Liêu Thành Xuyên xắn tay áo lên đi mở tủ lạnh. Trong tủ lạnh cái gì cũng có, nhét đầy cả tủ, anh khom lưng tìm nguyên liệu bên trong. Lấy thịt gà với khoai tây ra ngoài, sau đó còn lấy thêm một bó cải xanh, xương ống để nấu canh.
Ngừoi đàn ông thân hình cao lớn bình tĩnh đứng trong phòng bếp, bàn tay với từng khớp xương ngón tay rõ ràng đang rửa khoai tây, làm sạch thịt gà, lặt rau, trông đẹp mắt biết bao.
Gần 6h, canh vẫn đang được hầm, nguyên liệu đã được rửa sạch, lặt xong.
Lão Trần gọi điện đến nói Đồng Kỳ vẫn chưa tan ca.
Liêu Thành Xuyên lau tay, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp: “Được, đón được cô ấy thì gọi điện thoại cho tôi.“
“Vâng ạ, Liêu Tổng.“
Trên căn gác xếp nhỏ có tiếng động, Liêu Thành Xuyên đặt điện thoại lên bàn rồi đi tới cầu thang chỗ căn gác xếp, giọng nói trầm thấp gọi: “Bạch Tổng?“
“Bịch —— loảng xoảng ——”- Trên căn gác xếp tiếp tục phát ra tiếng động.
Liêu Thành Xuyên nhìn thấy cái đuôi Bạch Tổng đang lắc qua lắc lại trên đầu cầu thang, anh khẽ cười một tiếng, vừa bước được một bậc cầu thang thì Bạch Tổng chạy xuống, trong miệng nó ngậm hai cuốn sổ, không biết là gì.
Liêu Thành Xuyên cười vỗ lên đầu chó của nó, giơ tay lấy hai cuốn sổ Bạch Tổng đang ngập trong miệng ra.
Đập vào mắt là bảy chữ, Trường Trung học số một Thanh Diệp.
Liêu Thành Xuyên hơi ngừng lại, đôi mắt nheo lại.
Sau đó, bên dưới cuốn sách cũng lộ ra một hàng chữ: Nhật ký thanh xuân của Đồng Kỳ.
Vốn dĩ, mấy thứ nhật ký này nói cho cùng cũng là đồ vật riêng tư.
Liêu Thành Xuyên sẽ không xem.
Nhưng mà, cuốn nhật ký thanh xuân này ngoại trừ bảy chữ kia ra, bên dưới còn có góc nghiêng mặt của một người nam sinh, hơn nữa bên cạnh người nam sinh đó còn có ghi chú: Liêu Thành Xuyên.
Dường như Liêu Thành Xuyên cảm thấy mình nhìn lầm rồi.
Lúc này, có hai tấm ảnh rơi từ trong sổ ra, trượt đến lòng bàn tay Liêu Thành Xuyên.
Anh rút ra, hai tấm, đều là anh.
Chính xác mà nói, đây là ảnh chụp thời thiếu niên lúc anh mười mấy tuổi. Hơn nữa còn là chụp lén.
Liêu Thành Xuyên mím chặt môi, đi đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm tấm ảnh, nhìn chăm chú.
Anh không mở cuốn nhật ký.
Nhưng anh nhìn từng chữ ở đằng sau nó.
“Thầm mến không có kết quả, lại còn bị từ chối, cuộc đời không còn gì nuối tiếc, phải ăn rất nhiều kem mới có thể bù đắp cho linh hồn mình.“
—— Đồng Kỳ mười bảy tuổi.
Ngôi nhà lớn là một mảng yên tĩnh.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cửa mở ra, Đồng Kỳ đặt túi xách lên tủ giày, cúi người xuống để thay giày, Bạch Tổng sủa gâu gâu gâu chạy về phía cô, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong nhà. Cô đặt chìa khóa xong mang dép đi vào, vừa bước vào liền nhìn thấy Liêu Thành Xuyên ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Ngón tay thon dài của anh kẹp hai tấm ảnh.
Hai tấm ảnh đó giống như vòng xoáy ký ức, lập tức hút cô quay về quá khứ, đem cô về mười bảy tuổi.
Không gian đảo ngược, quay về năm cô mười bảy tuổi tỏ tình với Liêu Thành Xuyên ở sân thể dục.
Liêu Thành Xuyên đứng dậy, để hai tấm ảnh lên bàn, đi về phía Đồng Kỳ, mặt mày khẽ nhíu lại: “Anh, cmn, theo đuổi em đến chết đi sống lại vẫn không được, vậy mà em lại từng thích thầm anh?“
Đồng Kỳ cười lạnh: “Anh cũng biết là đã từng?”
