Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 28



Tỉnh lại trong trạng thái kinh hãi, Chu Triển Nguyên hóa ngã xuống nhìn Tiếu Hàm.

Cả người như gỗ đắp chăn cho cô, Chu Triển Nguyên che miệng cứng ngắc đi ra khỏi phòng, rồi lại cứng ngắc cả người ôm gối và chăn đi vào phòng con trai, nằm xuống một bên giường.

Mặc dù ban đêm tĩnh lặng, nhưng một đêm kia anh vẫn không chợp mắt. Cái xúc cảm mềm mại, trơn trượt kia, nở nụ cười ngây thơ làm động lòng người, cố quên cũng không được. Trong bóng tối, Chu Triển Nguyên vô ý thức vuốt môi mình, trên môi phảng phất vẫn còn giữ nhiệt độ ấm áp của cô, nhịp tim chợt đập nhanh hơn bình thường, trước mắt đều là hình ảnh cô ngây ngô…

Đây là có chuyện gì? Trong bóng tối, nghe tiếng hít thở của Nãi Tích, Chu Triển Nguyên nặng nề bưng kín mặt của mình. Anh chợt cảm thấy mình rất tồi tệ, anh nhìn cô trưởng thành, lúc bé, cô nhỏ bé vui vui mừng mừng ở sau lưng anh gọi anh trai, anh vẫn xem cô là em gái mà thương yêu mà!

Hung hăng nhéo mình một cái, Chu Triển Nguyên nhíu mày ưu tư, anh đã không còn là chàng trai mới mười bảy tuổi nữa, đã qua cái tuổi nhiệt huyết dâng trào từ lâu, vì tình yêu mà bất chấp tuổi tác, việc ngoài ý muốn như hôm nay trước đây từng có, sau này cũng sẽ xảy ra không ít.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Tiếu Hàm không phải người ngoài, mình không được có ý nghĩ bất lịch sự. Rõ ràng chỉ cách một bức tường, mà Chu Triển Nguyên cảm giác thật giống như cách vạn năm vậy. Khoảng cách giữa anh và cô, ở trong lòng anh đã kéo dài qua vô số khe rãnh.

Ngày thứ hai khi Tiếu Hàm tỉnh lại, đập vào mắt không phải là chiếc đèn màu lam treo ngược quen thuộc của cô, đầu óc lại có chút đau nhức, trong lòng chợt một mảnh lo lắng không yên.

Đắp trên người cô là chăn mỏng màu tím, quanh quẩn ở chóp mũi là một mùi hương quen thuộc, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm cho cô cảm thấy an lòng.

Nhìn lại xung quanh, bố cục của căn phòng rất đơn giản, hào phóng, rồi tựa như thiếu đi một chút gì đó, màu sắc mát mẻ của cách trang trí với bầu không khí tao nhã, lại cảm thấy thiếu đi một chút ấm áp.

Suy nghĩ kỹ một lúc, Tiếu Hàm chống đầu hơi đau, cũng không nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua, cô và các chị em cùng đi hát karaoke, sau đó uống rượu, còn chơi trò chơi…

Đang chống đầu suy nghĩ, một bóng dáng nho nhỏ từ cửa nhào về phía cô: “Cô giáo Tiếu!” Tối hôm qua cô giáo Tiếu đến thăm nó tại sao lại không gọi nó tỉnh dậy? Thật là đáng ghét ~~ may là buổi sáng ba ba nói với nó là cô giáo Tiếu tới đây ~~

“Nãi Tích?” Tiếu Hàm nửa mơ hồ nửa chợt nói, nghĩ lại, ngày hôm qua ở phòng bên cạnh nhìn thấy anh Triển Nguyên, nghĩ chắc là anh ấy đưa cô về. Chẳng trách cảm thấy căn phòng này nhìn rất quen mắt, sắc thái trong trẻo lạnh lùng ngược lại với kiểu dáng bên ngoài phòng khách.

“Nãi Tích, trước tiên con đứng lên cái đã, sau đó để cô giáo Tiếu rời giường nữa có chịu không?” Tiếu Hàm thở hổn hển nói. Đứa bé sáu tuổi thật ra cũng rất nặng nha, đặc biệt là bay nhào tới, xương sườn đều muốn gãy ra cả.

“…” Nãi Tích bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn bò dậy, đứng ở một bên chờ Tiếu Hàm rời giường.

Tiếu Hàm mặc áo khoác, không dám nhìn ra bên ngoài, việc này, bỗng nhiên tỉnh lại trong phòng của một người đàn ông khác, cho dù người kia là người mình cư xử như anh trai, nhưng dù sao cũng không phải là anh trai ruột thịt, trong lòng Tiếu Hàm vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm.

“Cô giáo Tiếu, ba ba đã đi mua điểm tâm rồi, khăn mặt và bàn chải đánh răng để ở bên kia, ba ba để cho cô dùng.” Nãi Tích lôi kéo Tiếu Hàm ra bên ngoài vừa đi vừa chỉ chỉ vào hộc tủ trong phòng tắm.

Tiếu Hàm bước vào nhìn thấy ở đó bày khăn lông và bàn chải đánh răng hoàn toàn mới, trong lòng chợt thấy ấm áo, cảm kích anh chu đáo.

Rửa mặt xong, Chu Triển Nguyên cũng đi mua bữa sáng về, cháo, bánh bao, đều để tiêu hóa tốt, say rượu dạ dày sẽ có chút khó chịu, ăn chút gì đó mềm mềm tương đối tốt.

