Không Biết Sao Yêu Em

Chương 16



Editor: Mễ

Bạch Tổng đã ăn cơm tố, Đồng Kỳ đổ nước vào chén nước của nó, tuy rằng cửa sổ trong nhà vẫn luôn mở, hơi nóng không bay đến nó, nhưng suy cho cùng cũng là một ngày nóng bức, người còn uống nhiều nước hơn, huống chi là chó, Đồng Kỳ xoa xoa đầu nó:  “Mẹ đi tắm trước, con đừng quậy đó.“

“Gâu.“ – Bạch Tổng lắc cái mặt đầy nước của mình, xông đến gọi cô.

Đồng Kỳ cảm thấy may là cô có mời một dì gúp việc, nếu không một mình cô thật sự không thể chăm sóc tốt Bạch Tổng được, cầm áo ngủ, Đồng Kỳ đi tắm.

Tắm xong đi ra, Bạch Tổng đang ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn cô, cọ cọ về phía cô, Đồng Kỳ vừa lau tóc vừa đi ra, cửa sổ trong nhà đã mở ra hết, một cơn gió mát thổi vào. Bởi vì sống ở tầng cao, dù không phải là cao nhất, hơn nữa bố cục trong nhà cũng không tồi, ban ngày có ánh nắng chiếu vào, của sổ chỉ cần mở ra sẽ có gió lùa vào, không thấy quá oi bức.

Cô lau khô tóc, ngồi xuống sofa, mở tivi.

Bạch Tổng nhảy một cái lên ghế, ngồi bên cạnh cô, một tay Đồng Kỳ vuốt cổ nó, một tay lướt Weibo.

Ngay sau đó, một cái hotsearh nhảy lên.

[ Người phụ nữ thật sự của Liêu Thành Xuyên chính là cô ấy?  “Kiều Thiến” ] – phía dưới là ảnh với đường link tin tức, nói hai người đi bằng thang máy VIP từ nhà hàng trên không xuống, sau khi đi ra, Kiều Thiến nép vào bên cạnh Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên cũng đưa cô ta đến chỗ xe bảo mẫu màu đen của cô ta đang đâu…

Sau đó, Liêu Thành Xuyên mới chui vào chiếc Mecerdes của anh, ai về nhà nấy, biển số xe bị che khuất nhưng ảnh chụp thì rất rõ nét.

Bình luận bên dưới, một đống người hâm mộ hò hét ầm ĩ, mọi người đến vì cái tên Kiều Thiến, nói cô mới là bạn gái chính thức, mấy cái thiên kim bất động sản thì tính làm gì, đều không phải.

[ CCYYY: Đã nói rồi mà, Kiều tỷ mới là chân ái. ]

[ Cười thành kẻ ngốc: Vậy còn bà chủ tiệm cà phê nổi tiếng trên mạng thì sao đây, chậc chậc, xào nhiệt độ một lần là đủ rồi, chỉ có Kiều tỷ mới là chính cung nương nương. ]

[ Áo giáp không chỉ có một người: Ông xã nhà tôi đêm nay đẹp trai quá đi, lần trước ở trung tâm thương mại nhìn thấy, anh ấy ở phía xa nhìn sang đây một cái, tôi liền bị điện giật đến hồn xiêu phách lạc. ]

[ Giày cao gót Luân gia: Tại sao đi từ thang máy VIP ra vẫn bị chụp được? Còn không phải rắp tâm muốn xào nhiêt à? Dạo gần đây Kiều Thiến ra tác phẩm mói, cho nên lôi chồng chúng tôi ra xào nhiệt hả? Còn có, cái gì dựa sát vào nhau, các người bị mù hả? Hai người rõ ràng chính là, một con đường lớn mỗi người đi một bên được chưa? Xem cho kỹ đi. ]

Hơn hai giờ trước, đi thẳng lên hotsearch.

Kiều Thiến này là một diễn viên có chút tiếng tăm, người đẹp chân dài, nghe nói tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì tiến vào giới giải trí, năm ngoái ra mắt một bộ tiên hiệp cổ trang, danh tiếng lập tức nổi lên, nhưng năm nay ngoại trừ quảng cáo, tạm thời không có tác phẩm nào mới.

