Triệu Hoa xách túi đi làm thủ tục, xoay người dặn dò tài xế Trần: “ Nhớ kỹ đó, đợi chút nữa đúng giờ đến tiểu khu Kim Hải đón Đồng tiểu thư, đưa cho anh số điện thoại, còn nữa nhớ mua thức ăn sáng. “
Tài xế Trần nhìn số điện thoại trong điện thoại, lại nhìn màu trời bên ngoài, mới hơn sáu giờ, anh đầu: “ Tôi biết rồi. “
Triệu Hoa lại dặn dò: “ Lịch sự một chút đó. “
“ Được. “
Tài xế Trần quay người rời khỏi sân bay.
Triệu Hoa vội vàng đi vào phòng chờ VIP, Liêu Thành Xuyên ngẩng đầu hỏi: “ Dặn dò lão Trần xong hết chưa? “
Triệu Hoa ngồi bên cạnh Liêu Thành Xuyên: “ Đã xong hết rồi. “
Liêu Thành Xuyên ừ một tiếng, lật tờ báo trong tay tiếp tục xem, qua một lát sau lại nói: “ Tuyệt đối không được để nhiếp ảnh gia họ Vương kia đưa cô ấy đi làm. “
Triệu Hoa: “ … … “
*** ***
Đồng Kỳ giữa đêm đã tỉnh, dựa vào ánh sáng le lói ở phòng vệ sinh để đi giải quyết nhu cầu sinh lý, đi đến cửa phòng vệ sinh, cô quay đầu nhìn tấm bảng đèn được đặt trên mặt đất, đèn trên đó bị cô tắt đi, lúc này trong phòng tối đen, cũng không nhìn thấy nội dung trên tấm bảng đèn nữa.
Nhưng khi nó sáng lên, thật sự rất sáng.
Đồng Kỳ túm tóc đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó trở ra, cô buồn ngủ lại, ngáp một cái rồi leo lên giường.
Nhưng sau đó liên tục mơ thấy ác mộng, cho tới sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, người cô tỉnh lại trước, sau khi tỉnh lại dường như không thở nổi. Rõ rang trong phòng có điều hòa, trán cô đầy mồ hôi, chống người ngồi dậy, phát hiện một cục long trắng từ trên ngực mình từ từ trượt xuống.
Một giây sau, đầu chó Bạch Tổng ở trong chăn cui ra, Đồng Kỳ nhìn đầu nó, cuối cùng cũng hiểu vì sao nửa đêm hôm qua cô cứ luôn nằm mơ thấy ác mộng.
Bạch Tổng tiến về phía Đồng Kỳ, chân chó trực tiếp đè lên cổ tay, liếm lên mặt Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ ghét bỏ, đẩy nó ra: “ Đi xuống. “
Bạch Tổng gâu một tiếng, lại nhào về phía cô.
Một người một chó ở trên giường náo loạn một hồi mới xuống giường, đánh rang rửa mặt thay đồ. Mấy hôm nay bận rộn, Tết Trung thu sắp tới, nhà hàng phải tiếp đãi khách khứa, còn có không ít các bữa tiệc cần phải sắp xếp, lúc làm thức ăn sáng Đồng Kỳ trong vô thức mà làm phần cho hai người.
Làm xong cô mới nhớ ra, tối qua Liêu Thành Xuyên nói anh đi công tác, Đồng Kỳ bất lực, đành cất phần còn lại vào tủ lạnh.
Ăn sáng xong thì dẫn Bạch Tổng chạy bộ,
Lúc chạy bộ vẫn đụng phải Vương Dịch.
Vương Dịch bày tỏ muốn đợi đưa cô đến nhà hàng.
Đồng Kỳ đang từ chối cậu ta, ngoài cửa tiểu khu có một chiếc Mecerdes thu hút sự chú ý của cô, ngay sau đó điện thoại trong túi reo lên, cô lấy ra xem, kéo lấy Bạch Tổng, nó thở phì phò vẫn còn muốn chạy, Đồng Kỳ dựa vào bên cạnh, là số điện thoại lạ.
Cô vẫn nhấn nghe.
Ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền tới: “ Đồng tiểu thư, tôi là tài xế của Liêu Tổng, tôi họ Trần, tôi đến đón cô đi làm, tôi lái xe của Liêu Tổng, đang đậu ở cửa D, biển số xe: xxxx888. “
Đồng Kỳ vừa chuẩn bị mở miệng, đầu bên kia lại nói: “ Xin cô nhất định phải để tôi đưa cô đi làm, Liêu Tổng đặc biệt dặn dò. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Cái này còn có thể từ chối à?
Đồng Kỳ ngừng một chút, nói: “ Được, chú chờ con một lát. “
“ Vâng, không có gì đâu, Đồng tiểu thư, cô cứ từ từ, nhiệm vụ của tôi hôm này là đưua cô đi làm, đón cô tan sở, cô muốn đi đâu có thể gọi điện cho tôi, gọi lúc nào đến lúc đó. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Mẹ kiếp.
Chiêu theo đuổi mới à?
