Không Biết Sao Yêu Em

Chương 97



La Tây cúp điện thoại, sắc mặt buông lỏng dựa lên lưng ghế, lão Trần cười hỏi: “Địa chỉ đúng không?”

La Tây đáp: “Đúng.”

Lão Trần gật đầu, chuyên tâm lái xe.

La Tây nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhớ lại hôm đó bà ép buộc ông ấy ly hôn. Một người đàn ông to lớn ngồi trên ghế trong phòng sách, ngón tay hơi cong, gác trên bàn, sắc mặt lạnh nhạt, thẳng thừng nói không ly hôn.

La Tây đột nhiên cảm thấy buồn cười, càm bản thỏa thuận ly hôn kia qua giở ra, nhưng bà phát hiện có vấn đề.

Ít nhất về phần tài sản đã thay đổi.

Má Lưu ở bên ngoài gọi La Tây, bà đi ra ngoài nhìn một cái, má Lưu bưng bát mì trong tay, La Tây hỏi bà ấy: “Sao lại bưng mì qua đây? Tôi ăn cơm rồi.”

Má Lưu lắc đầu: “Ông chủ chưa ăn, hai ngày rồi, nói không có khẩu vị…”

La Tây nhìn về phía phòng sách, người đàn ông đó yên yên tĩnh tĩnh hút thuốc.

La Tây nhận lấy nói: “Tôi đưa cho ông ấy vậy.”

Sau đó tiến lên bưng bát mì đặt trước mặt Liêu Trung Nguyên.

Liêu Trung Nguyên liếc nhìn, dụi tắt thuốc: “Tôi không có khẩu vị.”

La Tây: “Khổ nhục kế à?”

Liêu Trung Nguyên: “Thật sự không phải.”

Ông sờ soạng tìm kiếm một lát, lấy thỏa thuận ly hôn đưa cho bà: “Xem đi.”

La Tây nhận lấy, tài sản trên giấy thỏa thuận ly hôn đã thay đổi.

Ông đem toàn bộ tài sản chia làm hai phần, một phần cho Liêu Thành Xuyên, một phần cho bà, còn ông sẽ ra đi tay trắng.

La Tây không dám tin lại nhìn về phía người đàn ông này, ông nói: “Bà thật lòng muốn ly hôn vậy thì ly hôn vậy.”

Khoảnh khắc đó, bà mềm lòng.

Cả người bà như trên mây, cũng bởi vì bà mềm lòng như vậy nên con trai muốn cắt đứt quan hệ mấy ngày không về nhà, không tin tức không hỏi han. Đêm ba mươi cũng không về, La Tây lái xe đến tiểu khu Kim Hải của con trai, lại nhìn thấy con trai đang ở nhà uống rượu một mình.

La Tay trở thành bánh kẹp ở giữa, hai bên đều là hai người đàn ông quan trong của bà, bà giằng co đến đau đớn.

Điện thoại trên tay lại vang lên, bà cầm lấy.

Liêu Trung Nguyên hỏi: “Bà đi đâu vậy?”

“Đi xem con trai.” – La Tây cố ý nói.

Liêu Trung Nguyên: “……..”

La Tây nói tiếp: “Ông nghiêm khắc với con trai như vậy, nhưng tôi thì không, tôi đã suy nghĩ, thực ra không có ông tôi cũng có thể hoàn thành một vài chuyện, ví dụ như giúp con đến nhà Đồng Kỳ hỏi cưới!”

“Bà điên rồi sao? Tôi nói rồi, cưới một người phụ nữ như vậy không giúp ích được gì cho Thành Xuyên cả, bà có biết ở thời đại này kinh tế thay đổi nhanh đến nhường nào không? Bà cũng nhìn thấy sản nghiệp của ba tôi đang ngày càng lao dốc, Thành Xuyên cần sự ủng hộ, tôi hay bà có thể ủng hộ cho nó được bao lâu nữa đây?”

La Tây: “Thảm nhất cũng sẽ không để nó đi làm ăn mày, Liêu Trung Nguyên nếu ông cứ quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ thật sự ly hôn với ông đấy, đống tài sản kia của ông tôi cũng không cần.”

