[ Liêu Thành Xuyên: Tôi mới xuống máy bay, chút nữa có một cuộc họp. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Xe có thích không? ]
[ Đồng Kỳ: Còn đang bận, vẫn chưa xem, anh hà tất phải nhọc lòng, mấy thứ này tôi đều có. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Thêu hoa trên gấm. ]
[ Đồng Kỳ: … … Chiếc xe đó dùng để đón tiếp khách của công ty anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Để lão Trần đi đón là được, xe mới em cứ giữ lấy mà chạy. ]
[ Đồng Kỳ: Tôi cám ơn anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Người của mình, không cần khách sáo. ]
[ Đồng Kỳ: Ai là người của anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Em. ]
Đồng Kỳ không nói gì nhìn điện thoại.
Một lần nữa cô nhìn thấy được một mặt khác của người đàn ông cô yêu thầm hồi thời thiếu niên, chính là vô lại.
Cô nói bận không trả lời, thật ra là bận thật, hôm nay có hai khách hàng quan trọng đến, phòng VVIP trên tầng lầu đã hết phòng. Hai vị khách này vì nể mặt mũi cô, về lý cô nên đi xử lý. Sau khi cúp điện thoại thu xếp xong, Đồng Kỳ dẫn theo trợ lý ra cửa tiếp đón.
*** ***
Hội nghị giao lưu kinh tế ở thành phố B này thực tế là do bạn của ba Liêu Thành Xuyên tổ chức. Bởi vì bố Liêu Thành Xuyên đưa vợ đi Paris còn chưa quay về, nên Liêu Thành Xuyên thay ông tham gia. Hội nghị diễn ra ở tầng cao nhất của Tài chính Thịnh Thế, mới bước ra khỏi thang máy, Trương Hoài Viễn đang cầm ly rượu liền chặn Liêu Thành Xuyên ở đó.
Liêu Thành Xuyên cởi áo vest, đưa cho Triệu Hoa, cầm lấy ly rượu bên cạnh, chạm ly với Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn cười nói: “ Tôi đoán anh sẽ đến. “
Sau đó ánh mắt liền nhìn thấy Triệu Hoa đứng phía sau, trên tay còn cầm một cái notebook, Trương Hoài Viễn hỏi: “ Mới vừa xuống máy bay? “
Liêu Thành Xuyên nhấp một ngụm rượu, mặt đồng hồ trên cổ tay lóe lên, anh hơi híp mắt: “ Đúng vậy, vừa xuống. “
Trương Hoài Viễn nói: “ Tôi đến vài hôm rồi, đi giải sầu trước đã, nghe nói đỉnh Lương Sơn với Vạn Lý Trường Thành ở thành phố B rất nổi tiếng, hôm qua vừa mới leo xong. Anh học đại học ở nơi này, chắc rất quen thuốc nhỉ? “
“ Cũng không quen thuộc lắm, chỉ đi có hai ba lần. “ – Liêu Thành Xuyên đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống điểm tham quan bên dưới, ba mươi sáu tầng lầu, thời tiết hôm nay có mây mang theo chút ánh nắng, xe cộ trên các nhánh cầu vượt đan xen vào nhau, xe cộ như kiến.
Trương Hoài Viễn cười tít mắt đi theo Liêu Thành Xuyên qua đó, đứng ở bên cạnh, nhấp từng ngụm từng ngụm rượu.
Giữa lông mày hiếm khi toát lên một tia ưu sầu.
Liêu Thành Xuyên dựa vào ghế, nhìn Trương Hoài Viễn: “ Sao thế? Có tâm sự? Còn phải chạy đi tiêu sầu? “
Trương Hoài Viễn rót thêm rượu, rũ mắt nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, qua một lát mới trả lời: “ Gần đây có một chuyện phiền lòng. “
Liêu Thành Xuyên im lặng, chỉ bày ra một dáng vẻ anh cứ nói tiếp tôi đang nghe.
Trương Hoài Viễn cũng dựa vào ghế, mặt đối mặt Vương Dịch Liêu Thành Xuyên, “ Keng ——“, ly rượu khẽ cụng một cái, Trương Hoài Viễn mới nói: “ Tôi muốn theo đuổi một người phụ nữ. “
“ Hm? Theo đuổi ai? “ – Cho dù Liêu Thành Xuyên không quan tâm đến tin tức bên ngoài, nhưng lịch sử tình trưởng phong lưu của cậu chủ nhỏ tập đoàn châu báu thì anh nghe đến quen tai. Ai mà không biết Trương Hoài Viễn đa tình đến nỗi phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta vĩnh viễn không phải là người trước đó, thậm chí ngay cả bạn bè anh ta cũng không còn nhầm lẫn nữa là.
“ Đồng Kỳ, anh cũng gặp qua rồi. “ – Người đa tình như Trương Hoài Viễn gần đây bị mắc kẹt như một cây củ cải đang ghim dưới đất, anh ta vậy mà không biết theo đuổi phụ nữ như thế nào.