Liêu Thành Xuyên: “……“
Liêu Thành Xuyên ôm ngang hông Đồng Kỳ nhấc cô lên, ôm ở trong lòng, ngửa đầu, mặt mày phơi phới mỉm cười: “Từng thích anh thật à? Thật sao?“
Đồng Kỳ bĩu môi: “Đắc ý vậy sao?“
“Rất đắc ý.“
Đồng Kỳ chống lê bả vai anh, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Nhưng mà anh đã từ chối em, xem nhật ký chưa?“
“Chưa xem.“
“Xem đi, em đi nấu cơm.“
Đồng Kỳ đẩy vai anh, muốn xuống đất nhưng bị Liêu Thành Xuyên xoay một vòng, đè lên tường. Liêu Thành Xuyên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tay sờ soạng khắp nơi trên cơ thể Đồng Kỳ. Đồng Kỳ hé miệng cắn anh, đầu lữoi dính máu, Liêu Thành Xuyên hít một tiếng, siết chặt cằm cô, từ trên cao nhìn xuống, mặt mày lạnh lùng nhưng lại mang theo sự dịu dàng: “Từ lần đầu tiên gặp em, nhìn thấy em đùa giỡn ngừoi khác, anh biết rõ em có cảm tình với anh nhưng anh mãi vẫn không làm gì cả, là bởi vì anh không muốn đùa giỡn, anh muốn nghiêm túc, không ngờ rằng em còn nghiêm túc hơn anh tận mười mấy năm.“
Đồng Kỳ ngước cổ cao hơn, sắc mặc kiêu ngạo chậc một tiếng: “Rất đắc ý?“
“Đắc ý.“
“Không phải không là anh thì không được.“
“Sẽ khiến cho em không phải anh thì không được.“
“Có ăn cơm không?“
“Ăn.“
“Đi nấu cơm đi.“
Đồng Kỳ kéo tay anh ra.
Khóe môi Liêu Thành Xuyên còn đọng lại tơ máu, cúi đầu hôn lên mặt cô lần nữa sau đó mới quay về phòng bếp.
Đồng Kỳ mở hai quyển sổ kia, lại cầm hai tấm ảnh lên, đi đến bên cạnh Liêu Thành Xuyên, vẫy vẫy trước mặt anh.
“Anh không thay đổi chút nào.“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Đổi rồi, ít nhất anh không hút thuốc nữa.“
“Ngoài cái này thì sao?“
“Ngoài cái này à? Chắc có lẽ……đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.“
Đồng Kỳ nheo mắt: “Chuyện gì?“
Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt, không trả lời, bắt đầu xào rau.
Đồng Kỳ cũng không hỏi tiếp, đặt hai tấm ảnh xuống, lấy áo ngủ đi tắm rửa.
Ăn cơm xong, hai người đi lên gác xếp.
Đồng Kỳ cắn răng: “Đệch.“
“Thoải mái không?“ – Liêu Thành Xuyên cúi ngừoi xuống, hô hấp anh luẩn quẩn sau lưng Đồng Kỳ, hôn lên da thịt cô.
“Anh…chậm chút!“
Tiếng Bạch Tổng sủa gâu gâu gâu dưới lầu truyền đến, Đồng Kỳ chống lên kính thủy tinh, mồ hôi trượt từ trên trán xuống, người đàn ông xoay người cô lại, ôm cô đặt lên tấm thảm, kéo chân dài của cô đặt lên vai mình, anh khẽ cười: “Vô cùng mềm dẻo nha. “
“…… Anh khá lắm……” – Giọng nói Đồng Kỳ run rẩy.
Một tiếng sau, Liêu Thành Xuyên lấy nước từ trong phòng tắm, lau ngừoi cho Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ nằm sấp trên gối, mơ mơ màng màng, bàn tay với từng khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông đi đi lại lại trên da thịt cô, Liêu Thành Xuyên cúi người xuống, hôn lên sườn mặt cô: “Anh có thể xem cuốn nhật ký không?“
Đồng Kỳ hi hí mắt, hơi ngập ngừng: “Được, anh xem đi.“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười, lại hôn cô.
Sau đó vén váy ngủ của cô lên, cầm nước đi xuống lầu, rồi đi lên lại, áo sơ mi của người đàn ông đã sửa sang chỉnh tề, nhưng xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo vẫn có lực tác động đến người khác, Đồng Kỳ nhìn anh chằm chằm, Liêu Thành Xuyên ngồi xuống cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Ánh trăng bên ngoài soi vào, căn gác nhỏ lại có một đợt thân mật bềnh bồng.
Liêu Thành Xuyên cầm lấy cuốn nhật ký kia.
Mở ra xem.
Đồng Kỳ dựa vào trong lòng anh, nghịch điện thoại
[ Ngày X tháng X năm X, nhìn thấy anh ấy ở phòng truyền thông đa phương tiện, nhất nhãn vạn niên.
* 一眼万年 ( yì yǎn wàn nián – Chớp mắt đã vạn năm): Ý là chỉ vì một ánh mắt mà ta có thể say đến ngàn năm.
—— Đồng Kỳ.
Ngày X tháng X năm X, hôm nay anh ấy đi ngang qua lớp mình, gương mặt thiếu niên cao ngạo đẹp trai quá đi mất.
