"Nếu đã như vậy." Phó Vãn đứng trong gió đêm lành lạnh, nói: "Vậy thì mở Quỷ Môn, tôi tiễn chúng."
Trần Giang Lâm cười khinh thường, thật đúng là kiêu ngạo, mở Quỷ Môn? Cô tưởng rằng mở Quỷ Môn cũng giống như mở cửa nhà mình sao?
Cho dù là những huyền tu đứng đầu Kinh Thị cũng không thể tùy tiện mở Quỷ Môn được.
Nếu là vô thường trên nhân gian muốn mở Quỷ Môn, đầu tiên nhất định phải tắm rửa dâng hương, nhịn ăn ba ngày, kính cần báo cáo với tất cả các vị thần linh ở U Minh, sau đó cầm ấn tín vô thường mở Quỷ Môn kết nối với U Minh, hơn nữa thời gian mở ra cực ngắn, tuyệt đối không quá ba phút.
Trần Giang Lâm nghe nói vô thường muốn mở Quỷ Môn cực kỳ hao phí công đức cùng linh lực, số lần mở Quỷ Môn trong cả đời không có khả năng vượt quá năm lần!
Nữ tu huyền học này lấy đâu ra bản lĩnh đó?
Phó Vãn giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế ngưng tụ ra một luồng linh khí nồng đậm, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén rạch ra một lỗ hổng trên không trung, lỗ hỗng đó đang không ngừng mở rộng, mà đối diện bên kia của lỗ hồng chính là một thế giới khác.
Dưới bầu trời u ám, con đường gồ ghề đầy gai góc, chỉ có những bông hoa U Linh hai bên tỏa sáng lờ mờ, soi đường cho con đường phía trước.
Cơn gió u ám thổi từ Quỷ Môn khổng lồ trông giống như một lỗ đen, cơn gió kia không phải gió nóng ngày hè chói chang, lại càng không giống như gió lạnh ngày đông rét buốt, mà đó là một loại cảm giác lạnh lẽo lan dần từ chân tới mọi mạch m.á.u trên cơ thê.
Lòng bàn chân lạnh buốt, là cách miêu tả đơn giản và rõ ràng nhất!
Những người trong giới hào môn như họ đều từng chứng kiến rất nhiều sự việc, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến họ cảm thấy sốc.
Người sống và sinh hồn đều sợ hãi thế giới kia theo bản năng.
Tiết Định Khôn bị nhốt trong vòng linh lực của Phó Vãn đang không ngừng phát run vì hoảng sợ, anh ta sợ tới mức chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất không dám liếc mắt nhìn.
Đám người Triệu Côn Minh không tự chủ được mà mềm nhũn chân, ngã ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh thắm ướt quần áo của họ, toàn thân như bị ngâm trong nước, ướt đẫm mồ hôi.
Ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh, thậm chí còn không tự chủ được mà bắt đầu nín thở, như thể một giây tiếp theo sẽ bị kéo xuống vực thẳm U Minh.
Quỷ Môn mở ra rồi.
Phó Vãn chỉ dễ dàng giơ tay nhấc chân một cái là đã mở ra.
Không... Từ đầu đến cuối Phó Vãn còn không thèm di chuyển!
Cái gì mà tắm rửa nhịn ăn, cái gì mà dâng hương kính cẩn báo cáo, cô không cần làm những việc đó, nhưng Quỷ Môn vẫn có thể mở ra.
Trần thiên sư cảm thấy rất sốc khi thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta bắt đầu cảm thấy cực kỳ quen thuộc với luồng âm khí ở bên trong, đây chính là âm khí ở U Minh địa phủ, ông ta kinh ngạc đến mức quên cả việc cố gắng điều chỉnh linh lực toàn thân.
Sao có thể như vậy được!
Cô thật sự là nữ tu huyền học đỉnh cấp có thể mở Quỷ Môn, Trần Giang Lâm bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đêm nay mình sẽ phải c.h.ế.t ở chỗ này!
Những quỷ thai đang vây quanh Trần Giang Lâm, muốn cắn xé ông ta bỗng nhiên trở thành những làn khói bay tới phía Quỷ Môn, chúng vô cùng hưng phấn, nhưng cũng không có ai dám tiến thêm một bước.
Trông giống như những đứa trẻ không có mẹ dẫn dắt, thấy sợ hãi bàng hoàng đối với con đường phía trước, không dám một mình đi tới. Lý Mỹ Phượng nhìn thấy vậy thì sốt ruột, cũng không còn sợ hãi nữa mà ngẩng đầu lên lo lắng thúc giục: "Các con, các con mau đi đi, đi mau một chút, đừng đợi nữa."
