Không Biết Vị

Chương 8



Thành thích của Chu Dục Cảnh tốt, trong trường học vẫn luôn được giáo viên thích, lên trung học, Mã Xuyên không được phân chung lớp với cậu.

Hôm nay, Chu Dục Cảnh trực nhật, lúc tan học Mã Xuyên đeo cặp trên vai, chạy đến cửa lớp Chu Dục Cảnh gọi cậu: “Anh Dục Cảnh em đi trước, anh về lừa ông giúp em, nói là em học bù ở trường!”

Chu Dục Cảnh vội vàng lau bảng đến hỏi: “Em đi đâu?”

“Đến phòng chơi game!” Mã Xuyên bỏ lại câu này, người đã chạy xa.

Chu Dục Cảnh hết cách, chỉ có thể quay lại lau xong cái bảng chưa sạch. Hôm nay là thứ sáu, trường Đoàn Hạc Thừa học được tan sớm hơn trường bình thường nửa ngày, giờ cũng đã ở nhà, cậu muốn nhanh nhanh làm trực nhật xong, về nhà gặp người một tuần đã chưa được gặp.

Mặc dù đều ở trong biệt thự Mậu Thành, nhưng Đoàn Hạc Thừa học ở trường tư, hướng đi khác bọn cậu, cho nên cơ hội gặp mặt ít đi rất nhiều.

Tới gần kỳ thi, vẫn có mấy bạn trong lớp ở lại lớp tự học, Chu Dục Cảnh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, chuẩn bị cất sách vở, chợt cảm giác có người vỗ vai cậu.

Cùng lúc đó.

Một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngoài trung học Mậu Thành, lái xe nói hai câu với bảo vệ, chờ cổng chính mở ra, lái vào sân trường.

Đoàn Hạc Thừa tan học vòng đoạn đường, giúp mẹ lấy món đồ, đi ngang trường Chu Dục Cảnh học thì dặn lái xe, tiện đường đón cậu về, mấy năm trôi qua Chu Dục Cảnh vẫn chia sẻ mọi chuyện với hắn như cũ, người học lớp nào, đương nhiên biết.

Trường trung học công lập không được coi là rộng, lái xe vào đi không xa là tòa nhà dạy học chính, Đoàn Hạc Thừa không muốn đi tiếp, để lái xe vào gọi người ra, cửa xe mở ra một khe hở, nghe thấy học sinh trước mặt đi tới trò chuyện.

“Lớp trưởng số nhọ quá, ba thằng giặc kia chỉ biết bắt nạt người thật thà.”

“Chắc sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?”

“Nếu lớp trưởng không nghe bọn hắn, khẳng định sẽ bị đánh.”

“Có nên nói cho thầy trực ban không…”

Cửa phòng học cuối hành lang tầng hai, hai ba học sinh nằm sấp nhìn vào trong, Chu Dục Cảnh ôm cặp sách. Cậu dậy thì tương đối chậm, cứ thấp hơn bạn đồng lứa một ít, lại thêm khung xương nhỏ, bị chặn cực kỳ chặt chẽ.

Bạo lực học đường là phổ biến, chẳng cần lí do chính đáng nào, bình thường Chu Dục Cảnh giúp giáo viên thu bài tập, sinh hoạt lớp, đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người từ lâu, tìm bừa cái cớ, thì có thể tẩn một trận.

Bọn họ nói gì Chu Dục Cảnh không để ý, chỉ nghĩ hôm nay về muộn, có lẽ lại không gặp được Đoàn Hạc Thừa, trong lòng hơi buồn.

Ba người thấy cậu thành thật nói gì cũng không đáp lại, càng giận hơn, duỗi tay kéo cặp trong ngực Chu Dục Cảnh ném xuống đất, giờ Chu Dục Cảnh mới kịp phản ứng, nghiêm túc nói: “Các cậu tìm tôi cũng không được gì, tôi chỉ nghe theo dặn dò của thầy cô.”

Một người trong đó cười: “Thật đúng là chó săn của giáo viên, tao thấy mày thèm đòn…” Vẫn chưa nói xong, gáy đột nhiên bị siết chặt, như bị một sức mạnh kinh người lôi ngửa ra sau, gã cuống quýt quay đầu, không biết có một người trưởng thành to cao áo đen đứng bên cạnh từ lúc nào xách gã lên, ném ra ngoài. Hết thảy những việc này cùng lắm chỉ trong chớp mắt, gã còn chưa đứng lên, đã thấy có người đi vào, chân đi đôi giày da thủ công làm bằng tay.

Đoàn Hạc Thừa ở trên cao nhìn xuống, hạ lông mi mấy ly nốt ruồi lệ nằm trên gương mặt trắng gần như trong suốt, càng rõ ràng, tầm mắt người đang nằm sững sờ quên đứng dậy, đột nhiên trên mặt nhói đau, như đế giày giẫm lên mặt.