Hư hỏng.
Khóe môi Đồng Kỳ giật giật, trả lời: “ Vâng, cám ơn chú. “
Sau đó cúp điện thoại, Bạch Tổng cọ vào chân cô, Vương Dịch nhìn cô hỏi: “ Sao vậy chị? “
Đồng Kỳ lau cổ đáp: “ Không có gì, tôi lên lầu đây. “
Vương Dịch đuổi theo phía sau cô: “ Chị, Tết Trung thu chị có thời gian không? Tụi em định đi Kiếm Đạo Sơn hóng gió, chị đi chung nha? “
Đồng Kỳ xua tay, cười: “ Không có thời gian, tôi phải về quê. “
“ Ồ. “ – Vương Dịch thất vọng.
Đồng Kỳ bị Bạch Tổng lôi vào thang máy, sau đó đi tắm rửa thay đồ rồi xuống lầu, lão Trần vừa nhìn thấy cô ra, lập tức mở cửa xe, cung kính mời cô bước lên.
Đồng Kỳ cúi đầu: “ Cám ơn chú. “
Lão Trần theo cô lên xe, sau đó từ bên cạnh cầm lấy một cái hộp tinh xảo còn có một ly cà phê đưa cho cô, Đồng Kỳ nhìn nhưng không nhận: “ Con ăn sáng rồi. “
Lão Trần nói: “ Vậy cô cầm đến văn phòng ăn đi, thư ký Triệu dặn tôi nhất định phải mua cho cô. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Thư ký Triệu, vất vả rồi.
Cô đưa tay nhận lấy cốc cà phê, uống một ngụm nói: “ Bánh con không lấy đâu. “
Lão Trần ồ một tiếng, sau đó khởi động xe chạy về hướng Danh Đô, vị trí nhà hàng quả thực cách nơi này hơi xa, đi qua đó phải tốn một khoảng thời gian, Đồng Kỳ hỏi lão Trần: “ Lục Tổng đi công tác rồi ạ? “
Lão Trần trả lời cô: “ Vâng ạ, sáng sớm đã đi rồi, có một buổi hội nghị giao lưu gấp. “
Đồng Kỳ ồ.
Đến trước cửa nhà hàng Danh Đô, Đồng Kỳ mở cửa xe đi xuống, lão Trần cũng vội vàng mở cửa xe xuống theo, sau đó cầm một cái túi ở chỗ ngồi bên cạnh đưa cho Đồng Kỳ, nói: “ Đồng tiểu thư, đây là do Lục Tổng mua để tôi chưa cho cô ——. “
Đồng Kỳ nhận lấy, là sợi dây chuyền của thương hiệu nào đó.
Đồng Kỳ: “ … … “
Nửa ngày sau, cô đẩy cái hộp lại cho Lão Trần, từ chối: “ Để cho ông chủ của chú tự mình đưa. “
Lão Trần sửng sốt một chút, hồi sau mới nói: “ Vâng vâng, được rồi được rồi, Đồng tiểu thư đi thong thả. “
Đồng Kỳ sải bước lớn đi vào nhà hàng, trợ lý đã đợi cô từ sớm, vừa nhìn thấy cô đi vào lập tức đi lên nói: “ Chị Đồng, cuối cùng chị cũng đến rồi, em mới tiếp nhận một đơn hàng, mức doanh thu tháng này của chúng ta có thể vượt 90% đó. “
Đồng Kỳ dừng bước, suy nghĩ một chút hỏi cô ấy: “ Là công ty Tín Lập đúng không? “
Trợ lý lập tức gật đầu: “ Đúng ạ, đúng ạ. “
Đồng Kỳ nở nụ cười, không nghĩ tới thành tích lại đến nhanh như vậy, cô gật đầu hỏi: “ Có bao nhiêu người? Sắp đặt như thế nào, đưa chị xem xem? “
Trợ lý: “ Em đợi để đưa chị xem đó! “
Nửa tiếng sau, Đồng Kỳ uống một ngụm cà phê, lật xem báo cáo đặt phòng chi tiết, trợ lý ở bên cạnh phân tích: “ Mấy người này đều là công ty Tín Lập, còn có khách hàng của Tín Lập, ừm, còn có đối tác của Tín Lập nữa ——. “
“ Còn có, những khách hàng này, đều đã từng là khách của nhà hàng trung tâm thành phố. “
Đồng Kỳ đặt báo cáo chi tiết xuống, khoanh tay trước ngực, chậc chậc lên tiếng.
Trợ lý nói nhỏ: “ Nghe nói, giám đốc Hà nổi trận lôi đình. “
Đồng Kỳ nghiêng đầu, giở báo cáo bên cạnh ra xem, nói: “ Đương nhiên rồi, đổi lại là chị thì chị cũng nhảy dựng lên. “
Lúc này, một dòng tin nhắn lóe lên, Đồng Kỳ nghiêng đầu xem.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
[Nhà hàng trung tâm Hà Lương Nguyệt: Đồng Kỳ, dựa vào đàn ông, cô thật có bản lĩnh đấy ]
Trợ lý cũng nhìn thấy: “ … … Vậy phải làm sao? Hình như Giám đống Hà có chỗ dựa, cô ấy sẽ không nhắm vào chị chứ? “
Đồng Kỳ xoa trán: “ Nhằm vào chị? Chị cũng đâu có dễ bị cô ta nhắm vào như vây. “
Trợ lý lo lắng vô cùng.
