Không Bao Giờ Buông Tay

Chương 8: Anh sinh đôi



* Vườn hoa nhà Brian*

- Anh Brian. – Phương Thư chạy đến ôm Brian

- Rồi... rồi.... Buông anh ra nào, đau.

Brian gỡ tay Thư ra, trên đời này anh chỉ muốn nó ôm anh thôi còn người khác thì nằm mơ đi nhé.

- Con bé này, chỉ gặp em ở bang thôi, lâu rồi không đến nhà anh chơi há. Bang dạo này sao rồi?

Brian cười hỏi. Thư cười đáp lại:

-Vẫn tốt anh ạ. Chỉ có điều không có anh với cái Yến nên em hơi vất vả.

- Ừ, anh có chút việc. Ủa, Mônica không đến bang à?

Brian nói dối, Thư nghĩ: “ Đúng là đồ rối trá!”, Thư cũng giả bộ:

- Vâng, chẳng thấy nó về nhà, bang cũng không thấy, tên Minh Phong cũng mất tích luôn. Chắc hai người đó đang hú hí với nhau ở đâu rồi. Cúp học mấy ngày nay rồi.

Brian cười thầm trong bụng: “ Chắc là đang đau khỗ vì tin nhắn chia tay”. Anh nói:

- Thế thì cứ để hai người đó nghỉ ngơi. Lâu lâu hâm nóng tình cảm.

- Vâng, nó đi rồi thì em mới được đi chơi ấy chứ.

- Ừ, thế em giúp anh tưới cây nhé.

- OK. – Vậy là anh cùng Thư tưới cây uống trà.

* 30 phút sau*

- Thôi anh có việc bận rồi, em ở lại chơi nha.

Brian đứng dậy, Thư đứng theo:

- Dạ thôi, em cũng phải về trông nom nhà Yến, không nó về nó lột da em mất.

Brian về phòng, Thư ra khỏi căn biệt thự rồi đi thẳng về phía xe hắn đậu:

- Có gì đáng nghi không?

- Không có gì, mỗi tội thái độ của anh ta khi thấy tôi không được vui cho lắm.

Thư thở dài, hắn lấy điện thoại ra gọi cho mọi người:

- Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi mai chúng ta tiếp tục.

* Phòng Brian*

Brian vừa bước vào thì đã thấy nó lằm sõng soài trên nền đất. Anh vội chạy đến đỡ nó, lay người nó thật mạnh:

- Mônica, em bị sao vậy, Mônica, dậy đi......

Anh vừa động vào người nó thì giật mình khi người nó lạnh toát, như đá vậy. Anh phát hoảng, nó chả có dấu hiệu nào là tỉnh lại. Nó cười thầm trong bụng, giả vờ bất tỉnh là chuyện dễ nhất đời. Nó đã nghĩ ra cách tắm à không nhầm ngâm mình trong nước đá suốt thời gian Brian đi. Nó lôi toàn bộ đá trong tủ ra và chịu đựng những căn buốt thấu xương. Chỉ có cách đó mới giúp nó thoát khỏi nơi đây. Brian loay hoay không biết làm gì, cuối cùng anh quyết định đưa nó đến bệnh viện. Xe hắn vừa đi thì xe Brian từ trong nhà ra đi theo hướng ngược lại

....

Sau khi đưa Thư về nhà nó, hắn đang định về nhà thì có điện thoại:

- Alo?

- Con đến nhà hàng xxx đi, ta và mẹ con đã đến rồi, hôm nay anh con từ Mỹ về nên cả nhà ta sẽ ăn ngoài và con không được tới trễ.

Một giọng nói trầm ấm của người đàn ông trung niên vang lại từ đầu dây bên kia. Hắn sôi máu:

- Anh ta về đây làm gì? Sao không ở mỹ luôn đi.

- Con đừng nói với ta bằng cái giọng đó. Ta chỉ muốn....

-... Muốn bù đắp cho đứa con thất lạc mười năm chứ gì.- Hắn hoàn thành nốt câu, thở dài.- Được rồi con sẽ đến nhưng con không ở đó lâu đâu.

- Ừ con đến đi, chuyến bay của anh con cũng hạ cánh rồi đó.

