Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 30



Ngày hôm qua Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Cao Thần, nói là cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Tiếu Hàm suy nghĩ một chút, Chủ nhật cũng không có việc gì làm, gặp lại bạn học cũ ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì, liền đồng ý.

Không ngờ Cao Thần đưa cô đến quán cơm của lão Lý, cách trang trí ở đó cô cũng thích, một bữa cơm ăn rất hài lòng, trên đường đi cũng nhắc lại chuyện hồi bé, khoảng cách vì chuyện này cũng dần dần biến mất giữa hai người.

Đến cổng khu chung cư, Tiếu Hàm xuống xe, không phải cô không muốn mời Cao Thần lên ngồi chơi một lát, thật sự là mấy ngày trước cô lười, trong nhà rất luộm thuộm, nên cũng không dám mời.

“Cảm ơn bữa ăn hôm nay nhé.” Tiểu Hàm mỉm cười nói, “Lần sau nhớ đưa bạn gái đi theo, phải để cho bạn học cũ gặp mặt một chút chứ.” Nhớ lại khi Cao Thần nhận cuộc điện thoại kia, vẻ mặt cười rất ngọt ngào, Tiếu Hàm cũng không làm anh mất hứng, nhìn ra được, tình cảm của bọn họ chắc rất tốt.

“Được, nhưng mà Tiểu Hân, ách, có chút hiếu động, cậu bỏ qua cho nhé.” Cao Thần có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, cười hì hì nói.

Tiếu Hàm nhớ đến giọng nói trong cuộc điện thoại vừa rồi mười phần là giọng con gái, cũng hiểu được cách nói ‘khéo léo’ của Cao Thần, có chút gì gọi là hiếu động chứ, rõ ràng không mở âm lượng lớn, mà giọng nói ấy còn lớn hơn cả máy phóng thanh nữa. Câu nói kia “Anh đi chơi mà không đưa em đi theo!!!” Nó vang vọng cả phòng ăn, Tiếu Hàm muốn không nghe thấy cũng không được.

Đáy mắt Cao Thần mang theo vẻ cưng chiều, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiểu Hân học Taekwondo, nên tính tình hơi nóng nảy, nhưng là người rất dễ gần, những cô gái như cậu mới có thể thuyết phục được.” Tiểu Hân thích nhất là những cô gái dịu dàng ít nói như Tiếu Hàm, như cô ấy đã nói, mình không thành thục nữ được, thì không thể thỏa thích nhìn cho đã mắt sao?

“Được, lần sau cùng nhau đi ăn một bữa, dù sao trừ ngày chủ nhật tôi bận về nhà còn lại cũng không bận việc gì, còn đang thấy chán không kiếm được người nào đưa tôi đi chơi đây.” Đồng nghiệp của cô cũng có một nửa là giống cô, ở nhà đã quen, không muốn phải vội vàng hẹn hò nói chuyện yêu đương rồi kết hôn, có thời gian thì cùng cô ấy đi ra ngoài chơi.

Không biết sao, Tiếu Hàm thấy được gặp cô gái không biết mặt mà mình ấn tượng là rất tốt, nghĩ tính tình thẳng thắn như vậy chắc cũng là người dễ gần. “Cứ quyết định như vậy đi, chủ nhật gặp nhé.” Tiếu Hàm xuống xe, quay về hướng Cao Thần đứng một bên cười nói.

Chu Triển Nguyên cũng không nghe thấy bọn họ nói gì trên xe, lọt vào tai lại chính là câu này. Tiếu Hàm vui vẻ cùng người đàn ông khác hẹn cuối tuần gặp nhau. Bọn họ là quan hệ như thế nào?

Chu Triển Nguyên cảm giác trái tim mình bị người ta bóp nghẹt rất khó chịu, nhưng lý trí lại nói cho anh biết, anh khồn có tư cách đi chất vấn cô, cô đồng ý gặp mặt ai đều là quyền tự do của cô.

“Ba ba, cô giáo Tiếu ở đằng kia…” Nãi Tích nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói. Lần đầu tiên thấy vẻ mặt của ba ba nghiêm túc như vậy, xem như nó đánh nhau ở nhà trẻ, ba ba cũng không có quá như thế.

Chu Triển Nguyên đối với lời của con giả vờ làm lơ, chẳng qua là nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nữ xinh đẹp dịu dàng, nam đẹp trai cao to, mấu chốt chính là, bọn họ cũng rất trẻ tuổi.