Đồng Kỳ phất tay nói: “ Không sao, em ra ngoài đem công việc sắp xếp ổn thỏa trước đi, nhất là khách bên Tín Lập, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, khách của Lục Tổng rất quan trọng, mắc kệ như thế nào, đây cũng là cơ hôi tuyên truyền của nhà hàng chúng ta. “
“ Dạ. “
“ Ngoài ra, giúp chị đề xuất một chiếc xe, xe của chị thì em… “
Lời còn chưa nói ra, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp theo quản lý sảnh đi vào, anh ta vừa cười vừa cầm lấy hai chiếc chìa khóa xe đưa cho Đồng Kỳ: “ Giám đốc Đồng, bên 4S mới đưa đến hai chiếc xe, còn có 1 chiếc Audi, chị mới mua xe hả? “
Đồng Kỳ: “? “
“ Chị không có. “
Giám đốc đại sảnh thoáng sửng sốt, nhưng vẫn đem hai chiếc chìa khóa đưa cô, rồi nói: “ Nhưng người bên 4S nói hai cái này của chị, đều là xe mới cả. “
Đồng Kỳ: “ Có gì nhầm lẫn không? “
Giám đốc đại sảnh: “ … … “
Anh ấy cầm chìa hóa cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, điện thoại của Đồng Kỳ vàng lên, người gọi đến là số điện thoại ban sáng, cũng là tài xế của Liêu Thành Xuyên, cô nghe máy, lão Trần ở đầu dây bên kia mở miệng liền nói xin lỗi: “ Xin lỗi cô, thành thật xin lỗi Đồng tiểu thư, tôi quên mất nói với cô, Liêu Tổng mới mua tặng cô một chiếc xe, là Audi, sáng nay cửa hàng bên 4S sẽ đưa đến, phiền cô nhận nó. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Chiêu này cũng thật là kỳ quái mà.
Cô nghiến răng nói: “ Con có xe rồi. “
Lão Trần: “ Cái này, đúng vậy, cô có một chiếc xe, vừa mới bảo dưỡng xong, bên 4S cũng sẽ gửi nó qua cho cô. “
Đồng Kỳ: “ … … Cám ơn chú. “
Cô bất lực.
Lão Trần nói: “ Đừng khách sáo, hôm nay tôi quên mất việc này, thành thật xin lỗi cô. “
Đồng Kỳ: “ Không sao ạ, chú vất vả rồi. “
Lão Trần: “ Không vất vả, không vất vả. “
Cúp máy, Đồng Kỳ nhìn giám đốc đại sảnh, giơ tay: “ Đem chìa khóa qua đây đi. “
Giám đốc đại sảnh lập tức đem chìa khóa đưa cô, vẻ mặt ngưỡng mộ: “ Chị mua thật sao? Tốt thật. “
Đồng Kỳ cầm lấy, để chia khóa bên cạnh, nói: “ Không phải. “
Giám đốc đại sảnh hơi kinh ngạc, ồ một tiếng, sau đó ra ngoài.
Trợ lý đứng trước bên cạnh nhìn Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cầm chìa khòa đưa cho cô ấy, dặn dò: “ Được rồi, vốn dĩ chị định lấy xe mình đi đón một vài khách hàng tương đối quan trọng, bây giờ có thêm một chiếc xe, em cầm đi, có cần gì thì lấy chiếc xe này đi đón. “
Trợ lý cầm chìa khóa mới cóng nóng hổi, choáng váng một trận: “ Mới, xe mới? “
“ Ừ. “
“ Thật tuyệt. “
“ … … “
[ Bốn cô gái nhỏ ( 4) ]
[ Đồng Kỳ: Liêu Thành Xuyên. ]
[ Mạn Mạn; Sao? Sao? Anh ta lại từ chối cậu nữa hả? ]
[ Tử Đồng: Đã nói anh ta chả ra làm sao, mà cậu cứ thích anh ta đến hơn mười năm. ]
[ Vu Hân: Tôi vẫn cảm thấy Vương Dịch tốt. (đẩy kính) ]
[ Đồng Kỳ: Anh ấy mua tặng tớ một chiếc xe ——. ]
[ Mạn Mạn: … … Gì vậy? ]
[ Tử Đồng: Mẹ kiếp???? ]
[ Vu Hân: Xe? KHông phải anh ta đang theo đuổi cậu à? Cứ vậy mà mua xe? Theo đuổi phụ nữ thì tặng xe? Mẹ nó, tớ muốn cãi nhau với Lâm Thần!!! ]
[ Mạn Mạn: Đột nhiên cảm thấy Tề Hạo mua nhà vẫn còn phải trả góp cứ thấy sai sai sao đó. (gào khóc) ]