Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 65



Đây là lần đầu tiên Nãi Tích đến nhà của Tiếu Hàm. Căn phòng nhỏ mà Tiếu Hàm thuê kia thì cậu đã đến nhiều lần, gần như quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa, nhưng ngôi nhà này thật sự là lần đầu tiên cậu tới.

Cậu nhóc rất thận trọng, chú ý đi ở giữa ba và cô giáo Tiếu, một tay của  cậu dắt tay ba, một tay kia cầm tay cô giáo Tiếu, trên lưng của cậu là chiếc ba lô nhỏ dùng đựng sách vở, bên trong là món quà đặc biệt cho bà ngoại và cô giáo Tiếu, đó là những chiếc vỏ sò, vỏ ốc mà cậu đã nhặt ở biển.

"Cha, mẹ, chúng con đã về rồi." Tiếu Hàm vừa vào cửa lập tức vừa cười tủm tỉm vừa hướng về phía ba mẹ mình cất tiếng chào hỏi. Hôm nay mới sáng sớm mẹ đã thúc giục cha đi mua đồ để nấu nướng, nói là đồ ăn buổi sáng mới là đồ tươi mới, hôm nay bà muốn biểu hiện bản lĩnh của mình, bà muốn nấu nương cho cậu nhóc kia một bữa ăn thật hoàn hảo.

Ài ài, cô vốn là khuê nữ của nhà này, vậy mà ngày thường trở lại sao cô không thấy mẹ mình tích cực như vậy nhỉ, quả thật có sự đối xử khác biệt mà...

"Đã về rồi đấy à?" Từ trong phòng bếp, Vương Lan Phương nhô đầu ra, vừa nhìn thấy cậu nhóc đang cười híp mắt kia, đôi mắt lập tức sáng lên, cởi luôn cái tạp dề rai, dứt khoát nhét vào trong ngực lão già, mặt mày rạng rỡ đi ra khỏi phòng bếp, dùng ngữ điệu không thể nào dịu dàng hơn nữa, lên tiếng hỏi: "Nãi Tích đã tới rồi à? Cháu có đói bụng không? Có khát hay không vậy? Muốn uống sữa tươi hay là cola đây? Hay là bà ngoại ép cho con ly nước trái cây nhé?"

Tiếu Hàm mặt xạm lại,  nhìn mẹ mình trước mặt dưới dạng là một bà ngoại sói, có cần thiết phải khoa trương như vậy hay không. Vẫn còn may đây không phải là trên đường cái, nếu không người ta sẽ cho rằng bà muốn dùng những thứ này để lừa trẻ con để bán đi đấy."Mẹ, Nãi Tích uống nước là được rồi, trẻ con vẫn nên uống ít nước trái cây sẽ tốt hơn."

Vương Lan Phương trừng mắt nhìn con gái, con nhóc này, đã sắp làm mẹ người ta rồi đó, vậy mà vẫn còn chưa tỉnh ngộ phải không! Bà làm như vậy là khách khí, khách khí đấy, có biết hay không hả!

"Bà ngoại, Nãi Tích không đói bụng đâu ạ, ở trên xe Nãi Tích được ăn bánh mì rồi ạ, còn cái này nữa..." Nãi Tích tránh ra khỏi tay của ba và cô giáo Tiếu, lấy chiếc ba lô từ trên lưng xuống, lục trong đó ra một túi ny lon lớn bao kín, cũng không biết trong đó có thứ gì đồ. Cậu nhóc cười đến cong cả mắt, hướng về phía Vương Lan Phương làm nũng: "Bà ngoại, cháu nhặt vỏ ốc vỏ sò để tặng cho bà đấy. Cô giáo còn khen cháu đã nhặt được những vỏ ốc vỏ sò xinh đẹp nhất... Vương Tiểu Nha cũng muốn cháu tặng, nhưng cháu cũng không tặng cho bận ấy đâu, cháu nói đây là quà để tặng cho bà ngoại, không thể tặng ai được..."

“Ôi chao, cháu ngoan của tôi...” Lúc này khóe miệng của Vương Lan Phương đã cong lên thành một đường cong quá mức rõ ràng, khiến Tiêu Kiến đang bị một đống rau dưa để đầy ở trong phòng bếp kia tự dưng cảm thấy sự biến đổi kia thật quá trơ trẽn. Rốt cuộc, ngày hôm qua ai là người nắm quyền đã thề rằng, mình sẽ không chịu thất thủ đây!

