Dựa theo quy định của bệnh viện, những cái thai bị phá sẽ giống rác rưởi bị đốt đi, nhưng bây giờ xảy ra trường hợp như này, mọi người đều cảm thấy nếu cứ hoả táng theo cách thông thường e là vẫn không đủ.
Tuy rằng những em bé đó bị chôn dưới giàn nho nhà họ, ảnh hưởng đến hai vợ chồng nhưng Lý Mỹ Phượng không hề có chút suy nghĩ trách móc những đứa bé này, cô ấy chỉ muốn có thể đưa tiễn các bé đoạn đường cuối cùng.
Hoặc là về sau, lúc mấy em bé này ở trên trời lựa chọn chỗ đầu thai, cũng có thể chọn đầu thai vào bụng cô ấy.
Khóe môi Phó Văn cong lên lạnh lùng đầy trào phúng.
Lấy đức báo oán, lấy gì mà báo đức?
Người mẹ có thể lựa chọn phá thai hoặc không, đây là quyền lợi mà pháp luật trao cho nữ giới. Nhưng vì muốn sinh được con trai mà khiến các bé gái bị vây hãm trong hồn trận đầy đau khổ để có thể tiếp tục mượn thai của người khác, đây căn bản không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Cứ thế mà kết thúc kiếp sống ngắn ngủi này rồi đi đầu thai? Vậy những đau khổ mà các bé phải nhận lấy cuối cùng đều bằng không sao?
Dựa vào cái gì?
Phó Vãn biết Lý Mỹ Phượng là người phụ nữ tốt bụng, cô hơi mỉm cười, nói: "Hai ngày này tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Triệu Dương nhìn nụ cười nhạt nhẽo trên môi của Phó Vẫn, không hiểu sao mà thấy cả người phát lạnh.
Nụ cười này không khác gì mấy với nụ cười khi cô ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, rõ ràng đều là kiểu cười điềm đạm lại xa cách, nhưng cậu ấy cứ cảm thấy... Phó Vãn có chút tà tính.
Hai vợ chồng Triệu Côn Minh nghĩ bây giờ đã là nửa đêm, đúng thật là không tiện lắm, có lẽ làm pháp sự còn cần vài thứ linh tinh, lại phải xem ngày tháng, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
"Nhưng mà đầu bếp Phó này, ngày mai chồng tôi được mời đi ăn tiệc đầy tháng, tôi ở lại giúp cô làm pháp sự được không?" Lý Mỹ Phượng hỏi.
Trong thâm tâm cô ấy thực sự cũng không muốn đi dự tiệc đầy tháng, không phải là vì ghen ghét bạn thân có hai đứa con cả trai lẫn gái, chỉ là cô ấy cũng sẽ vừa khổ sở vừa hâm mộ, cho nên cô ấy thà ở lại cùng Phó Vãn đưa tiễn mấy em bé này một đoạn đường còn hơn, chỉ để cho chồng mình cùng em chồng đến chỗ hẹn.
Phó Vãn lời ít mà ý nhiều: “Đi cùng đi."
Ba người như có suy nghĩ gì, cuối cùng gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm suy đoán.
Đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Lý Mỹ Phượng, trước khi cô ấy kịp mở miệng, Phó Vãn đã hiểu rõ mà nói: "Về phần con gái trong số mệnh của vợ chồng hai người, hồn trận tiêu tan thì tự nhiên sẽ tới thôi."
Có những lời này, rốt cuộc trên khuôn mặt Lý Mỹ Phượng cũng hiện ra nụ tươi cười tươi, giống như vừa được uống thuốc an thần.
Bất an cả một ngày cuối cùng cũng không còn.
Triệu Côn Minh nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm, bây giờ cũng nên về rồi.
Triệu Côn Minh nhìn chén đũa trước mặt, hỏi: "Đầu bếp Phó, ba chén này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Phó Vãn mặt không đổi sắc nói: "Một chén 1888 tệ, tổng cộng là 5664 tệ."
Hệ thống mỹ thực: [...]
Ông trời ơi.
Này là loại bà chủ lòng dạ hiểm độc gì đây... Nó từng đi theo vô số ký chủ, lần đầu làm nhiệm vụ, một chén cơm chiên trứng bán với giá 100 tệ đã bị thực khách mắng là giá trên trời rồi.
Bây giờ chỉ một bát mỳ gói không có thêm bắt kỳ kỹ thuật chế biến gì mà đòi tận 1888 tệ?
Đây chính là thời khắc đỉnh cao của Khang sư phụ! Ông chủ của Khang sư phụ chắc nửa đêm cũng phải cười tỉnh cả giấc.
Triệu Côn Minh cả kinh: "Một chén 1888 tệ?"
Rẻ như vậy sao?