Mà cô ta, cũng là một trong những bạn gái tin đồn của Liêu Thành Xuyên.

Baidu lên bài liên tục,  trên hotsearch tuyệt đối không thể thiếu hai cái tên Kiều Thiến và Liêu Thành Xuyên, trước kia mẹ nó cảm thấy là tin đồn vô căn cứ.

Bây giờ hả, vẫn là tin vịt, mà không chừng là sự thật, dù sao ảnh chụp nhìn thật vậy mà, ai biết được là thật hay giả.

Đồng Kỳ nhìn kỹ một hồi, mới thoát khỏi Weibo, dưa vào lưng ghế, duỗi chân lên bàn.

[ Bốn cô gái nhỏ (4) ]

[ Mạn Mạn: Liêu Thành Xuyên lại có scandal @Đồng Kỳ ]

[ Vu Hân: Mẹ kiếp, cái tin với bà chủ tiệm cà phê từ hồi đời nào rồi, bây giờ lại đào lên lại? ]

[ Đồng Kỳ: Thấy rồi. ]

[ Mạn Mạn: Cậu không có gì chứ? ]

[ Đồng Kỳ: Tớ thì có thể có chuyện gì? ]

[ Mạn Mạn: Không gì thì tốt. ]

[ Vu Hân: Vụ gì vậy? Scandal của nam thần cũng không phải là không có, năm nào cũng có mà, không phải Kỳ Kỳ sớm đã quen rồi hả? Chẳng lẽ còn đau buồn, khổ tâm rơi nước mắt nữa sao? ]

[ Tử Đồng: Kiều Thiến này tớ biết, ba cô ta với Liêu Thành Xuyên là đối tác làm ăn. ]

[ Mạn Mạn: Gì? Tin giật gân nha… ]

[ Tử Đồng: Nhưng không chừng bọn họ thật sự đang yêu đương… ]

[ Mạn Mạn: … ]

[ Vu Hân: … ]

Đồng Kỳ có chút mệt mỏi, trong nhóm vẫn còn đang nói chuyện, cô không nói tiếp nữa.

Cô ngáp một cái, cầm điện thoại, xoa đầu Bach Tổng, nói: “Đi, chúng ta đi ngủ.”

Bạch Tổng nhảy xuống sofa, đi bên cạnh cô, vui vẻ nhảy nhót, Đồng Kỳ đánh răng rửa mặt, đắp mặt nạ ngủ rồi lên giường nằm. Bạch Tổng đã chiếm một phần hai cái giường, cô đẩy chân chó của Bạch Tổng ra, leo lên giường nằm, mới vừa nằm xuống.

Điện thoại lại lóe sáng lên.

Cô nghiêng đầu cầm nó lên, nhìn.

[ Mạn Mạn: Ngủ chưa?  ]

[ Đồng Kỳ: Mới vừa nằm  ]

[ Mạn Mạn: Bạch Tổng sao rồi, cho tớ nhìn nó cái. ]

[ Đồng Kỳ: Tắt đèn rồi, cậu muốn xem một màn đen không? ]

[ Mạn Mạn: *làm nũng* Cho tớ xem chút đi. ]

[ Đồng Kỳ: Cút — — *đạp* ]

[ Mạn Mạn: Ngày mai cậu nghỉ đúng không? ]

[ Đồng Kỳ: Ừ. ]

[ Mạn Mạn: Cậu có định hỏi Xuyên ca một chút, anh ta có yêu đương với Kiều Thiến không không? ]

[ Đồng Kỳ: Cậu có ngốc không vậy. ]

[ Mạn Mạn: Coi như tớ chưa nói gì đi, ngủ ngon *moah* ]

[ Đồng Kỳ: Ngủ ngon. ]

Tắt mạng, Đồng Kỳ trùm chăn, lại ngáp một cái, lúc này mới xoay người nằm cùng một chỗ với Bạch Tổng, tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau đồng hồ báo thức reo lên, cô ấn tắt rồi lật người ngủ tiếp.