—— Đồng Kỳ.
Ngày X tháng X năm X, mình ném banh bóng rổ cho anh ấy, anh ấy bắt lấy, nhưng không thèm nhìn mình một cái, hừm.
—— Đồng Kỳ.
… …
… …
Ngày X tháng X năm X, anh ấy muốn đi đến trường đại học tốt nhất thành phố B. Mình định sẽ tỏ tình với anh ấy hahahahahahaha. Nếu mà tỏ tình thành công mình cũng sẽ đi thành phố B.
Ngày X tháng X năm X, anh ấy từ chối rồi. Mình đạp anh ấy một đạp, nhưng sau đó mình khóc như điên, Vu Hân với Tử Đồng, Đồng Mạn đều nói mình ngốc.
Ngày X tháng X năm X, không viết nhật ký nữa, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa.
Cằm Đồng Kỳ bị Liêu Thành Xuyên nâng lên, anh cúi đầu hôn lên môi Đồng Kỳ làm cô phải ngừng xem tin tức, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, mãi cho đến khi đầu lữoi bị anh quấn quít đến tê tê dại dại, Đồng Kỳ mới đẩy anh ra, lau khóe môi: “Anh đã quên mất em từ lâu.“
Liêu Thành Xuyên nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.“
Vào lúc này, khóe mắt Đồng Kỳ chua xót, cô ngồi thẳng người dậy, đẩy anh: “Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh đấy.“
Liêu Thành Xuyên bỏ cuốn nhật ký xuống, nghiêng người, hôn lên trán cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Anh không phải cố ý quên em, lúc anh học cấp ba, ba mẹ anh căng thẳng đến mức muốn ly hôn, trong nhà rối tung rối mù làm anh cũng loạn theo. Anh muốn duy trì một trái tim bình thản, nhưng mỗi lần đều thất bại, lúc đó cũng là khoảng thời gian anh bắt đầu hút thuốc.“
Đồng Kỳ ngồi thẳng người, xếp bằng nhìn anh.
Liêu Thành Xuyên cười với cô, lại ôm cô vào lòng.
Sau đó, anh chậm rãi kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra khi anh học cấp ba.
Khi đó, tỏ tình với anh không chỉ có mình Đồng Kỳ. Lúc cô tỏ tình, trước sau ít nhất đã có mười người, căn bản anh không có cách nào nhớ rõ, thậm chí về sau thư tỏ tình của nữ sinh còn chưa kịp đưa cho anh đã bị anh xé rách.
Giọng anh lạnh lùng nói với bạn học nữ: “Thế giới của các cậu chỉ có yêu đương thôi à?“
Quả thực nhục nhã đến cực điểm
Làm cho bạn học nữ đó khóc thành chó.
Liêu Thành Xuyên xoay ngừoi liền quên, anh phải đạt được yêu cầu của ba mình, trúng tuyển trường đại học tốt nhất. Vì để ba mẹ không ly hôn, anh từ bỏ đại học S, kiên quyết đến đại học B, anh với mẹ mình đều đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, lúc nào cũng có thể đến thành phố B chỉ để ở bên cạnh ba mình, để cho ngừoi phụ nữ kia không có cơ hội tiếp cận.
Sau đó anh thành công, mẹ anh cũng thành công.
So sánh với nhau thì cuộc sống cấp hai của Đồng Kỳ phải nói là cả người cả thần đều phẫn nộ.
Nhưng vào lúc đó Liêu Thành Xuyên đã phải cố gắng thể hiện tài năng của mình. Những chương trình viết mã mà anh viết lần lượt nộp vào Học viện tối cao thành phố B vì để học lập trình của trường đại học đó đồng thời anh cũng phải học tập chăm chỉ để có thể đạt được yêu cầu của ba mình.
Không một ai khi sinh ra đều ưu tú như vậy.
Liêu Thành Xuyên ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào bản thân mình.
Đồng Kỳ rất ít khi nghe những câu chuyện vượt khó như vậy, có nghe thì cô cũng không có phản ứng gì, bởi vì cuộc sống mọi người đều không dễ dàng gì, loại thương cảm này không đáng giá, cái gì cô có thể giúp thì sẽ giúp, cũng không hay nói mấy lời an ủi, nhưng hôm nay, cô rất muốn nói cái gì đó.
Nhưng Đồng Kỳ không nói được gì.
Đôi chân trắng mịn của cô vắt qua, ngồi lên chân anh, nhìn anh.
Liêu Thành Xuyên dựa vào vách tường, ánh mắt dịu dàng.
Đồng Kỳ cúi ngừoi ôm anh, tay nắm lấy cổ áo anh chậm rãi kéo ra.
Ngón tay trắng nõn của cô sờ lên xương quai xanh anh.
Đồng Kỳ mìm cười: “Liêu Tổng, em đến dỗ dành anh.“
Tay Liêu Thành Xuyên đặt lên eo cô, nhàn nhạt cười: “Hoan nghênh.“