Quả thật rất xứng đôi. Ở trong lòng Chu Triển Nguyên thầm thở dài, chỉ vừa mới bắt đầu nảy sinh ý niệm thì tất cả đều bị ép buộc trở lại, Tiếu Hàm là cô gái tốt như vậy, cũng nên có người đàn ông tốt xứng đáng hơn anh. Chu Triển Nguyên cười khổ, xem cô như là một người em gái mà yêu thương, nhìn cô cười vui vẻ, là được rồi.

Nãi Tích không biết ý định của ba ba đã thay đổi, nó chỉ biết là cô giáo Tiếu cười với người khác, còn thấy cười đến vui vẻ như vậy, nó không thích, nó rất không thích.

“Cô giáo Tiếu!” Chu Triển Nguyên chưa kịp kéo con trai, Nãi Tích đã hướng về Tiếu Hàm gào to.

Tiếu Hàm nghe được âm thanh của Nãi Tích, quay đầy lại, quả nhiên cách đó không xa thấy hai cha con mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt không khỏi vui vẻ hơn, vội vàng vẫy vẫy tay với Nãi Tích: “Nãi Tích, tới đây.”

Nãi Tích nhìn ba ba một chút, thấy anh không gật đầu, cũng không lắc đầu, liền đánh liều chạy lại Tiếu Hàm.

“Cô giáo Tiếu, đây là ai vậy?” Giọng nói của Nãi Tích rất là không thân thiện hỏi, nhưng mà địch ý này lại giấu ở trong giọng nói non nớt của con nít, một chút cũng không nghe ra được gì.

Tiếu Hàm cười sờ sờ đầu của nó, nhìn nó nói: “Đây là bác Thúc, bạn hồi tiểu học của cô giáo Tiếu.”

Nãi Tích bĩu môi, một chút cũng không muốn gọi như thế với người cùng nó giành chức người đàn ông của cô giáo Tiếu.

Cao Thần không thèm để ý, nhìn Nãi Tích mà ánh mắt có chút ngạc nhiên, ơ, đứa trẻ này sao lại nhìn rất giống một người? Việc đó để lại cho tuổi thơ của cậu ta một bóng ma thê thảm…

Nãi Tích dáng dấp rất giống Chu Triển Nguyên, nhất là ánh mắt kia, cũng lấp lánh có thần giống nhau.

Lúc này, Chu Triển Nguyên cũng đi tới, nhìn về phía Tiếu Hàm cười cười, lại nhìn Cao Thần lễ phép chào, mới hỏi: “Tiếu Hàm, người này là?”

Sắc mặt Chu Triển Nguyên như thường, anh là người đã trải qua bao sóng to gió lớn, việc này còn chưa đến nỗi không có chừng mực, mặc dù đang mặc đồ ở nhà, nhưng khí chất quanh thân lại làm cho người ta kính sợ một chút cũng không giảm bớt.

Cao Thần vừa nhìn thấy Nãi Tích còn có chút nghi ngờ, đợi đến khi thấy Chu Triển Nguyên, trong lòng liền đánh mạnh một cái, người này, sao lại giống người kia như vậy? Khi đó, Cao Thần mới tám tuổi, mỗi ngày đều tìm mọi lý do để trêu chọc Tiếu Hàm, rốt cuộc đến một ngày bị Chu Triển Nguyên biết, Chu Triển Nguyên học trung học nhưng cũng không có một chút cảm giác mình lấy mạnh hiếp yếu, bạo lực mà không bạo lực kết hợp lại với nhau, hung hăng chà đạp một Cao Thần vừa nhỏ bé vừa yếu ớt kia.

“Xin chào, tôi là Chu Triển Nguyên.” Chu Triển Nguyên vươn tay ra trước, thời điểm Cao Thần nghe được câu này, lông trên người dựng đứng giống như nhảy lùi về phía sau.

Chính là anh ta!

Câu nói kia đánh chết câu cũng sẽ không quên!

Người kia lúc rời khỏi có nói một câu: “Nếu cậu còn dám trêu chọc em gái của tôi, tôi Chu Triển Nguyên chắc chắn sẽ không để cho cậu tốt hơn đâu!” Anh trai của Tiếu Hàm mạnh mẽ không gì sánh bằng! Cái này có thể cho cậu ăn xong một quả đấm lại nói đạo lý làm cho cậu nghe xong cảm động rơi nước mắt, cảm thấy anh chính là người cứu vớt cậu khỏi sa chân vào con đường ấy!