Còn dùng những ngôn từ chính nghĩa mà tỏ ra mình chỉ xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo mới chịu giúp một tay để chăm sóc cho đứa trẻ mà thôi. Vậy mà khi thằng nhóc nhà người ta cứ một câu gọi bà ngoại, hai câu gọi bà ngoại như thế, tại sao cũng không thấy bà có nửa điểm phản ứng vậy?

Lúc này trong đầu Tiêu Kiến này đang tức giận lắm, Nãi Tích vừa quay đầu liền đối mặt với ông: "Ông ngoại, Nãi Tích cũng mang quà tặng cho ông đây ạ...” nói xong, cậu bé cười híp mắt lắc lắc bình rượu thuốc trong tay, cô giáo cháu đã nói rằng, đây là thứ quà tốt nhất để tặng cho ông ngoại đó.”

Tiêu Kiến lập tức phản bội, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: "Ái chà, thật là ngoan ngoãn, thật là quá ngoan ngoãn, ông ngoại sẽ nấu cho cháu thật nhiều đồ ăn ngon nhé, cháu chờ ông một lát...”

Tiếu Hàm:...

... Cô thật sự không thể không bội phục cậu nhóc này, nhưng, sự thật đã chứng minh, sức cuốn hút của cậu nhóc này là vô cùng! Nói không chừng, về sau khi mang theo cậu nhóc này đi shop¬ping, còn có thể được giảm giá! Đây chính là hoạt động để được giảm giá mà!

"Ông ngoại à, ngài thật cực khổ, để Nãi Tích tới giúp ông nhé...”

Chu Triển Nguyên cũng toát mồ hôi, nhóc con này sau một đợt đi trại hè trở về nhà thì đã trở nên một người biết nói những lời ngon tiếng ngọt như vậy. Chu Triển Nguyên cũng không hề biết rằng mẹ của mình đã sớm âm thầm dặn dò thằng cháu nội của mình  đầy đủ, khi đến nhà bà ngoại, miệng lưỡi phải ngọt thế nào, phải dùng những lời lẽ ngoan ngoãn để dụ dỗ ông ngoại và bà ngoại ra sao, ông ngoại thích nghe cái gì, bà ngoại cùng ông ngoại cũng thích nghe cái gì... 

Cho nên mới nói, bà nội Chu cũng rất thích nghe cháu mình nói lời nịnh nọt, ngài cũng đã làm một chuyện thật tốt đó...

"Ấy ấy ấy, Nãi Tích cháu không phải cực khổ đâu, đi ra ngồi ở trên ghế sofa đi! Tiểu Hàm à, đi lấy mấy quyển sách manga  mà ngày hôm qua ba đã mua đó, con mang ra cho Nãi Tích đọc đi...” Tiêu Kiến vui sướng hài lòng tay cầm chiếc xèng đảo món ăn vừa lên tiếng dặn dò với Tiếu Hàm.

Trán Tiếu Hàm đầy vạch đen, cha, rốt cuộc hai người đã chuẩn bị được bao nhiêu thứ rồi?

"Cám ơn ông ngoại..." người bạn nhỏ  nói năng rất có lễ phép. Các ông bà già bình thường chỉ thích những đứa bé có lễ phép, cho nên ở trước mặt ông bà ngoại, cậu cũng muốn làm đứa bé ngoan có lễ phép.

"Không cần không cần... mà bà nó đâu, buổi sáng hôm nay không phải bà đã đi mua toàn bộ đĩa DVD của bộ phim gì nói về vương tử đó, đi lấy ra cho Nãi Tích xem đi." Ba Tiêu vẻ rất bất mãn trợn mắt nhìn bạn già một cái, thế nào mà động tác lại chậm như vậy chứ, nếu như làm người bạn nhỏ kia lạnh nhạt, vậy phải làm sao bây giờ đây!

Vương Lan Phương liếc mắt xem thường, không phải là bà đang đi tìm đây  sao, ông già lắm điều kia!