Tay đang cầm ly rượu thoáng ngừng lại một chút, rồi mới thong thả nhấp một ngụm rượu, Liêu Thành Xuyên rũ mi mắt, nhìn rượu ở trong ly, sau đó anh chậm rãi nói một câu: “ Đồng Kỳ, anh không theo đuổi được. “
Trương Hoài Viễn như bị kích thích, ngẩng mạnh đầu hỏi: “ Tại sao? “
“ Cô ấy là của tôi. “
Nói xong, Liêu Thành Xuyên cầm ly rượu xoay người rời khỏi cửa sổ sát đất.
Trương Hoài Viễn giật mình.
Qua một hồi, Trương Hoài Viễn vội vàng đặt ly rượu xuống bàn, sau đó sải bước lớn đi về hướng Liêu Thành Xuyên, giơ tay xoay người anh lại, Liêu Thành Xuyên quay người sang, nghiêng đầu nhìn bàn tay đang đặt trên bả vai, Trương Hoài Viễn nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “ Anh và cô ấy ở bên nhau khi nào? “
“ Sớm hơn anh. “ – Liêu Thành Xuyên thong thả trả lời.
“ Cái rắm! “ – Trương Hoài Viễn hét lớn.
Cái hét này của anh ta làm cho ánh mắt của mọi người xung quanh đều lướt đến nhìn họ, vẻ mặt Liêu Thành Xuyên thản nhiên, đẩy tay anh ta ra bỏ xuổng, cười như không cười: “ Anh như thế này, tôi sẽ nghĩ anh muốn đánh nhau với tôi đấy. “
Trương Hoài Viễn lạnh lùng nhìn anh, Liêu Thành Xuyên cũng không yếu thế mà nhìn lại anh ta.
Tầm mắt của hai người trong không khí xẹt qua vô số tia lửa.
Mà các ông chủ xung quanh đều là vẻ mặt không hiểu gì.
Liêu Thành Xuyên và Trương Hoài Viễn vừa mới hợp tác, ở cái vòng này ai cũng biết, hơn nữa hai người còn lập ra câu lạc bộ thể thao điện tử. Trong lúc tuyên truyền rộng rãi vừa mới ký kết với một game thủ, còn là á quân của mùa trước, đào người từ câu lạc bộ Lâm Thánh tới.
Việc này không được xem như là tin tức lớn gì, nhưng ít ra mọi ngừoi đều biết, Liêu Thành Xuyên và Trương Hoài Viễn đang ở trên cùng một con thuyền.
Hơn nữa gần đây liên tục hợp tác mấy bộ phim điện ảnh, có thể nói vấn đề tài chính của Tín Lập với tập đoàn Trương Thị tương đối phức tạp.
Vì thế, bây giờ là như thế nào?
Đương nhiên, hai người không thể trước mặt nhiều người như vậy mà ra tay, vẫn phải chừa lại mặt mũi cho mấy ông ba mình. Trương Hoài Viễn chỉ có thể xoay người, ngồi vật xuống sofa, móc điện thoại ra gọi điện thoại cho Đồng Kỳ.
Bây giờ Đồng Kỳ đang bận, điện thoại reo lên, cô vừa nghe vừa xem văn kiện. Trương Hoài Viễn nghe thấy giọng cô, thì ngập ngừng, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân, sau cùng chỉ ngồi vui trên sofa hỏi cô: “ Đang làm gì vậy? “
Đồng Kỳ dời vị trí đến máy tính, trả lời: “ Đang làm việc, xém chút không nghe là điện thoại của cậu được, cuộc gòi này đến không đúng lúc. “
Trương Hoài Viễn hỏi thẳng: “ Tớ với cậu còn là bạn bè không? “
Đồng Kỳ ngừng bút, cười đáp: “ Tại sao không phải là bạn bè. “
“ Vậy cậu yêu đương sao không nói với tớ? “ – Trương Hoài Viễn đối phó với phụ nữ luôn luôn có cách, giọng điệu yếu đuối vừa mới phát ra, liền làm cho Đồng Kỳ ở đầu bên kia nở nụ cười: “ Tớ yêu đương khi nào? “
Trương Hoài Viễn quay đầu, nhìn Liêu Thành Xuyên đang xã giao với người khác, siết chặt điện thoại hỏi Đồng Kỳ: “ Cậu không phải ở bên cạnh Liêu Thành Xuyên? “
Đồng Kỳ lại ngừng lại một lát, cô ngồi lên ghế, dựa vào, qua một hồi thì trả lời: “ Anh ấy theo đuổi tớ, nhưng tớ chưa đồng ý. “
Trương Hoài Viễn cắn chặt răng: “ Tại sao anh ta theo đuổi cậu thì được? Còn tớ theo đuổi thì không? “
Đồng Kỳ: “ … … “
Cái giọng điệu này, là cố tình gây sự.