Cao Thần cảm giác tim mình như ngừng đập, việc đấy đã trực tiếp bớp chết mối tình thuần khiết đầu tiên của cậu.”

Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm nhìn phản ứng kì quái của Cao Thần, có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, việc gì thế này? Trong lòng Chu Triển Nguyên càng thêm khinh thường, quả nhiên chỉ là gối thêu hoa.

Không đợi Chu Triển Nguyên nói chuyện, Cao Thần chợt bắt được tay của anh, tâm tình kích động, vẻ mặt còn kém sắc nói: “Anh trai! Em không có trêu chọc Tiếu Hàm!”

Chu Triển Nguyên ngớ người, không rõ là có việc gì.

Còn Tiếu Hàm thì đầu đầy vạch đen, khóe miệng giật giật, đoán là Chu Triển Nguyên không nhớ có chuyện như vậy, anh thay cô dạy dỗ một bé trai hay trêu chọc cô.

“Anh Triển Nguyên, cậu ta là Cao Thần, chính là bé trai ngăn chặn em ở trên đường khi còn bé…” Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ tội nghiệp nhìn cô của Cao Thần, không khỏi áy náy, chuyện năm đó, để lại cho Cao Thần một bóng ma như thế nào, mới có thể làm cho cậu ta phản ứng như bây giờ chứ.

Chu Triển Nguyên vừa nghe lời này, trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện khi còn bé, quả thật có một chuyện như vậy, mỗi lần Tiếu Hàm về nhà đều khóc sướt mướt, anh hỏi thật lâu mới biết trên đường luôn có một tên nhóc xấu xa ngăn cô không cho cô về nhà. Tất nhiên anh sẽ không thể để cho em gái bị khinh dễ, cho nên chỉ dạy dỗ cậu ta một chút mà thôi.

Làm sao Chu Triển Nguyên chỉ dạy dỗ có một chút, khi đó tuổi của Cao Thần còn nhỏ, lại trở thành cả đời khó quên. Hôm nay có lẽ Cao Thần đã nhớ lời nói năm đó của Chu Triển Nguyên khi dạy dỗ cậu, nhưng hình tượng cao lớn dũng mãnh của Chu Triển Nguyên lại vĩnh viễn khắc sâu trong đầu.

Chu Triển Nguyên nghe vậy, không khỏi có chút lúng túng, người nào mà lúc bé không làm một vài chuyện ngu ngốc chứ. Rút tay ra khỏi móng vuốt của Cao Thần, Chu Triển Nguyên mới lên tiếng: “Tôi cũng không nói cậu khinh dễ Tiếu Hàm, đây là cậu có ý gì?” Chẳng lẽ cậu ta có ý định này? Ánh mắt của Chu Triển Nguyên không khỏi nheo lại đầy nguy hiểm.

Cao Thần nghiêm túc bị hạ hình tượng, đỡ đỡ mắt kính, có chút khó khăn nói: “Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện thôi…” Từ tám tuổi đến sau này chỉ sợ lại bị anh trai của Tiếu Hàm tóm, cho nên ngay cả trung học cơ sở cũng chọn trường cách xa Tiếu Hàm nhất. Nội tâm Cao Thần lại nghĩ đến, mình cũng không phải là từ lúc ấy bắt đầu miễn dịch đối với các cô gái dịu dàng tao nhã sao? Thấy một thì tránh một, thấy hai thì tránh một đôi sao?

“Anh trai, em đưa Tiếu Hàm về đến nhà, em còn có việc phải đi trước đây.” Nói xong, chỉ kịp nói tiếng tạm biệt với Tiếu Hàm, Cao Thần liền nhảy thật nhanh vào trong xe, lái ô tô rời đi.

Nhìn quỹ đạo xe đi có chút hơi vặn vẹo, khóe miệng Tiếu Hàm giật giật.

Chu Triển Nguyên rất bất mãn với câu ‘anh trai’ của Cao Thần, tuổi của anh lớn hơn cậu ta, nhưng không nói, cũng không có nhìn ra đâu chứ? Còn nữa, nếu cậu ta giống Tiếu Hàm gọi anh là anh trai…

Nghĩ như vậy làm cho Chu Triển Nguyên càng thêm khó chịu, đừng nói Tiếu Hàm không phải em gái của anh, coi như là em kết nghĩa, cũng không thể cho người đàn ông khác cường điệu lên như thế được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.