"Nãi Tích chờ một lát nữa nhé, bà ngoại cùng ông ngoại đi làm cơm, đợi lát nữa là có thể được ăn rồi." Vương Lan Phương bưng nước tới, cười cười vừa vuốt ve cái đầu của cậu nhóc, đổi lấy gương mặt rạng ngời với nụ cười rực rỡ như ánh nắng của người bạn nhỏ.

Ôi trời à, đáng yêu quá, thật sự là rất đáng yêu... Mặt mày của Vương Lan Phương tràn đầy tình yêu yêu thương.

"Ba, cô giáo Tiếu, con mời hai người uống nước nước ạ..." cậu nhóc nở nụ cười đẩy ly nước tới trước mặt ba và cô giáo Tiếu, nụ cười rất tự nhiên.

Vương Lan Phương nhìn ở trong mắt, khen ở trong lòng, là một đứa bé ngoan, rất có lễ phép, xem ra trước kia Triển Nguyên đã tốn không ít công sức đây. Nghĩ như vậy, sắc mặt của Vương Lan Phương khi nhìn Chu Triển Nguyên trước mặt mình không khỏi tốt hơn một chút: "Triển Nguyên à, cháu cũng đừng đứng như vậy nữa, nhanh ngồi xuống đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng ăn cơm."

Đáng thương cho Chu tổng quản lý, rốt cuộc anh bị người nhìn chăm chú như vậy mà trên mặt vẫn không thể lộ ra sự uất ức."Dì à, ngài không cần khách khí như vậy đâu ạ, là chúng cháu đã quấy rầy." Con trai à, con làm rất khá đấy, lượng thay đổi sẽ thúc đẩy chất biến đổi theo, trước hết phải từ xưng hô đã.

Vương Lan Phương không đồng ý trừng mắt một cái nhìn anh: "Nãi Tích ở trại hè một thời gian dài như vậy, khẳng định không được ăn ngon ngủ yên, về đến nhà đương nhiên phải bồi bổ lại cho nó thật tốt, chờ dì nấu cho nó một bữa ăn có dinh dưỡng một chút." Đã làm bác sĩ nhiều năm như vậy, Vương Lan Phương tự tìm cho mình một phương thuốc để dưỡng sinh, nói đến dinh dưỡng của bữa ăn lại càng có căn cứ rõ ràng.

Nhìn Tiểu Hàm đã biết mà, những thí nghiệm của bà đã thành công đến mức nào, nhìn xem, bà đã nuôi con gái mình phổng phao nhuận sắc thế nào...

Chu Triển Nguyên lặng lẽ liếc mắt về phía con trai, thấy gương mặt của con trai có màu da khỏe mạnh, lặng lẽ thương tiếc cho bản thân. Rõ ràng là so với con trai, anh đã phải chịu quá nhiều khổ cực, mỗi ngày đều phải tăng giờ làm việc, chỉ vì cho muốn tạo dựng cho bà xã và con trai của mình có một tương lai tốt đẹp, anh đã phải vất vả biết nhường nào. Lại còn phải đấu trí đấu dũng cùng với cha mẹ vợ tương lai đã già kia nữa. Anh đã hoàn toàn mệt mổi cả về thể xác lẫn tinh thần thế này, làm sao lại không có ai nghĩ tới để an ủi anh chứ.

Vừa nghĩ đến đoạn này, anh liền nhìn thấy gương mặt dịu dàng của tiểu Hàm đang nhìn mình, trái tim của Chu Triển Nguyên không khỏi liền mềm nhũn ra. Thật tốt, vẫn còn có tiểu Hàm đau lòng vì anh... nhưng anh không biết, Tiếu Hàm đang nghĩ, chẳng lẽ lúc nhỏ anh Triển Nguyên cũng có những lời nói ngọt như mật hay sao? Không trách được ngày đó hàng ngày trên đường về nhà, cô luôn đụng phải rất nhiều bà chị đưa cho cô những cây kẹo ngọt ngào...

Được rồi, ông chủ Chu kia thật đáng thương mà.

"Xong rồi đây, ăn cơm thôi." Tiêu Kiến nhô đầu ra hô.

Tiếu Hàm dẫn đầu đi vào phòng bếp, giúp một tay bưng thức ăn, Chu Triển Nguyên liền dắt con trai đi theo để rửa tay.