Ở trong vòng tùy tiện mời một thiên sư tới cửa nhà thì giá khởi điểm cũng phải hơn một vạn tệ rồi, thiên sư tới từ Kinh Thị lại càng đắt giá, lót nền cũng đã mấy chục vạn tệ.
Trước tiên không nói tới việc Phó Vãn có thực sự có bản lĩnh hay không, chỉ là thời điểm phát hiện nhà anh ấy có chôn xác trẻ em dưới giàn nho, cô cũng ra giá chỉ dừng ở 5 con số.
Một chén mì này cho dù là 18888 tệ cũng không có gì quá đáng!
Quán nghèo của Phó Văn, cho dù kiếm được nhiều cũng đều cầm không ấm tay.
Phó Vãn muốn thử xem, có thật là dựa vào hệ thống mỹ thực này sẽ kiếm được tiền hay không.
Vì vậy Phó Vãn gật gật đầu: "Đúng vậy, một chén 1888 tệ." Triệu Côn Minh vừa cầm lấy điện thoại, Triệu Dương đã đi trước một bước, chuyển 6000 tệ vào điện thoại cho Phó Vẫn.
Giây tiếp theo, di động của Phó Vãn vang lên thanh âm thông báo tin nhắn.
Hệ thống mỹ thực hoá đá luôn rồi.
Đoàn Đoàn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Phó Văn, mẹ thật là lợi hại!
Về sau cậu bé cũng muốn trở thành một người có thể kiếm được rất rất nhiều tiền.
Phó Văn nhìn màn hình di động, nhắc nhở: "Thừa tiền rồi."
Triệu Dương cười he he, cậu ấy giơ một bên chân lên, kéo chiếc tất cao cổ xuống dưới, lộ ra một vòng bằm xanh trên cổ chân: "Đầu bếp Phó, cô xem xem chân này của tôi có thể giải quyết được không?"
Triệu Dương khóc không ra nước mắt: "Sáng nay tôi ngủ dậy thì thấy cổ chân bị xanh lại như vậy, tôi nhớ rõ tôi chỉ dùng chân này đá bao nilon thôi, nhưng làm sao mà tôi biết được bao nilon đó lại đựng t.h.i t.h.ể của thai nhi chứ."
Sau khi phát hiện, cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi mà.
Phó Vãn nhìn Triệu Dương, giơ tay điểm ở giữa lông mày của cậu ấy: "Có thể, ngày mai là ổn rồi."
Tức khắc Triệu Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu ấy tươi cười vô cùng xán lạn nói tạm biệt với Phó Vẫn và Đoàn Đoàn.
"Đứng lại." Âm thanh lãnh đạm của Phó Vãn vang lên, cô liếc xéo một cái: "Rửa chén cho sạch đi."
Triệu Dương ngốc tại chỗ luôn rồi: "Á"
Hệ thống mỹ thực cũng ngây người: [há?]
Làm gì có bà chủ nhà nào bắt khách hàng của mình ăn xong phải đi rửa chén đây!
Triệu Côn Minh dìu vợ mình lên xe, đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ ném ra một câu: "Tiểu Dương, rửa sạch chén đi!"
Triệu Dương nhìn anh trai chị dâu của mình nhanh nhẹn trèo lên xe, còn tiện tay đóng luôn cả cửa xe: "..."
"Em giúp anh tiểu Dương đỗ nước rửa chén ạ." Đoàn Đoàn nhiệt tình lấy ra một bình nước rửa chén từ trong ngăn tủ, đổ vào trong chậu nhựa.
Khi ở nhà Triệu Dương còn chưa bao giờ rửa chén bát, Đoàn Đoàn đứng một bên nhíu chặt khuôn mặt nhỏ lại mười phần khẩn trương nói "Anh tiểu Dương, anh đừng làm vỡ chén của mẹ em đó."
Đồ vật dính nước rửa bát, khi cầm trên tay sẽ rất trơn.
Triệu Dương rửa một lúc thì quen tay hơn, cậu nhìn thấy Phó Vãn ở một bên đang đổ nước pha mì đi thì nhắc nhở: "Đầu bếp Phó, tôi tặng cô một kiến nghị vô cùng chân thành. Nếu cô muốn mở quán ăn vặt thì đừng bày ở chỗ này, tôi cảm thấy nơi đây không may mắn lắm."
Triệu Dương cảm thấy mình ở trước mặt một đại sư phong thuỷ nói như thế có chút giống như đang múa rìu qua mắt thợ, nhưng cậu ấy vẫn nói tiếp: "Nói thật với cô, khoảng thời gian trước đó tôi cùng bạn thân đến Phúc Mãn Lâu ăn cơm, kết quả là bạn thân tôi bị tai nạn giao thông ở ngay chỗ cây hoè già này."
Triệu Dương nhớ lại ngày ấy, cảm thấy vô thường thảm thương, đầy thổn thức nói: "Xe bạn tôi bị đ.â.m cho nát đầu, chưa đến 30 giây đã bốc cháy."