Lục Thương chạy về đúng ngày trung thu, Đường Cam vừa vặn ngã bệnh, không thể cùng nhau ngắm trăng, nhưng may mà Đường Cam cũng không bị gì quá đáng lo, được dỗ ngủ hơn nửa ngày, sắc mặt hồng hào hơn không ít.
“Yến cô nương, ngươi không ở lại sao?” Yến Yến đã thay đổi một bộ đoản trang, đeo túi quần áo đến chào tạm biệt, Đường Cam mới vừa mặc y phục tử tế xong, không biết tại sao nàng vừa đến lại muốn đi.
“Ta vốn mượn danh nghĩa của Lục Thương chạy đến đây,” Yến Yến cẩn thận bắt mạch cho y, “Sau này vẫn đừng để bản thân bị dằn vặt đến phát bệnh, tên Lục Thương kia có lá gan nhỏ, không chịu nổi kinh hách đâu.”
Đường Cam thẹn thùng đỏ mặt, ấp a ấp úng, Yến Yến đặt tay của y xuống, thay y rũ ống tay áo, “Ngươi đừng thấy hắn cả ngày cà lất cà phơ không quan tâm chuyện gì, khi còn bé lão nhân trong tộc từng nói, mệnh Lục Thương quá cứng, khắc họ hàng gần, thế nhưng ta không tin, hắn chỉ là chưa gặp phải người kiên cường giống như hắn mà thôi.”
Yến Yến liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, Lục Thương đi chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi của nàng, hiện tại sắp trở lại rồi, nàng đứng lên, tiêu sái ôm quyền, “Cái tên biểu huynh vô dụng kia của ta giao cho ngươi nhé, Đường Cam.”
“… Được.” Đường Cam cũng cười, đứng dậy đưa nàng ra ngoài.
Dưới ánh chiều tà mờ nhạt, xe ngựa lắc lư rời đi, Đường Cam đứng tại cửa nhìn cỗ xe biến mất ở đầu phố, hỏi Lục Thương: “Yến cô nương đi đâu thế?”
Lục Thương ôm lấy bờ vai y, có chút bất đắc dĩ: “Đi tìm một người đã cứu trước đây, làm thế nào để cứu mạng người ta, còn không phải là người kia thì không lấy chồng, buôn bán lỗ vốn như vậy cũng làm.”
Đường Cam cười cười: “Tình vốn dĩ không biết từ đâu mà đến, hi vọng nàng hoàn toàn gặp thuận lợi.”
“A Đường,” Lục Thương nắm tay y trở vô, “Ngươi đối với ta cũng là như thế phải không?”
“… Như thế nào?”
Lục Thương giả bộ thương tâm nói: “Ngươi sao lại như vậy, sáng nay còn ôm không buông tay cơ mà.” Đường Cam mím môi, một đường không nói, Lục Thương dắt y đến hoa đình, trên bàn đá nhỏ đã đặt một bình rượu ấm và mấy đĩa thức ăn.
“Làm gì thế?” Đường Cam tò mò hỏi, Lục Thương khẽ mỉm cười, “Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, ngày hôm qua không thể ngắm trăng được, đêm nay muốn ngươi bồi thường cho ta. Tuy rằng sau này mỗi ngày ta cũng có thể ngắm trăng cùng ngươi.”
Lục Thương rót một chén rượu, thêm nước đường vào chén kia của Đường Cam rồi mới đưa cho y, “A Đường, Yến Yến ngày hôm nay nói giao ta cho ngươi, ngươi cũng không thể không muốn ta.”
“Ngươi nghe thấy à?” Đường Cam nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào lan ra trong miệng, vừa có chút hơi cay, âm ấm tiến vào trong bụng.
Lục Thương nhìn thấy y bị rượu cay đỏ mặt, khẽ cười xấu xa, cầm lấy chén đổ thêm rượu đưa cho y: “Ừ, vì vậy ngươi không thể đổi ý.”