Hôm nay Vương Lan Phương tuyệt đối đã sử dụng tối đa tuyệt chiêu của mình rồi, cả một bàn tràn ngập những món ăn, cũng sắp vượt qua cả bữa tiệc Mãn Hán rồi.

"Nãi Tích à, đến lát nữa cháu phải ăn nhiều một chút nhé. Bà nội của cháu đã nói với bà, cháu rất thích ăn thịt bò, bà ngoại làm cho cháu thịt bò nạm kho tàu  đây này..." Vương Lan Phương ôm Nãi Tích ngồi vào bên cạnh chỗ ngồi của mình, lấy ra chiếc chén và thìa nhựa nhỏ đưa cho cậu. Nãi Tích lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào đôi đũa, nói ngọt ngào: "Bà ngoại, cháu dùng đũa."

Vương Lan Phương mặt mày hớn hở: "Được rồi được rồi... Nãi Tích nhà chúng ta thật thông minh..."

Tiếu Hàm lặng người lần nữa, mẹ, mẹ thật sự không hề phát hiện được rằng thật ra là mẹ đã chấp nhận điều gì đó rồi sao? Nếu như mẹ là bà ngoại của Nãi Tích, như vậy ba của Nãi Tích và con gái của mẹ là như thế nào đây? Mẹ thật sự đã thông suốt rồi sao?

"Triển Nguyên, anh ăn cái này." Nhìn cha mẹ mình đều nhiệt tình vây quanh cậu nhóc kia như vậy, Tiếu Hàm tự cho rằng bản thân không cần đề cập đến chuyện gì khác nữa, không thể làm gì khác hơn, cô quay đầu chiêu đãi Chu Triển Nguyên. Người tới cửa là khách, không thể nặng bên này mà để bên kia nhẹ hơn.

Ai ngờ khi Tiếu Hàm vừa thốt ra lời kia, đã lập tức khiến Vương Lan Phương nghĩ tới chút chuyện, cha của cháu ngoại ngoan kia... Bà có nên chỉ nhận  cháu trai mà không chấp nhận cha của cháu hay không?

Lại nói, trên thế giới này có thể có những chuyện tốt như vậy hay sao? Mua nhỏ còn được thêm cả lớn...

"Triển Nguyên à, cháu cũng ăn đi." Cha Tiêu đã đồng ý người con rể tương lai này tới tám phần rồi, trong giọng nói cũng mang theo chút hương vị trưởng bối khi nói đối với vãn bối, rốt cuộc lại nhìn thấy vẻ mặt Chu Triển Nguyên đang hết sức cảm động!

Anh đã là người trưởng thành thế này, không còn tồn tại cảm xúc mạnh mẽ được như con trai, nói ra cũng thật mất mặt.

"Chú Tiếu, dì Vương, cứ để cháu tự nhiên ạ. Nãi Tích, con còn không mau nói cám ơn với ông bà đi chứ?"

Nãi Tích bĩu môi, mặt nghiêm nghị cải chính lời nói của ba: "Ba, là ông ngoại và bà ngoại, ông nội và bà nội đang ở Thượng Hải cơ." Được rồi, quan niệm về thân phận của cậu nhóc này vẫn còn rất mạnh, những suy nghĩ này phải cảm tạ các cô giáo ở vườn trẻ. Thật sự là những giáo viên có một bài học vỡ lòng rất nghiêm túc, đó là một chuyện rất quan trọn. Có rất nhiều các các bạn nhỏ khác vẫn còn không biết rõ các mối quan hệ chú bác, thì khi đó cậu nhóc nhà anh lại có thể cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, kiên quyết sửa sang lại mối quan hệ thân thích phức tạp này. Không thể không nói, đây là một điều rất quan trọng đối với người bạn nhỏ cho sự trưởng thành của mình sau này... Phải biết rằng, có rất nhiều người lớn hiện giờ cũng còn chưa hiểu rõ ràng về mối quan hệ của cô, dì, thím như thế nào...

Cho nên, người bạn nhỏ Nãi Tích kia, thật sự đã thắng được rất nhiều người trưởng thành, bao gồm cả tác giả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.