“Tiếu Hàm, em ăn chút gì trước đi, tối qua em say rượu, kết quả anh lại không cầm túi xách của em về, không thể làm gì hơn đành đưa em về đây.” Chu Triển nguyên cúi đầu đưa cháo cho Nãi Tích, giọng nói làm ra vẻ bình tĩnh, “Đợi lát nữa em gọi điện thoại cho đồng nghiệp hỏi thử xem, hỏi xem túi của em đang ở đâu, anh đưa em đi qua lấy về.”

Không dám ngẩng đầu. Không dám nhìn vào ánh mắt xinh đẹp dịu dàng của cô. Đêm qua không cẩn thận hôn… Chu Triển Nguyên đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.

Cầm bát đưa tới trước mặt Nãi Tích, một bên nhìn nó nói: “Ăn cháo từ từ.” Nói xong, Chu Triển Nguyên cũng không nhìn cô, đẩy bánh bao tới trước mặt cô, chính mình cũng vùi đầu ăn cơm để đứng dậy nhanh.

Mặc dù Tiếu Hàm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ của Chu Triển Nguyên như vậy, cô cũng không tiện lên tiếng, liền ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn bánh bao. Bánh bao trơn nhẵn, hòa lẫn mùi thơm của hành lá, rất ngon. Lúc đầu Tiếu Hàm cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, ăn chút bánh bao sau đó cũng thấy dễ chịu hơn chút.

“Anh Triển Nguyên, cam ơn anh.” Tiếu Hàm ngượng ngùng mở miệng, ánh mắt không dám nhìn thẳng anh, để cho anh nhìn thấy bộ dạng mình say rượu, thật ra trong lòng Tiếu Hàm rất để ý. “Anh Triển Nguyên, có thể cho em mượn di động của anh được không?” Tiếu Hàm lúng ta lúng túng nói.

Điện thoại di động của cô để trong túi xách, gọi điện sẽ biết túi đang ở đâu.

Chu Triển Nguyên mặt không đổi đưa di động cho cô, tay phải cũng không đặt đũa xuống, ánh mắt cũng không nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm.

Tiếu Hàm nhìn bát cháo trước mặt Chu Triển Nguyên, có chút buồn bực, khu này bên ngoài bán cháo ngon vậy sao? Cái bộ dạng này của anh Triển Nguyên, có phải gọi là hận không thể nuốt xuống ngay lập tức hay không? Nhưng mà vì sao vẻ mặt của Nãi Tích lại có chút khó chịu vậy?

Hai cha con kỳ quái.

Là Diệp Dĩ Mạt nghe điện thoại, nói cô đợi lát nữa sẽ đưa túi trả lại cho cô. Tiếu Hàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không cần làm phiền anh Triển Nguyên, thật tốt. Cô cảm thấy bây giờ mà ra nói chuyện với anh có chút không có ý tứ. Nhìn tâm tình của anh Triển Nguyên có vẻ không được tốt.

Chẳng lẽ cô đi ra ngoài chơi quá mức nên anh tức giận? Càng nghĩ Tiếu Hàm càng cảm thấy, từ nhỏ anh Triển Nguyên đã phụ trách trông coi cô thay cha mẹ, thời điểm học tiểu học vẫn luôn là anh Triển Nguyên đưa đón.

Tiếu Hàm lặng lẽ đưa di động đẩy tới bên cạnh Chu Triển Nguyên, lo lắng tiếp tục ăn bánh bao, một chén bánh bao cũng bị cô khuấy đến mức hỗn độn, bây giờ Nãi Tích nhìn không nổi nữa, mới sáng sớm, hai người này đang làm cái gì đây?

“Cô giáo Tiếu, cô không thích ăn bánh bao sao?” Bánh bao Lương Ký rất nổi tiếng đó nha, thật sự rất thơm ngon, nó cũng rất thích ăn nha. Tại sao dáng vẻ cô giáo Tiếu giống như một chút cũng không thích chứ?

Nghe thấy thế, Chu Triển Nguyên ngẩng đầu lên, đúng lúc vừa rồi Tiếu Hàm tim cũng đập loạn nhịp, sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt chống lại Chu Triển Nguyên không hề chớp mắt, chượt liền đỏ mặt.

Chu Triển Nguyên đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khát nước, cô gái trước mặt mặt mũi đáng yêu, trắng nõn, một đôi mắt đen linh động thẹn thùng khép xuống, đôi môi dính mỡ trơn mịn xinh tươi, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua vô ý chạm vào, cảm giác ấm ấp mềm mại…

Chu Triển Nguyên ảo não chửi chính mình vô sỉ, chạm phải ánh mắt tò mò của Nãi Tích lại có chút thẹn thùng, liền cuống quýt đổi chủ đề: “Nãi Tích, con ăn nhanh lên, đợi lát nữa ba ba đưa con đi học bơi.”

“Vâng…” Thằng nhóc cúi đầu buồn bã, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, có vấn đề, nhất định có vấn đề, ba ba hôm nay sao lại mất khí chất như thế chứ? Ăn cơm cũng có thể thất thần không để ý.

“Anh Triển Nguyên, em có vẻ nên trở về, chị Diệp sẽ lập tức đưa túi đến trả lại.” Tiếu Hàm cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, ánh mắt có chút né tránh, ít nhiều có chút chột dạ.

“Ừm.” Chu Triển Nguyên cũng tùy ý gật đầu một cái, không thể duy trì im lặng mãi, cũng không nói thêm gì nữa, cứ như vậy, Tiếu Hàm tự nhiên cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn bánh bao, trình độ nhu thuận kia gần giống với anh bạn nhỏ Nãi Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.