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.” Chu Triển Nguyên đặt ly lên tủ đầu giường, vừa định đứng dậy, lại chưa kịp phản ứng, liền có một hơi thở mang cỗ hương vị ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi, mà làn môi mềm mại của cô lại phủ lên môi anh.

Hôn.

Nụ hôn thứ hai.

Chu Triển Nguyên ngây người. Anh, tổng giám đốc Chu bị người ta ăn đậu hũ! Còn là một cô nhóc say rượu!

Mà lúc này tên đầu sỏ lại hoàn toàn trong trạng thái không bình thường, bất mãn buông miệng, đôi mi thanh tú nhăn thành một nhúm, miệng nhỏ mân mê: “Một chút cũng không ngon! Hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.