Bên kia trầm mặc.

Hơn nữa còn im lặng rất lâu, Liêu Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà con mẹ chỉ dùng mỗi cái ly hôn này mà uy hiếp tôi.”

Bíp —- Cúp rồi. Tút tút tút —–

Lúc này, La Tây lại không tức giận đột nhiên bà cười, cái tên khốn khiếp này.

Lão Trần thấy bà cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.

***

Từ lúc biết mẹ Liêu Thành Xuyên muốn đến, acr nhà Đồng Kỳ đều ngốc luôn rồi, chỉ có bà nội vẫn rất vui vẻ, luôn miệng nói: “Như vậy mới đúng chứ, kết hôn là chuyện lớn biết bao, chắc chắc hai nhà phải ngồi xuống trò chuyện bàn bạc, xem ngày các thứ đồ đều phải làm hết. Ngọc Mai à, con lấy cho mẹ quyển lịch, mẹ phải tính toán cho hai đứa nó xem ngày kết hôn phải định vào ngày nào mới tốt.

Tiêu Ngọc Mai không ngăn được yêu cầu của người già, đi vào phòng lấy ra.

Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên ngồi cùng nhau lại nhìn ra bên ngoài, có chút khẩn trương. Liêu Thành Xuyên siết chặt tay cô, bẻ mặt cô qua cười nói: “Mẹ anh một tiếng nữa sẽ đến.”

Đồng Kỳ ừm một tiếng.

Cô nhìn anh, anh mặc một chiếc áo len hơi rộng, cổ áo hơi xệch ra bên ngoài, Đồng Kỳ chỉnh lại giúp anh, nói: “Anh thích mặt loại áo len này nhỉ.”

Liêu Thành Xuyên: “Ở nhà thoải mái một chút.”

Đồng Kỳ cười: “Xương quai xanh đều lộ hết ra ngoài rồi.”

Gương mặt anh vui vẻ nở nụ cười, nắm chặt tay cô.

Đồng Tương đúng lú đi vào, trên tay xách một cái túi mafyu đen, nhìn thấy Liêu Thành Xuyên thì sửng sờ, nhanh chóng gọi một tiếng anh rể.

Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt gật đầu, không có biểu cảm gì.

Đồng Tương cũng không sao hết, run rất đưa cái túi màu đen cho Đồng Kỳ.

Đầu óc Đồng Kỳ lóe lên một cái, lập tức đứng dậy vòng qua bàn, đi ra ban công.

Liêu Thành Xuyên không hiểu, anh túm tay cô lại: “Đi đâu vậy?”

Đồng Kỳ giãy khỏi anh: “Em đến ban công nói chuyện với Đồng Tương.”

Liêu Thành Xuyên nhíu mày: “Ở đây không thể nói sao?”

“Không thể, chuyện phụ nữ.”

Liêu Thành Xuyên: “…….”

Sau đó anh chỉ có thể buông tay, Đồng Kỳ với Đồng Tương đi đến ban công. Đồng Kỳ còn cẩn thận đóng cửa lại, Đồng Tương đưa túi cho cô nói: “Trên bao bì có hướng dẫn sử dụng.”

Đồng Kỳ cúi đầu liếc mắt một cái, gật đầu: “Cám ơn.”

Đồng Tương lại nói: “Hai ngày nữa chị hẳng thử, hình như sau mười ngày mới kiểm tra thì tốt hơn, nhưng mà người ta cũng có nói sớm chút cũng được.”

“Ừ.” – Đồng Kỳ cất túi đi.

Hai chị em ở ban công nói chuyện một hồi.

Trong phòng khách, Liêu Thành Xuyên chơi điện thoại, tầm mắt quét qua ban công mấy lần, mà lúc này, Đồng Mục từ bên ngoài đi vào, ríu ra ríu rít tìm chị cậu ấy.

Liêu Thành Xuyên mỉm cười: “Chị em ở ban công, vội đi tìm chị em làm gì?”

Đồng Mục nhìn Liêu Thành Xuyên, đi về phía anh, thấp giọng nói: “Chị em mới đến tiệm thuốc mua đồ.”

“Mua đồ gì?”