Mặc dù họ không biết Quỷ Môn này có thể mở được bao lâu, nhưng họ không cần nghĩ ngợi cũng biết rằng mở Quỷ Môn này sẽ cực kỳ tiêu hao linh lực của Phó Vãn và không thể mở lâu được.
Một khi bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì thật sự sẽ không thể đi đầu thai được nữa, đến lúc đó sẽ phải hối hận cả đời.
Cho dù không có bắt kỳ quan hệ huyết thống nào, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc là do họ mà chúng mới sinh ra thì Lý Mỹ Phượng đã không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho chúng.
Những người còn lại cũng cẩn thận ngẩng đầu nhìn, trong lòng cũng có chút sốt ruột.
Sao còn chưa đi?
Triệu Dương vội vàng hô: "Đi mau đi, đứng ở đó làm gì? Thế giới rách nát này có cái gì đáng lưu luyến chứ? Kiếp sau tìm ba mẹ yêu thương mình, sẽ hạnh phúc hơn."
Sáu quỷ thai xoay quanh Quỷ Môn, nhưng vẫn chậm chạp không muốn đi vào.
Trần Giang Lâm lau vết m.á.u dính bên môi, ánh mắt hung ác nham hiểm lại mang theo sự khinh thường. Ông ta hiểu rồi, đây đâu phải là mở Quỷ Môn, có lẽ chỉ là Quỷ Vực, muốn lừa chúng qua cửa.
Quỷ Môn đâu phải là thứ mà một huyền tu bình thường có thể mở được? Đúng là cố làm ra vẻ huyền bí.
Nữ huyền tu Phó Vãn này cũng không phải người tốt gì, cũng muốn bắt nghiệt chướng có oán niệm cực nặng này vào trong Quỷ Vực của mình, để mình sử dụng!
Trần Giang Lâm cảm thấy có chút mừng rỡ, nếu Phó Vãn là loại tà tu này, vậy thì cơ hội sống sót của ông ta sẽ tăng lên.
Hơn nữa... Phó Vãn quả thật không g.i.ế.c ông tal
Trần Giang Lâm vốn đã bị thương do việc phá trận nên không đi được, nhưng lúc này ông ta cũng không còn sốt ruột nữa, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn đứng xem.
Muốn lừa gạt quỷ quỷ thai vào Quỷ Vực nên đương nhiên là chúng sẽ do dự không muốn vào.
"Đầu bếp Phó, tại sao chúng không muốn đi vậy? Phải làm sao bây giờ?" Triệu Dương là kiểu người nóng nảy, cậu ấy cố chịu sự sợ hãi, hỏi Phó Vãn.
Đoàn Đoàn cũng nhìn Phó Vãn.
Có phải vì không thấy mẹ không?
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, nếu như cậu bé vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, vậy cậu bé nhất định muốn gặp mẹ lần cuối.
Nhưng mẹ chúng không thích chúng, không yêu chúng. Nghe nói là còn điên rồi, làm sao lại tới gặp chúng được đây.
Ngay trong lúc mọi người đang lo lắng.
"A... đồ nghiệt súc! Chết tiệt!" Trần Giang Lâm che cánh tay bầm tím của mình, tức giận gào lên.
Máy nghiệt chướng nên hồn phi phách tán này, giống như chó hoang lao từ chỗ Quỷ Môn tới căn xé ông tai
Sáu quỷ thai lại bay về bên cạnh người đàn ông lần nữa, ánh mắt thâm trầm hung ác của chúng nhìn chằm chằm ông ta, há mồm cắn xé tay chân Trần Giang Lâm. Âm khí dày đặc xuyên thấu qua làn da, toàn thân ông ta phát lạnh, chẳng bao lâu làn da chuyển sang màu xanh tím, thậm chí đen như mực.
Lý Mỹ Phượng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bỗng nảy sinh một suy đoán không tốt: "Chẳng lẽ chúng không muốn rời đi... là bởi vì muốn báo thù?"
Tại sao những đứa trẻ này lại phải chịu đau khổ như vậy?
Ba mẹ coi thường chúng, Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ cũng không phải loại người tốt.
Nhưng thiên sư Trần Giang Lâm đứng sau tất cả mọi chuyện chính là đối tượng mà chúng căm hận nhất, là ông ta trợ giúp hai người đó bày ra Trận Lục Tử Hồn, khiến cho chúng bị vây nhốt ở dưới vườn nho của nhà họ Triệu, là ông ta bắt chúng nảy sinh oán khí, là ông ta khiến chúng phải chịu những đau khổ đó!
Nếu không thấy ông ta chịu c.h.ế.t thì sao chúng cam tâm đi U Minh để luân hồi?