Hắn ngắt máy rồi lái xe đến nhà hàng xxx

* trong khi đó *

Brian đang đứng ngoài phòng khám, ông bác sĩ vừa chuẩn bị khám cho nó thì nó vùng dậy rồi tặng luôn cho ông ta một cái đấm, tuy hơi yếu nhưng cũng đủ làm cho ông ta bất tỉnh.Với kĩ năng của một tay xã hội đen nó thoát ra khỏi đó dễ dàng không bị ai nghìn thấy. Nó cố gắng chạy ra xa khỏi bệnh viện nhưng do kiệt sức vì ngâm nước đá quá lâu nên chạy chưa được xa nó đã ngất. Bỗng một chiếc BMW dừng ngay bên cạnh nó, một người con trai tóc vàng, cao to, đeo kính dâm, mặt một chiếc áo sơ mi kẻ caro thời thượng, cùng chiếc quần jean mài, đi đôi giày hàng hiệu nhìn rất ngầu. Cậu ta nâng đầu nó lên lay mạnh:

- Này cô gái, cô có bị làm sao không?

- Đừng đưa tôi đến....bệnh viện.

Nó thều thào được câu thì ngất. Cậu con trai giúp nó đưa về nhà mình.

* Nhà hàng xxx

- Trễ ba mươi phút rồi, con không thể đợi thêm nữa đâu.

Hắn tức giận đứng lên, nhưng ba hắn cản lại:

- Không được, anh con...

RENG..RENG...RENG....

- Alo.- Ba hắn nghe máy.

-....

- Ừ, ba biết rồi.

-...

- Chào con, à con đưa cô gái đó về nhà Minh Phong, từ nay hai đứa sẽ ở chung nhà.

-....

Ba hắn cúp máy, sau đó quay mặt về phía hắn:

- Con cũng nghe những gì ta nói rồi đấy, con và anh con sẽ ở chung căn biệt thự đó. Giờ con về đó đi, anh con về đó rồi, nó đang giúp cô gái nào đó nên không đến đây được. Chúng ta về thôi ( quay sang mẹ hắn)

Mẹ hắn đến ôm hắn:

- Đừng gây khó dễ cho anh con nhé!

Hắn không nói một lời phóng xe về nhà Quân Anh không muốn về nhà.

( * Chú ý: Hắn và anh hắn không ưa nhau nha, à chính xác là hắn không muốn có anh như anh hắn)

....................................

Chàng trai đã giúp nó lái xe đưa nó về nhà cậu, cậu ta đưa nó về nhà. Toàn bộ osin đứng thành hàng lối chào cậu:

- Chào đại thiếu gia trở về!

Cậu gật đầu nói bằng giọng trâm và ấm

- Mọi người tiếp tục làm việc đi, à có ai có thể gọi bác sĩ được không, cô gái này đang bị bệnh?

- Để tôi thưa đại thiếu gia. – Ông quản gia cúi đầu.

Cậu bế nó lên phòng cậu. Một lúc sau bác sĩ đến do nó có sức đề kháng tốt nên rất nhanh chóng tỉnh lại. Đang mơ mơ màng màng nó thấy bóng dáng quen thuộc lại gần chỉ khác màu tóc thôi, Tóc cậu ấy màu vàng hoe óng ánh đến chói mắt:

- Không sao chứ?

Cậu ta hỏi bằng giọng ấm áp, vừa định đỡ nó dậy thì nó đã ôm trầm lấy cậu:

- Minh Phong, cuối cùng tôi cũng thoát được rồi...

- Này cô, cô đang làm gì vậy?

Cậu ta ngạc nhiên khi nó ôm cậu, nhưng cũng nhận ra gì đó. Cậu gỡ tay nó ra, nó lau nước mắt:

- Minh Phong cậu nói gì lạ vậy?

- Xin lỗi, tôi là Hoàng Minh Nhật là anh sinh đôi của Minh Phong mà cô vừa nhắc tới.

- À, vậy sao.... anh sinh đôi.... sinh... HẢ???????????

Nó há hốc mồm, hắn mà có anh sinh đôi sao. Nó thắc mắc:

- Sao tôi không thấy Minh Phong nhắc tới?

Nhật nhún vai:

- Có vài chuyện xảy ra. Tôi mới từ Mỹ về.

- Vậy đây là nhà Minh Phong sao?

- Ừ. Còn bây giờ thì uống thuốc đi. Có thể sau khi uống cô sẽ buồn ngủ đấy. Tối nay cô cứ ở phòng tôi. Nghỉ ngơi sớm đi.

Nói xong. Nhật ra ngoài, nó cũng uống thuốc và chìm vào giấc ngủ.

...................

* Ngày hôm sau – Nhà Quân Anh*

- Minh Phong, HOÀNG MINH PHONG! Dậy, dậy mau. Mọi người đang ở nhà tao hết rồi kìa. Mày có muốn tìm bạn gái của mày không hả?