“Em hỏi người ta rồi, nói là mua que thử thai.”

Liêu Thành Xuyên lập tức nhớ tới cái túi màu đen mà Đồng Tương vừa cầm trong tay.

Nhưng nếu là que thử thai của Đồng Tương vậy đến tìm Đồng Kỳ làm gì?

Đôi mắt Liêu Thành Xuyên nhất thời híp lại.

Cửa ban công mở ra, hai chị em đi vào, Đồng Kỳ đút tay vào túi, lắc lư đi ra ngoài. Cô xõa tóc, mặc váy, chân dài mang tất, mặc áo len có túi, cô lười biếng ngồi bên cạnh Liêu Thành Xuyên.

Anh vươn tay ôm eo cô.

Đồng Mục vừa thấy Đồng Tương đi ra, lập tức chỉ: “Em mới thấy chị mua—” – Cậu ấy nói lời này vẫn phải cẩn thận một chút, nhìn ông bà nội một cái, ghé lại gần Đồng Tương: “Chị mua que thử thai.”

Ánh mắt Đồng Tương xẹt qua tia kích động, theo bản năng nhìn Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ nháy mắt với Đồng Tương, Đồng Tương khôi phục sự lạnh lùng, đẩy vai Đồng Mục nói: “Đi thôi, về nhà.”

Đồng Mục chăm chăm nhìn Đồng Tương từ trên xuống dưới.

Mà cái màn nháy mắt này của Đồng Kỳ và Đồng Tương lại rơi vào mắt Liêu Thành Xuyên, anh gãi cằm, nhìn lướt qua túi của vợ mình.

Sau đó anh vươn tay nói: “Lạnh quá đi.”

Nhét tay vào túi cô cùng cô chia sẻ hơi ấm.

Đồng Kỳ giật mình, sau đó phản ứng lại  đồ ở  trong cái túi khác, thở phài nhẹ nhõm, ngã vào trong ngực anh.

Liêu Thành Xuyên cúi đầu xuống nhìn cô, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, đuôi mắt cong cong, cười đến xuyến xao lòng người, anh cúi đầu, cắn môi cô: “Mùi thạch.”

Đồng Kỳ bật cười.

Năm giờ chiều.

Một chiếc BMW tiến vào con hẻm, bởi vì màu đỏ quá thu hút sự chú ý của người khác, khoảng thời gian này cũng rơi vào thời điểm mọi người tụ tập đi chợ, có không ít người nhìn chằm chằm vào chiếc BMV màu đỏ, còn có người không chịu đi, cứ đứng tại chỗ nhìn xem chiếc xe chạy đi đâu.

Không lâu sau, BMW màu đỏ dừng lại trước cửa nhà Đồng Kỳ.

Cửa nhà Đồng Kỳ vốn không được coi là rất lớn, nhưng bởi vì nhà bên cạnh không có ai ở vì thế trống ra được hai chỗ để xe, Đồng Kỳ đỗ một chiếc Audi ở phía trước, đằng sau là Mercedes, sau đó lại thêm một chiếc BMW, toàn là xe xịn.

Người khác không muốn nhìn cũng không được. Lan cang của nhà đầu tiên ở con hẻm đối diện có khá nhiều người bu đến, còn có người từ trong nhà hét lên với nhà Đồng Kỳ: “Ngọc Mai à, nhà cô lại có khách đến này!”

BMW vừa dừng lại, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên lập tức đi ra cửa, Liêu Thành Xuyên còn tiến lên, mở cửa ghế phụ.

La Tây mặc áo khoác lông chồn, bên trong là sườn xám, hơi thở cao quý cả người, bà chui ra khỏi xe, nhìn con trai cao lớn của mình, nhịn khong được mà trừng anh một cái.

Liêu Thành Xuyên cười cười: “Mẹ.”

La Tây kéo tay con trai, tiến lên ôm anh: “Con không giận mẹ chứ? Hôm đó thấy con rời khỏi, mẹ suýt chút phát điên.”

La Tây nói đến đêm hai mươi chín tết.

Liêu Thành Xuyên vỗ nhẹ lưng bà: “Mẹ, con không còn cách nào.”

