Ngày hôm sau, Đồng Kỳ gọi điện cho ngừoi nhà, nói rằng studio của Vu Hân gần đây xảy ra chút vấn đề, có thể Đồng Tương không thể đi làm, để cô ta về một khoảng thời gian trước, hai ngày này sẽ đưa cô ta về.
Bên kia, Tiêu Ngọc Mai sau khi nghe xong rề rà không có phản ứng, qua một lúc lâu mới hỏi: “Có phải Đồng Tương gây phiền toái cho con không?”
Đồng Kỳ dựa lên lan can nhà Liêu Thành Xuyên, nhìn người đàn ông đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, cô túm tóc đáp: “Không có, Đồng Tương không gây phiền toái gì cả, chỉ là studio bên chỗ Vu Hân thật sự không cần người nữa, về việc này con thay mặt Vu Hân xin lỗi bác gái cả.”
Tiêu Ngọc Mai: “….”
Qua một lúc, bà nói: “Bác gái cả của con cũng đang ở đây, mẹ đưa bà ấy nghe nhé?”
Đồng Kỳ nói: “Được ạ, con cũng định gọi điện nói với mẹ xong sau đó gọi cho bác gái, bây giờ thì đúng lúc.”
Bên kia đổi người nghe máy, giọng bác gái cả hơi thấp, bà hỏi: “Có phải Đồng Tương cố gắng không đủ không?”
Đồng Kỳ thở dài, nhận lấy cốc sữ bò Liêu Thành Xuyên đưa qua, uống một hớp sữa, đáp: “Là studio của Vu Hân xảy ra vấn đề, về phần công việc của Đồng Tương thế nào, con cũng không phải cấp trên của cô ấy, con không rõ lắm.”
Tiếng cười thường xuyên của bác gái cả lúc này đây toàn bộ đều hóa thành trầm mặc, Đồng Kỳ cũng thấy không dễ chịu lắm, cô lại uống một hớp sữa bò, Liêu Thành Xuyên cắt xong bánh trứng gà, lấy nĩa xiên một miếng, đưa tới miệng cô, bác gái cả nói: “Kỳ Kỳ, thật ra bác biết việc không phải như vậy, là Đồng Tương không cam lòng, sau khi con bé đến chỗ con bên đó đi làm, bác nghe mấy đứa bạn của nó nói, con bé ở đó hình như không vui vẻ, ngoài ra, bác biết Đồng Tương, nó bị bác chiều đến hư, bác luôn nói với nó, gả cho một người đàn ông tốt mới quan trọng, công việc gì cũng đều không quan trọng. Nó nhất định cũng nghĩ như vậy, cho nên làm việc sẽ không cẩn thận nỗ lực —— “
“Nhưng mà, bác đúng là thấy vậy không sai mà, con gái mà, tìm một người tốt mà gả, không như bác, theo bác trai cả con phấn đấu nhiều năm như vậy, vẫn là không có cái gì hết…..” – Bác gái cả rất ít nói những lời này, bà luôn thẳng thắng trực tiếp, nhiệt tình tràn trề.
Đồng Kỳ không lên tiếng, vừa ăn bánh trứng gà anh đút, vừa nghe bác cả nói.
Bác gái cả lại nói thêm vài câu, giọng điệu đều nghẹn ngào, Đồng Kỳ mới nói: “Bác gái cả, con hiểu ý của bác, nhưng thành phố lớn, phụ nữ cũng phải phấn đấu như đàn ông vậy, không phải gả cho người ta thì sẽ có ngày tháng tốt đẹp, Đồng Tương vẫn thích hợp với hoàn cảnh như ở quê nhà hơn.”
Bác gái cả than một tiếng, đáp: “Bác biết rồi, vậy thì để con bé trở về vậy, Kỳ Kỳ à, cám ơn con, chuyện đó….”
Bà ấy ngập ngừng một chút: “Nếu như Thành Xuyên có anh em bạn bè gì đó, không tệ lắm, con, con giới thiệu cho Đồng Tương chút được không?”