Quân Anh hét thẳng vào tai hắn với sức công phá hàng khủng, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, cứ thế ngủ li bì. Quân Anh hét tiếp:

- Tìm – thấy – Hải – Yến - rồi!

- Đâu... ở đâu...cô ấy đâu.

Hắn choàng tỉnh, nhìn quanh quất. Quân Anh thoả mãn:

- Xuống dưới nhà đi, mọi người ở đó hết rồi.

Một lúc sau hắn xuống, mọi người vào vấn đề chính luôn, Thư hỏi hắn:

- Cậu có thể tìm vị trí của Yến một lần nữa được không? Nhà Brian không có một bóng người.

- Có.

Hắn lấy máy tính của Quân Anh ấn cái gì đó rồi ngồi ngây ra, không tin nổi vào điều mình thấy,mắt hắn mở lớn nhìn vào màn hình máy tính không chớp mắt. Thấy vậy, Quân Anh với Mạnh xem thử rồi cũng đơ luôn, cả hai đồng thanh:

- yến đang ở nhà... Minh Phong.

- WHAT????????

Thư và Phúc Anh không tin nổi.

Hắn vội lấy áo, với vẻ cần xác định lại chuyện này:

- Tao phải về nhà ngay bây giờ.

- Cho đi chung với. – Bọn kia lẽo đẽo theo sau.

.................

Nó đang từng bước đi xuống cầu thang vào phòng khách, vừa đặt mông xuống ghế sofa thì Nhật mang đến cho nó một ly sữa:

- Của cô đây, mà cô tên gì vậy?

- Cứ gọi tôi là Yến.

* Rầm*

- Nhị Thiếu gia đã về!

Hắn tông cửa vào. Nó và hắn vừa nhìn thấy nhau thì vui mừng:

- Minh Phong.... Minh... Á!

Hắn chạy đến ôm nó, không kịp phanh lại nên làm hai người đè lên nhau trên ghế sofa trước mặt bàn dân thiên hạ.

- Ù ôi!!!!! Cảnh nóng, cấm trẻ em dưới 18 tuổi và dân FA nha, tụi mình mới 16 tuổi thôi, che mắt lại.

Bọn kia cười đầy ẩn ý rồi quay mặt đi. Nó đẩy hắn ra rồi nói với giọng đe doạ vốn có, thế là tụi kia ch*t khiếp và quay lại nói chuyện. Mọi người kể lại mọi việc rồi cùng nhau kể chuyện vui cho cái người nào đó nhanh chóng khỏe lại. Cả bọn được một buổi sáng chàn ngập trong tiếng cười, Nhật được mọi người chào đón nồng nhiệt vì cậu dịu dàng và dễ gần, ai cũng vui chỉ có một người không được thỏai mái cho lắm vì có người mình không ưa ở đây, đó không ai khác là hắn. Đang ăn bánh thì Thư nhớ ra được cái gì đó rồi quay sang hỏi hắn:

- Làm sao cậu dò được vị trí của Yến vậy?

Hắn định trả lời nhưng đã bị nó cướp lời:

- Là cái này. Sau cái ngày cậu ta tặng tôi, tôi mang đi kiểm tra và quả nhiên có thiết bị định vị.

Nó cứ nhìn chằm chằm vào cái dây chuyền rồi cười tủm tỉm một mình. Khi thôi không nhìn nữa thì nó thấy mọi người cứ nhìn nó rồi cười đầy ẩy ý.

- Chụa ui!!!!!! Vừa nhìn vào sợi dây chuyền Phong tặng là đơ luôn kìa.

Mặt nó đỏ bừng, lại thêm cái vụ hắn ôm nó làm mặt nó càng đỏ, bọn kia lại được mẻ trêu nó. Sau một lúc Nhật cứu nó bằng cách bảo nó cần nghỉ ngơi, và nó cảm ơn cậu rất nhiều về chuyện đó. Nó và hắn ở chung phòng. Buổi tối hôm đó, hắn thuyết phục được nó thay đổi cách xưng hô và đưa nó lên sân thượng, nói là đưa nhưng chính xác là bế nó đi ngắm sao. Đang ngắm sao, hắn hỏi nó:

- Em có thấy lời tỏ tình trước của anh xơ sài không?

Nó trả lời thành thật:

- Có, còn tệ hơn cả Brian.

- Vậy em có muốn anh tỏ tình lại không?

- Nếu anh thừa thời gian.

- Vậy em có biết anh sẽ làm thế nào không?

- Em không quan tâm.

.... Hai người cứ luyên thuyên cho đến tận khuya

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.