Trong lúc nói mấy câu, Đường Cam cũng có chút quáng mắt, y mơ mơ hồ hồ kéo ống tay áo của Lục Thương, có chút lắp bắp nói: “Lục, Lục Thương, bà mối hôm đó nói, Mộc Tê trấn có năm phần mười cô nương muốn gả, gả cho ngươi.”
“Thật sao?” Lục Thương sờ khuôn mặt đỏ hồng nóng bỏng của y, thuận miệng hỏi.
“Bà ấy còn nói, còn lại, có năm phần mười muốn gả cho ta.” Đường Cam cảm giác say say lên đầu, cười ngây ngô, trong đôi mắt như chứa đựng hai chén rượu be bé.
Lục Thương đàng hoàng trịnh trọng trả lời y: “Vậy cũng không được.”
Đường Cam lắc lư đứng lên, cúi đầu nhìn hắn, trong tay vẫn kéo ống tay áo của hắn: “Nhưng mà, nhưng mà ta không dám nói cho bà ấy biết, lòng ta có người thương.”
Trăng tròn treo trên nền trời, cành cây nhẹ lay động phủi xuống mùi hương thơm ngát, Lục Thương hơi ngẩng đầu nhìn Đường Cam, trầm thấp hỏi: “Thương ai?”
“Đương gia của ta,” Đường Cam chép chép miệng, như tủi thân vô cùng, nhưng lại như chém đinh chặt sắt, chỉ lo Lục Thương không biết đương gia của mình là ai, “Lục Thương.”
Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Lục Thương, hắn thu tay lại kéo Đường Cam ngồi trên đùi mình, ôm chặt cơ thể thơm mềm vào trong ngực, vùi mặt vào cần cổ ấm áp của y, khẽ cười nói:
“Hoá ra là ta à.”
Đường Cam được Lục Thương ôm vào trong phòng, vừa mới nằm xuống giường liền bị hôn môi mãnh liệt của Lục Thương giam giữ, đầu óc Đường Cam toả nhiệt, ôm hắn thở gấp gáp.
Y phục dần dần bị cởi hết, Đường Cam lạnh đến mức rùng mình, nỉ non nói: “Lạnh…”
“Ngoan, một lúc nữa sẽ không lạnh.” Lục Thương chống hai tay ghé vào lỗ tai Đường Cam, cúi người liếm láp phần cổ mảnh khảnh của y, đầu lưỡi linh hoạt đi xuống dọc theo lồng ngực phập phồng, ngậm vào một hạt nhũ châu hồng nhạt, Đường Cam đột nhiên run lên, run run rẩy rẩy phát ra một tiếng rên khẽ, “A!”
Ánh mắt Lục Thương trở nên trầm xuống, một tay xoa nắn đầu v* còn lại của y, một tay theo vòng eo thon thả đi xuống, lúc nặng lúc nhẹ xoa xoa phần mông tròn trịa của Đường Cam.
Đường Cam cắn cổ tay, nước mắt mông lung nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Lục Thương, trước ngực truyền đến cảm xúc tê dại lan toả khắp toàn thân.
Cảm giác được một vật nóng bỏng đỉnh vào bụng, Lục Thương khẽ mỉm cười, buông tiểu châu bị ngoạm đến cứng ngắc ra, lúc môi rời đi phát lên một tiếng “Ba” lanh lảnh, Lục Thương cảm giác được Đường Cam hơi giãy giụa, tiến lên hôn môi an ủi y.
Đầu lưỡi dây dưa phát sinh tiếng nước dâm mỹ, hạ thân của Đường Cam bị nắm trong bàn tay lớn thô ráp của Lục Thương, y vịn thật chặt bờ vai rắn chắc của hắn, ý thức nổi lên chìm xuống, không cách nào thoát khỏi những cơn sóng lớn của tình dục.