Ngón tay dài lau miệng Đồng Kỳ, cô nhìn Liêu Thành Xuyên, sau đó mới đáp ứng bác gái cả: “Vâng ạ, được, để con xem.”
“Aiz, cám ơn con nhé, cám ơn con, Kỳ Kỳ.” – Bác gái cả lập tức cười lên.
Đồng Kỳ nở nụ cười, nói chuyện một hồi mới cúp máy.
Cúp điện thoại, Đồng Kỳ lại uống một ngụm sữa bò, mới đi từ ban công xuống, Liêu Thành Xuyên vịnh eo ôm cô xuống, cúi đầu cười, hôn cô: “Bác gái cả nói sao?”
Đồng Kỳ buông tay: “Tư tưởng bác gái đã cũ kỹ, muốn Đồng Tương tìm một người tốt mà gả đi.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu nhưng không lên tiếng.
Anh kéo quần áo thể thao trên ngừoi cô: “Đi, đi chạy bộ.”
“Được”
Vì thế hai người một chó ra cửa, xuống lầu.
*** ***
Triệu Tòng Lộ dẫn theo thư ký còn có Hà Lương Nguyệt, đi đến văn phòng của người phụ trách khách sạn kia, nhưng mà lại chạm mặt Liêu Thành Xuyên với Triệu Hoa.
Hai bên chạ mặt nhau, tay Hà Lương Nguyệt theo bản năng nắm chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Liêu Thành Xuyên.
Triệu Tòng Lộ liếc nhìn Hà Lương Nguyệt bên cạnh một cái, ánh mắt híp lại, sau đó cười cười bắt tay Liêu Thành Xuyên. Liêu Thành Xuyên nhìn chằm chằm tay ông ta, không nhúc nhích.
Sắc mặt Triệu Tòng Lộ nhất thời xanh méc, nhưng ông ta mau chóng giấu nó đi, giả vờ thu tay về một cách rất tự nhiên, ông ta cười nói: “Không nghĩ đến bây giờ Tín Lập cũng có hứng thú với ngành khách sạn.”
Liêu Thành Xuyên từ tốn xả tay áo xuống, sắc mặt lạnh lùng: “Cũng không phải quá hứng thú, chỉ là mở một công ty cho vợ tôi chơi đùa một chút.”
Triệu Tòng Lộ cắn răng: “Triệu Tổng à, việc không từ mà biệt này, vốn dĩ Giám đốc Đồng chỉ là một giám đốc nho nhỏ, nghỉ việc ở khách sạn chúng tôi, cũng không nhất định có thể chống đỡ được một công ty, ngài đây có phải chơi lớn quá rồi không? Ngoài ra, hai người vẫn còn chưa kết hôn, làm vậy có đáng không?”
Ông ta dùng cái loại giọng điệu từng trải nhắc nhở Liêu Thành Xuyên, phụ nữ chỉ thích hợp chơi đùa trong tay, không thích hợp để trong lòng.
Môi mỏng Liêu Thành Xuyên khẽ mở: “Xứng đáng, rất đáng, cho cái gì cũng không bằng cho thứ cô ấy muốn nhất, cái cô ấy muốn nhất không phải mở công ty làm bà chủ, thuận tiện cạnh tranh với Danh Đô các người sao? Giám đốc Hà, cô làm phụ nữ, cô rất rõ đúng không?”
Hà Lương Nguyệt bị đôi mắt sắc bén của anh lướt qua, căng thẳng đến mặt trắng bệt, cô ta cắn môi dưới, giữa môi răng khẽ phát ra tiếng gọi: “Thành Xuyên.”
Liêu Thành Xuyên híp mắt nói: “Cô đừng gọi bậy, xin gọi tôi là Liêu Tổng.”