Đồng Kỳ im lặng hồi lâu, mới trả lời: “ Tớ luôn xem cậu là bạn, nếu cậu không muốn là bạn cũng không sao, vậy thì không là bạn nữa. “
“ Cho nên cậu là muốn tuyệt giao? “ – Trương Hoài Viễn nghe ra được trái tim Đồng Kỳ nghiêng về Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ hơi ngừng lại, thở dài: “ Cậu nhất định muốn như vậy? “
“ Đúng. “
“ Vậy tớ cũng không còn cách nào. “
Đồng Kỳ nói xong liền cúp máy.
Cô với Trương Hoài Viễn chính là bạn học kiêm bạn bè, không còn gì khác.
*** ***
Bốn tiếng sau, Đồng Kỳ vừa mở cửa phòng họp ở lầu hai đi xuống thì nhận được một bức ảnh do Triệu Hoa gửi tới, bên trong ảnh.
Liêu Thành Xuyên với Trương Hoài Viễn đang đánh nhau. Liêu Thành Xuyên mặc một chiếc quần dài màu đên, cổ áo sơ mi mở ra hai nút, tay áo xắn đến cổ tay. Về phần Trương Hoài Viễn, áo sơ mi màu xanh rũ bên ngoài, bên dưới là chiếc quần dài màu đen; hai người ở trong một căn phòng, khóe mắt Trương Hoài Viễn có mấy vệt xanh tím.
Khóe môi Liêu Thành Xuyên cũng xanh mét, mấy sợi tóc bị ướt rũ ở trên mặt, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.
Đồng Kỳ nhìn tấm ảnh.
Giật mình.
Cô lập tức gọi lại cho Triệu Hoa,
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, Triệu Hoa vừa nghe máy liền vội vàng nói: “ Đánh nhau sao? “
Đồng Kỳ: “ Tôi thấy rồi, bây giờ đã ngừng chưa? “
Triệu Hoa thở dài: “ Ngừng rồi. “
Đồng Kỳ thở phải: “ Vậy thì tốt, tại sao lại đánh nhau? Ai ra tay trước? Các người không phải đi tham gia Hội nghị giao lưu sao? “
Triệu Hoa bất đắc dĩ: “ Liêu Tổng ra tay trước, Hội nghị giao lưu vừa kết thúc, anh ấy đã túm lấy Trương Tổng xuống lầu, thẳng tay mà đánh. “
Đồng Kỳ: “ … … Tại sao? “
Liêu Thành Xuyên đâu phải là người xúc động như vậy?
Triệu Hoa trốn sang một bên, kể rõ: “ Chậc, cái này là do Trương Tổng miệng thối, anh ta chạy đến nói với Liêu Tổng, cô biết bơi là anh ta dạy, đánh bi-da là anh ta dạy, biết lái xe cũng là anh ta dạy, à, còn có căn hộ đầu tiên cô mua anh ta cũng ở qua, bạn trai của cô anh ta cũng gặp qua… … “
Đồng Kỳ: “ … … Đệch. “
Triệu Hoa thở dài: “ Lần đầu tiên tôi thấy Liêu Tổng tức giận như vậy, Hội nghị vừa xong là hai người họ liền đánh nhau. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Sao tự nhiên cô cảm thấy mình như hồng nhan hoa thủy thế này.
Đồng Kỳ: “ Hai người bọn họ bây giờ không sao đúng không? “
Triệu Hoa: “ Không sao, Liêu Tổng thẳng rồi, Trương tổng vốn không phải đối thủ của anh ấy. “
Để có kết quả này còn phải nói đến quá trình, mà Đồng Kỳ thì không muốn biết, hai người họ không sao là tốt rồi. Đồng Kỳ nói: “ Cô đừng nói với bọn họ là tôi gọi điện thoại cho cô. “
Triệu Hoa ồ một tiếng.
Đồng Kỳ nói: “ Tôi cúp trước nhé. “
Triệu Hoa: “ Được, đúng rồi, cô đừng lo lắng, Liêu Tổng với Trương Tổng đánh nhau xong thì cũng có vẻ ổn rồi, đánh xong rồi thì vẫn là đối tác mà. “
“ Được. “
Sau khi cúp máy, Đồng Kỳ dựa vào ghế sofa, cả người thất thần.
Cô lấy một điếu thuốc châm lửa, kẹp trên đầu ngón tay, cảm giác trong lòng đột nhiên hỗn loạn.
Wechat nhảy ra.
Một dòng tin nhắn xuất hiện.
[ Liêu Thành Xuyên: Biết làm bánh trứng gà không? ]
[ Đồng Kỳ: Không hẳn là biết. ]
[ Đồng Kỳ: Tôi dạy em. ]
[ Đồng Kỳ: Tôi không nói muốn học. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ừ, em không cần học, tôi làm cho em ăn. ]
Đồng Kỳ nhìn màn hình, vội vàng gõ mấy chữ trả lời Liêu Thành Xuyên.
[ Đồng Kỳ: Tôi đi làm việc đây. ]
Nói xong cô trực tiếp ném điện thoại đi, dụi khóe mắt, lúc này mới dụi tắt điếu thuốc còn chưa hút được mấy hơi, đứng dậy ra khỏi văn phòng.