Cho đến khi Đường Cam thẳng lưng phóng thích trong tay hắn, Lục Thương mới đặt một tay trơn trợt trên đùi y, Đường Cam mơ mơ màng màng chống cự, lại bị hắn ngăn cản, Lục Thương khàn khàn ghé vào lỗ tai y nói, “A Đường, đương gia thương em.”
Hơi thở ướt át phun trong tai, Đường Cam giật mình run rẩy một cái, hơi hơi gật đầu bằng sức lực nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy.
Tiểu đạo chặt sâu, Lục Thương kiên nhẫn mở rộng từng chút, Đường Cam cảm thấy đau đớn khó nhịn, trong tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở, Lục Thương nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của Đường Cam, một tay khác khẽ vuốt ve thân thể của y, Đường Cam dần dần thả lỏng, Lục Thương liền xâm nhập ngón tay thứ hai.
“A… Ưm!…” Giữa đùi ê ẩm truyền đến cảm xúc tê dại như điện giật, cả người Đường Cam run rẩy không ngừng, Lục Thương dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng gãi khiến nơi kia của y không thể kiềm chế được, hạ thân trở nên cứng ngắc như bàn là.
Gần nửa canh giờ trôi qua, toàn thân Đường Cam ửng hồng sắc dục, Lục Thương thẳng lưng lên, dựa vào ánh trăng tham lam nhìn kỹ người dưới thân, thân trụ tím đen thô trướng dưới khố của hắn dữ tợn nhắm ngay tiểu huyệt ướt át đã được mở rộng.
Hắn cúi người kề sát Đường Cam, khẽ nhếch môi, “Ta vào đây.” Đường Cam run rẩy vòng tay ôm lấy cổ hắn, còn chưa kịp nói gì, một vật nóng bỏng đã đặt tại hậu huyệt của y, không chút chậm trễ tiến vào từng tấc.
Đường Cam đau đến mức cả người căng như một cây cung giương lên, Lục Thương nắm đầu gối của y, thở dốc nói, “Lúc gặp gỡ ban đầu, khuôn mặt em đầy máu me và bụi bặm, nhưng đôi mắt lại sáng như ánh đèn, khi đó ta liền nghĩ, nếu như em vẫn có thể luôn nhìn ta như vậy, thật là tốt biết bao.”
Nghe hắn nói như thế, Đường Cam mở cặp mắt ướt nhẹp, Lục Thương thành kính hôn xuống, vô cùng ôn nhu, làm cho Đường Cam từ từ bình tĩnh lại, Lục Thương cảm thấy trở ngại giảm bớt, chậm rãi cử động eo mông.
Rên rỉ vốn lộ ra đau đớn của Đường Cam dần dần trầm bổng, Lục Thương đỡ eo của y ngồi dậy, Đường Cam ôm bờ vai của hắn, lúc ngồi xuống ngậm vật kia của hắn càng thêm sâu.
Lục Thương mút đôi môi tràn ra tiếng rên của Đường Cam, hai tay nâng đỡ hai bắp đùi chắc nịch co dãn của y, dưới thân bành bạch đỉnh làm, Đường Cam chỉ cảm thấy một cơn khoái cảm mãnh liệt, hai mắt y mông lung không thấy rõ khuôn mặt Lục Thương, chỉ có thể gọi tên hắn từng tiếng, “Lục Thương… A… Lục Thương…”
Đường Cam không biết âm thanh mang theo quyến rũ tình sắc của mình chính là một thanh củi khô treo trên liệt hoả, vào tai Lục Thương sẽ có hậu quả như thế nào.
Lục Thương cắn chặt quai hàm, không nói một lời tăng nhanh tốc độ đỉnh vào, Đường Cam đong đưa thuận theo, ôm bả vai của hắn khẽ rên rỉ.
Nguyệt quang bao bọc quế hương toả chiếu trong phòng, thanh phong thỉnh thoảng vén lên rèm che đung đưa, lộ ra một chút hương diễm.