Đoàn Hạc Thừa nhìn xuống gã, tăng thêm sức chân, hai mắt vốn nên lung linh như sóng nước, lại như kết vụn băng.

Chu Dục Cảnh nhìn thấy người tới, trong lòng vui mừng, nhặt cặp sách của mình lên, chạy đến trước mặt Đoàn Hạc Thừa: “A Cửu ca ca, sao anh lại tới đây.”

Đoàn Hạc Thừa: “Tiện đường.”

Người dưới chân bị giẫm kêu to, ánh mắt Đoàn Hạc Thừa lần nữa đối đầu với gã, mang theo cảnh cáo: “Không có lần sau.”

Không có bạn bạn học vây xem xì xào bàn tán, Chu Dục Cảnh đi theo Đoàn Hạc Thừa trở lại trong xe ngồi xuống ngay ngắn, cậu xếp lại cặp sách lộn xộn, phát hiện bút máy bảo bối không biết lăn ra khỏi hộp bút lúc nào, vội vàng mở ra xem, quả nhiên ngòi bút bị ném đã tách ra một ít.

Đoàn Hạc Thừa ngồi dựa vào, ánh mắt dừng trên chiếc bút trong tay Chu Dục Cảnh, quen quen, hình như mình tặng.

Ngòi bút thoạt nhìn không dùng được nữa, Chu Dục Cảnh mím môi, đau lòng đậy nắp bút, nhỏ giọng nói: “Không biết còn dùng được không.”

Đoàn Hạc Thừa nói: “Thay ngòi bút.”

Chu Dục Cảnh nháy mắt tỉnh táo tinh thần, quay đầu nhìn hắn: “Đi đâu thay?”

“Bút này làm theo yêu cầu, có ngòi bút riêng.”

Về đến nhà, Chu Dục Cảnh theo Đoàn Hạc Thừa cùng đến tòa C, cậu không đi vào trong, đứng trước cửa không dám nhúc nhích. Quản gia từng dặn dò, nơi ở của chủ nhà, không được phân công việc không thể tùy tiện đi vào.

Đoàn Hạc Thừa đi đến đầu cầu thang, nhíu mày quay đầu, thấy Chu Dục Cảnh ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài đợi hắn, ra lệnh: “Vào đây.”

Chu Dục Cảnh cân nhắc trước sau, vẫn quyết định nghe A Cửu ca ca, vui vẻ theo Đoàn Hạc Thừa đến phòng sách.

Thay ngòi bút đơn giản, Đoàn Hạc Thừa tìm ra đưa cho Chu Dục Cảnh, để cậu ở lại trong phòng sách của mình từ từ thay, Chu Dục Cảnh cẩn thận thay ngòi bút, thấm ít mực nước, lấy ra một tờ giấy trong cặp, thử viết mấy chữ.

Chu Dục Cảnh viết chữ đẹp, đoan trang thanh tú trôi chảy, ngòi bút không yếu mà có lực, câu sợ mình viết chữ không xứng với bút Đoàn Hạc Thừa tặng, vẫn luôn luyện chữ. Vừa định cất giấy bút đã bị Đoàn Hạc Thừa cầm lấy.

Chu Dục Cảnh cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: “A Cửu ca ca em viết đó, đẹp không?”

Đoàn Hạc Thừa cũng không chần chờ, gật đầu nói khá đẹp, nhìn thời gian, lại nói với cậu: “Về đi.”

Chu Dục Cảnh có thể ở một mình với hắn như vậy trong một lúc, đã thỏa mãn vô cùng, sửa sang lại cặp sách, nói tạm biệt, rồi đi xuống tầng.

Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy một nhóm người mặc áo vest màu đen đi ra từ tòa B bên kia, Chu Dục Cảnh không cảm thấy kinh ngạc, dù sao bất kể quản gia hay là lái xe, đều mặc như thế. Cậu vốn định đi, đột nhiên nghe được một tiếng gào đau đớn, đầu tiên là chửi mắng sau đó thì cầu xin tha thứ, Chu Dục Cảnh nắm chặt quai đeo cặp, tò mò nhìn sang, trong đám người có người bị ép quỳ xuống, trên người trên mặt có vết máu lớn, rất rợn người.

Chu Dục Cảnh kinh ngạc nhìn có người giơ đồ trong tay lên, màu đen nhỏ gọn tựa như còn lóe ánh sáng lạnh, rõ ràng cậu đứng rất xa, nhưng lại giống như nghe được tiếng nạp đạn lên nòng, ngay sau đó mắt tối lại, bàn tay thon dài ấm áp che trước mắt cậu.

Chu Dục Cảnh mơ hồ muốn biết xảy ra chuyện gì, tay nắm chặt quai cặp run lẩy bẩy. “Đoàng” một tiếng rất to, dọa cậu giật bắn lên, vẫn chưa kịp hoảng sợ, bên tai đã vang lên tiếng nói thản nhiên của Đoàn Hạc Thừa, nói cho cậu biết: “Đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.