Ngược lại Bạch Tổng tỉnh rồi, chân chó đè lên mặt cô, ấn tới cô thở không nổi, vừa mở mắt, đối diện với Đồng Kỳ là đôi mắt coi thường của Bạch Tổng.

Đồng Kỳ đẩy thân hình nó ra: “Đi ra, xém chút mẹ tắt thở luôn rồi.”

“Gâu……“ – Nó tiến lên liếm mặt cô.

Đồng Kỳ ghét bỏ, đẩy nó xuống giừơng, vươn vai đi rửa mặt, sau đó làm bữa sáng, lại cho Bạch Tổng ăn một ít rồi mới đeo dây xích chó vào cho nó, dẫn đó ra ngoài, vừa ra cửa vừa càm ràm: “Hôm nay con đừng có chạy nhanh như thế, con càng ngày càng mập, mẹ thật sự không giữ con nổi đâu, con mà còn lôi mẹ như vậy nữa, mẹ té nhào xuống đường cho con coi …”

Cô vừa nói vừa vuốt ve đầu Bạch Tổng, Đồng Kỳ nghiêng đầu để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, nhà bên cạnh cũng mở cửa, Liêu Thành Xuyên mặc đồ thể thao màu be đi ra, đập vào mắt chính là cần cổ trắng như tuyết kia, Bạch Tổng nhìn thấy Liêu Thành Xuyên, lập tức xông qua đó.

Bây giờ Đồng Kỳ mới nhìn Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên tiến lên, cầm lấy dây dắt chó của Bạch Tổng, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đi thôi.“

Đồng Kỳ vừa nhìn thấy anh, liền nhớ đến scandal tối qua.

Tin nhắn cuối mà Đồng Mạn gửi qua, lại nhảy nhót trong đầu cô.

Đồng Kỳ nở nụ cười, ấn thang máy, lại cầm lấy dây dắt chó về, nói: “Hôm nay có thể nó không nghịch nữa đâu, tôi phải thử xem có thể giữ nó được không, cũng không thể sau này cứ để anh giữ mãi…“

Liêu Thành Xuyên nghĩ nghĩ, đáp: “Cũng phải.“

Thang máy đến, cửa mở, hai người một chó đi vào, ấn thang xuống tầng một, Đồng Kỳ cười hỏi: “Anh ăn sáng chưa? “

Liêu Thành Xuyên nhìn cô một cái, trả lời: “Chưa ăn.“

Đồng Kỳ à một tiếng: “Vậy hôm nay tôi không mời anh ăn sáng đâu.“

Liêu Thành Xuyên nhíu mày.

Nửa ngày sau, anh khẽ nói: “Không biết sinh nhật cô khi nào, sợ sẽ bỏ lỡ, có qua có lại.“

Đồng Kỳ nắm chặt sợi dây cười đáp: “Aiz, anh thật sự cho rằng là bởi sinh nhật anh nên tôi mới tặng quà cho anh sao? Anh không phát hiện giá của cái đồng hồ đó cũng xấp xỉ… mười vạn à? Tôi chỉ là đổi một cách khác để trả lại anh mười vạn kia thôi…“

Liêu Thành Xuyên: “……“

Rất tốt, anh thật sự chưa nghĩ đến ngọn nguồn chuyện này.

Đồng Kỳ dắt Bạch Tổng chạy ra ngoài, quay đầu về phía Liêu Thành Xuyên đang nhíu mày, cười: “Cái túi xách anh vừa đưa tới, nhân viên ở nhà hàng chúng tôi đều hiểu lầm, các cô ấy tưởng rằng tôi lại được phú nhị đại nào theo đuổi.“

Cô đã chạy ra khỏi cửa, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên cánh cửa, đập lên mặt cô. Đồng Kỳ vừa quay đầu, một trận gió nổi lên làm tóc cô bay loạn, quả thật là quay đầu nở một nụ cười hiện lên trăm vẻ đẹp(*).