Sắc mặt Triệu Tòng Lộ cũng rất không tốt, ông ta biết Hà Lương Nguyệt thích Liêu Thành Xuyên, nhưng việc này không cản trở ông ta lên giường với Hà Lương Nguyệt. Nhưng người phụ nữ này đã đi theo ông ta, mà còn nhớ thương người đàn ông khác, hơn nữa còn ở trước mặt ông ta mà thương nhớ, trong lòng Triệu Tòng Lộ bốc lên một ngọn lửa, hận không thể cầm roi đánh Hà Lương Nguyệt.
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nói với Triệu Hoa: “Đi thôi.”
Triệu Hoa đang làm không khí nhanh chóng hoàn hồn, lập tức đuổi theo.
Hai người đi vào thang máy.
Bên này, Hà Lương Nguyệt thấy sắc mặt Triệu Tòng Lộ không tốt, giơ tay muốn sờ lồng ngực ông ta, bị Triệu Tòng Lộ hung hăng hất xuống.
Khóe môi ông ta mang theo một tia châm chọc: “Đáng tiếc, cô nịnh nọt trước mặt cậu ta vài năm cũng không bằng người ta vài tháng. Trăng sáng trên trời cũng hái xuống tặng cho cô ta.”
Máu khắp người hà Lương Nguyệt nhanh chóng lạnh đi.
Một hồi sau, ba người mới đi vào văn phòng của người phục trách.
Nhưng mà, sau khi đi ra, sắc mặt cả ba đều cực kỳ không tốt, đặc biệt là Triệu Tòng Lộ.
*** ***
Hôm nay là ngày cuối cùng Đồng Kỳ bàn giao, bận rộn xong, cô đã hoàn toàn được giải thoát, có thể bận việc của công ty mới rồi. Buổi chiều lúc xuống lầu ăn bữa cơm với nhân viên, bị không khí không nỡ của mọi người lây sang, đến khoảng thời gian nghỉ ngơi cô cũng không nghỉ ngơi.
Mà lúc này điện thoại của thư ký Khâu Tổng ở tổng bộ gọi tới.
Trong điện thoại, cô ấy ngọt ngào bày tỏ, hy vọng Đồng Kỳ có thể ở lại, nói là ý của Khâu Tổng.
Đồng Kỳ không biết trong hồ lô Khâu Tổng bán thuốc gì nhưng đã quá muộn. Nếu như lúc cô gửi mail hai hôm trước, ông ta bảo thư ký gọi cho cô một cuộc điện thoại, vậy thì cô thật lòng có thể sẽ cân nhắc ở lại; mà giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy, lòng người nóng lạnh, mỗi người tự nếm trải.
Sau khi uyển chuyển từ chối, Đồng Kỳ bắt đầu thu dọn đồ của cô trong văn phòng, thực ra mấy hôm trước cũng đã cầm đi khá nhiều, bây giờ chỉ kiểm ra lại lần nữa.
Thấy hoàng hôn buông xuống, Đồng Kỳ xách túi, ôm thùng giấy, chuẩn bị đi.
Trợ lý nhỏ ngoài cửa vọt vào, thở hổn hển, trên mặt là bát quái, cô ấy giữ chặt cánh tay Đồng Kỳ, đứt quãng nói: “Có một chuyện, em muốn nói một chuyện.”
Đồng Kỳ nhíu mày, cười hỏi: “Chuyện gì?”
Trợ lý nhỏ ghé lại gần cô: “Giám đốc Hà bị vợ của Triệu Tổng tát bạt tai.”
“A?“
“Quan hệ giữa Triệu Tổng và Giám đốc Hà đã bị phơi bày. Ngoài ra còn nghe nói Giám đốc kim bài đến thay vị trí của này của chị, cô ấy đột nhiên không đến nữa, hình như thân thể xảy ra việc gì đó, mọi người đều nói, Khâu Tổng nhất định sẽ giữ chi lại, bọn họ gọi điện cho chị chưa?”
Đồng Kỳ: “…..”