La Tây không lên tiếp, bà xoay người đối diện với ánh mắt Đồng Kỳ. Bà vòng qua xe, đi lên cũng ôm lấy Đồng Kỳ, Đồng Kỳ có chút cứng ngắt, nhưng vẫn khe khẽ gọi một tiếng dì.

La Tây bất đắc dĩ: “Xin lỗi Đồng Kỳ.”

Đồng Kỳ lắc đầu, La Tây lui về sau nắm tay cô nói: “Vẫn nên gọi mẹ đi.”

Đồng Kỳ mỉm cười gọi bà: “Mẹ.”

“Ừm tốt, tốt.”

La Tây xoay người nói với lão Trần đem đồ đạc trên xe xuống.

Ông bà nội Tiêu Ngọc Mai Đồng Khải lập đều đi ra ngoài đón, sau khi chào hỏi ở cửa lúc này mới vào nhà. Mấy dì hàng xóm hiếu kỳ đến cửa, ở bên ngoài gọi Tiêu Ngọc Mai hỏi: “Đây là ai vậy? Có phải mẹ của con rể nhà bà không?”

Tiêu Ngọc Mai cười: “Phải.”

“Aida, cao quý như thế này, giống hệt với người trên tivi, nhìn mà hâm mộ quá. Con gái nhà bà có mắt nhìn thật đấy, nhà bọn họ khong chỉ là buôn bán đơn giản đâu thôi nhỉ? Nhìn xem, chậc chậc, quần áo trên người bà ấy vừa nhìn là biết rất nhiều tiền.”

Mấy dì cứ ríu ra ríu rít.

Tiêu Ngọc Mai xua xua tay: “Không nói nữa, tôi vào trong trước.”

La Tây lặn lội đường xa đến nhà, nên Tiêu Ngọc Mai sau khi nói chuyện một hồi lập tức xuống bếp làm đồ ăn cho La Tây. La Tây với lão Trần cũng không từ chối, ăn một chút điểm tâm ấm bụng.

Vừa nói vừa kéo tay Đồng Kỳ: “Thật ra tôi đã ở chung với Đồng Kỳ được một khoảng thời gian, chúng tôi sống chung rất hòa thuận.”

Đồng Kỳ nở nụ cười.

Tiêu Ngọc Mai cũng nở nụ cười, bà nội thì đẩy lịch đến trước mặt La Tây, La Tây vừa nhìn lập tức tươi cười hỏi: “Bà nội đây là đang xem ngày tốt sao?”

Bà nội nói: “Ta cũng chưa xem xong, chỉ muốn xem ý tứ của con.”

La Tây cười nắm tay bà nội: “Con á, con không biết cái này lắm, nếu bà xem chọn được ngày thì liền nghe theo ý của bà. Đến lúc đó, đến thành phố S tổ chức, tổ chức lớn, nhất định để mọi người đều biết Đồng Kỳ gả vào nhà chúng con.”

Bà nội nhìn La Tây: “Ta cảm thấy nếu như ở thành phố S không tiện thì tổ chức ở chỗ chúng ta cũng được.”

La Tây nói: “Cho nên chúng ta bàn bạc một chút ạ xem hôn lễ này nên tổ chức như thể nào cho tốt.”

Bà nội thấy đối phương có thành ý như vậy, lập tức nói: “Được, được, cứ như vậy.”

Sau đó La Tây bảo lão Trần mở mấy cái rương mang theo ra, bên trong là một số lẽ kim còn có các loại ngũ kim, hai cái  rương lớn phong phú đa dạng.

Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập bị dọa rồi: “Nhà chúng tôi còn phải gửi lại cho chị, đưa nhiều như thế này, chúng tôi không thể gửi lại được đâu.”

La Tây lại nói: “Đây là phong tục của bên chúng tôi, đằng gái không cần gửi lại đâu, nếu như bên chị muốn theo phong tục của bên này thì có lòng là được rồi.”

Tiêu Ngọc Mai hít một hơi.

Liêu Thành Xuyên đưa cho họ những bất động sản kia họ còn chưa nhận nữa kìa, mà La Tây vừa đén liền đưa cái này, hơn nữa còn là quá nhiều.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.