(*) 回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色

Pinyin: huí móu yī xiào bǎi mèi shēng, liù gōng fěn dài wú yán sè

Hán Việt: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.)

(Trường Hận Ca) – Bạch Cư Dị)

Liêu Thành Xuyên híp mắt: “Rất nhiều ngừoi theo đuổi cô sao?“

Đồng Kỳ sững người, khóe môi khẽ nhếch lên, cô mỉm cười: “Đương nhiên.“

Vừa nói xong, Bạch Tổng đã vui vẻ chạy đi, Đồng Kỳ bị nó lôi chạy theo, mặt cô đầy vạch đen: “Bảo bối, chậm chút, mẹ kiếp…“

Cô lại bị con chó lôi chạy như bay, bước chân hỗn loạn, ngừoi ta là chạy bộ, cô là chạy như điên, thân hình cường tráng của Bạch Tổng ở phía trước chạy thật vui vẻ, trên đường còn sủa gâu gâu gâu.

Đồng Kỳ khóc không ra nước mắt.

Người đàn ông tăng tốc hai bước, chạy lên phía trước, lấy sợi dây từ tay cô, Liêu Thành Xuyên nói: “Để tôi.“

Đồng Kỳ nghe thấy giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu, trong lòng khẽ run, buông lỏng sợi dây, chạy bộ theo phía sau, cuối cùng Bạch Tổng cũng bị khống chế.

Ngoan ngoãn bị Liêu Thành Xuyên túm lấy.

Hôm qua hai người một chó chạy xung quanh đường chạy bộ, ánh mặt trời buổi sáng không gắt lắm, chiếu lên da không nóng chút nào, chung quy vẫn là vận động, vẫn có mồ hôi từ cổ chảy xuống, hai người chạy một lúc, từ từ trở thành đi chậm.

Bạch Tổng vẫn muốn chạy, bị Liêu Thành Xuyên giữ chặt lại.

Đồng Kỳ đi lên cầm lấy sợi dây, Liêu Thành Xuyên đẩy tay cô xuống, nói: “Nó vẫn chưa hết hưng phấn.“

Đồng Kỳ vỗ đầu Bạch Tổng: “Sau này không dắt con ra ngoài nữa.“

Liêu Thành Xuyên thả tay cô ra, cô sờ tay mình, cảm tấy tay rất nóng, lần này thang máy đến rất nhanh, hai ngừoi một chó đi vào, Bạch Tổng rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh chân Đồng Kỳ, cọ cọ vào chân cô.

Đồng Kỳ ghét bỏ nó: “Đi ra.“

“Gâu……“ – Con không đi.

Tiếp tục cọ.

Liêu Thành Xuyên nhìn thấy cảnh này, khẽ cười thành tiếng.

Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn đối diện, tức khắc ánh mắt quấn vào nhau, trong thang máy chật hẹp, ngay cả hô hấp cũng cuộn lấy nhau, ngay lập tức, Đồng Kỳ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Đing.“

“Gâu.“

Tiếng thang máy vang lên cùng lúc với tiếng sủa của Bạch Tổng, trong phút chốc làm cho hai người đều hoàn hồn.

Miễn cưỡng lôi ánh mắt kia trở về, tay Liêu Thành Xuyên giữ thang máy, Đồng Kỳ nắm lấy dây chó của Bạch Tổng kéo nó ra ngoài.

Đứng trước cửa nhà, lúc mở cửa.

Liêu Thành Xuyên hỏi: “Cô ăn sáng chưa?“

Đồng Kỳ nghiêng đầu cười: “Rồi.“

“Ồ.“

Đồng Kỳ nhìn anh hai giây, đôi mắt toàn là ý cười: “ Muốn tôi mời anh ăn sáng?“

Liêu Thành Xuyên nhìn nụ cười của cô: “Định mời cô ăn sáng.“

Đồng Kỳ nhướng mày: “Anh nấu hay gọi đồ ăn ngoài?“

“Tôi nấu.“

Đồng Kỳ: “Tôi không ăn.”

Bạch Tổng: “Gâu…….“

Con cũng không ăn. 

Liêu Thành Xuyên: “……“

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.