Tin tức của cô trợ lý nhỏ này cũng rất nhanh.
Trợ lý nhỏ lay tay cô mãi: “Chị Đồng, chị trả lời em đi mà, có hay không vậy? Khâu Tổng có gọi điện cho chị không?”
Đồng Kỳ bị cô ấy lắc đến thùng giấy trong lòng ngã đông ngã tây, sau khi giữ nó lại cười nói: “Có có có, gọi rồi, nhưng chị không định ở lại.”
Trợ lý nhỏ lúc này mới nhớ lại, Đồng Kỳ muốn tự làm bà chủ.
Cô ấy lập tức sụp đổ: “À đúng rồi, dù xảy ra chuyện gì chị cũng đi, chị nói khách sạn ven biển chúng ta sau này sẽ tiêu tùng?”
Đồng Kỳ cười: “Không đâu, tổng bộ sẽ cử người đến thay thế, mọi người đừng lo lắng, được rồi, chị phải đi đây.”
“Chị Đồng!”
Trợ lý nhỏ đi theo xuống, đi theo mãi đến bãi đỗ xe phía sau, Đồng Kỳ đặt thùng giấy vào trong xe, lại đem túi xách đặt vào, xoay người xoa đầu trợ lý nhỏ: “Có thời gian thì liên lạc với chị, không có gì thì đến chỗ chị chơi.”
Trợ lý nhỏ đỏ mặt, không lau sau liền khóc.
Đồng Kỳ hơi không biết làm sao, ôm cô ấy.
Hia người nói chuyện một hồi, một màn này ngược lại lôi kéo đến không ít người, phụ bếp còn có trưởng ca.
Đều chạy đến tiễn Đồng Kỳ.
Bởi vì, đây là lần cuối cùng Đồng Kỳ xuất hiện ở đây, chỉ cần cô ngồi lên xe, nổ máy, có thể sẽ rất khó gặp lại.
Bọn họ đều là người bình thường, rất bình thường, trong cuộc đời người qua kẻ lại này, gặp gỡ một ngày, một ngày cũng là duyên phận. Rời đi rồi, duyên phận cũng không còn.
Đồng Kỳ bị bọn họ làm cho hốc mắt cũng có chút nóng lên, lại trò chuyện một hồi, cô mới lái xe rời đi, bọn họ đều đứng ở cửa sau nhìn theo cô.
Tay Đồng Kỳ gác lên cửa sổ xe.
Đột nhiên muốn uống rượu.
Cô gọi điện cho Liêu Thành Xuyên, bên kia rất nhanh đã có người nghe máy: “Vợ à.”
Đồng Kỳ cười hỏi: “Tối nay đi uống rượu không?”
“Được, anh đi đón em.”
Đồng Kỳ nói: “Em về tắm trước.”
Liêu Thành Xuyên: “Anh còn bận việc, một tiếng sau sẽ về, em đợi anh về ăn cơm.”
“Biết rồi.”
“Cúp đây.”
Anh ấy bên kia hình như rất bận, rất ồn, Đồng Kỳ nghe lời ngắt máy.
Cô đi thẳng về bãi đỗ xe tiểu khu, mới ngừng lại.
Wechat rung rung lóe lên.
[ Vu hân: Em gái cậu về nhà rồi hả? ]
[ Đồng Kỳ: Ừ, hôm nay tớ bận váng đầu, định ngày mai đưa con bé đến trạm cao tốc. ]
[ Vu Hân: Cũng tốt, thực ra cô ấy không xấu, cô ấy chỉ là, nói sao nhỉ, tớ cảm thấy không có lý tưởng. ]
[ Đồng Kỳ: Cừu non lạc đường, vẫn là hoàn cảnh ở nhà hợp với nó. ]
[ Vu hân: Cũng tốt, có lúc tớ mắng cô ấy, đều sẽ nghĩ đến cậu, cảm thấy hai người các cậu thật sự rất không giống nhau. ]