Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 38



Ngược lại là anh ta còn muốn xem biên chế ở địa phủ có quan trọng như nhân gian hay không.

Hơn nữa, trước kia, anh ta chưa từng c.h.ế.t và cũng chưa bao giờ tin rằng có địa ngục, bây giờ làm quỷ thì anh ta mới biết là thật sự có, vậy nếu anh ta đi đưa tiễn có được coi là tích công đức hay không? Chắc đây cũng là làm chuyện tốt có thể tích công đức đúng không?

Tê Tú Lan há miệng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiết Quốc Thịnh giữ chặt lại.

Tiết Quốc Thịnh bị hồn phách con trai mình lườm thì cảm thấy có chút mất tự nhiên, vẻ mặt ông ấy vẫn mang theo sự lo lắng, nhưng sau khi suy nghĩ thì vẫn nhìn về phía Phó Vãn và nói:

"Đầu bếp Phó, Định Khôn nói có lý, Đoàn Đoàn cũng là người sống, hơn nữa lại còn là một đứa trẻ, hay là... để con trai tôi đi đưa tiễn chúng đi."

Lúc nói đến gần cuối thì giọng nói ông ấy có chút run rẩy.

Triệu Dương không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy bạn tốt của mình rất trượng nghĩa nên cũng nói theo: "Đầu bếp Phó, vẫn nên đừng để Đoàn Đoàn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, để Định Khôn đi đi. Tuy rằng bây giờ cậu ấy đã thành quỷ, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành."

Phó Vãn nhìn Tiết Định Khôn, lắc đầu nói: "Không, sinh hồn cậu ấy tách rời với cơ thể, nếu để cậu ấy đi rồi bị nhiễm âm khí ở U Minh thì linh hồn cậu ấy sẽ bát ồn."

Phó Vãn nhìn Đoàn Đoàn: "Con đi đi."

Địa phủ có quy củ, nếu là một đoàn toàn bé gái thì cần một bé trai làm người dẫn đường. Nếu tất cả đều là bé trai, thì cần một bé gái làm người cầm đèn. Hơn nữa... Đoàn Đoàn là người thuần âm mà cô chưa từng thấy ở thế giới tu chân hơn tám trăm năm qua, cậu bé là người sống nhưng toàn thân đều là âm khí, giống như một âm hồn đã tử vong nhiều năm dày đặc oán khí, cậu bé có thể đi tới U Minh mà không bị quỷ sai bắt giữ.

Cô vừa mới xuyên trở về thế giới này từ thế giới tu chân, không muốn bộc lộ bản thân quá nhiều.

Cho nên vẫn nên đề Đoàn Đoàn đi thì hơn.

Sinh hồn Tiết Định Khôn nghe thấy vậy thì có chút thất vọng.

Có lẽ là do bình thường thấy nhiều rồi nên Đoàn Đoàn không sợ hãi quỷ quái như người bình thường, nhưng vẻ mặt cậu bé vẫn hiện lên sự lo lắng.

Đoàn Đoàn sợ hãi hỏi: "Lúc trở về, con còn có thể ở cùng mẹ không?"

Máy ngày nay, gần như là lúc nào Đoàn Đoàn cũng ở bên Phó Vãn, mỗi ngày cậu bé đều có thể nhìn thấy mẹ.

Có khi nào cậu bé trở về sẽ không tìm thấy mẹ nữa không?

Cậu bé luôn sợ mẹ sẽ không cần mình nữa.

Người bạn mà cậu bé mới quen biết ở trong khu dân cư nói, mẹ Đóa Đóa không cần cô bé nữa, bởi vì Đóa Đóa là con ghẻ nên mới vứt cô bé cho ba.

Cậu bé và Đóa Đóa đều năm tuổi, có phải cậu bé cũng là con ghẻ của mẹ hay không?

Phó Vãn vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu bé, giọng nói của cô bình tĩnh nhẹ nhàng hơn trước: "Đương nhiên rồi, mẹ ở đây chờ con trở về."

Đoàn Đoàn lại hỏi: "Người đầu tiên con nhìn thấy sẽ là mẹ chứ?"

Phó Vãn: "Sẽ."

Cuộc đối thoại đơn giản của hai mẹ con khiến Đoàn Đoàn lộ ra một nụ cười, cậu bé gật đầu thật mạnh: "Vâng, vậy Đoàn Đoàn sẽ đi tiễn chị gái và em gái."

Sau khi nhìn nhiều thì Đoàn Đoàn cảm thấy quỷ cũng không có đáng sợ như vậy, cậu bé chỉ sợ mình lại trở thành đứa trẻ quái dị không ai cần. Mọi người vẫn còn thấy lo lắng, nhưng Phó Vãn cũng đã quyết định rồi nên chỉ có thể im lặng.

Nhưng Triệu Dương đứng ở bên cửa xe lại gặp phải khó khăn, cậu ấy gãi đầu rồi hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn là người sống, nên lên xe từ cửa xe bên trái sao?"

 

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Có thể lên xe bằng cả hai cửa."

Triệu Dương luôn cảm thấy nếu để người sống lên xe giống như quy củ của quỷ hôn thì có hơi không may mắn nên mở cửa xe bên phải giúp Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cầm chảo leo lên xe, Triệu Dương lại đóng cửa xe lại giúp cậu bé. Cậu bé ghé vào bên cạnh cửa số xe, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Phó Vãn, dường như cậu bé muốn nói gì đó lại không thể nói ra được, Phó Vãn đành phải mỉm cười tiến lên dặn dò cậu bé vài câu.

Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh: "Vâng, Đoàn Đoàn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao."

Lý Mỹ Phượng nhìn đoàn xe, sau lần này thì không có duyên gặp lại nữa, cảm xúc của cô ấy bỗng nhiên dâng trào, trịnh trọng nói: "Nếu sau này các con muốn tìm mẹ, thì có thể chọn dì làm mẹ."

Tuy rằng cô ấy chưa từng làm mẹ, nhưng Lý Mỹ Phượng cảm thấy mình có thể trở thành một người mẹ tối.

Máy đứa trẻ ngồi ở phía bên trái của chiếc xe màu đen, nhìn Lý Mỹ Phượng qua cửa số xe thủy tinh.

Chúng cũng không đáp lại Lý Mỹ Phượng, người sống nên ít nói chuyện với người c.h.ế.t mới là đúng, chúng biết dì Lý này là người rất tốt.

Phó Vãn đi tới phía trước đoàn xe, lấy tờ giấy màu xanh từ trong tay áo ra.

Trần Giang Lâm bị nhốt ở trong đó, ông ta thấy vậy thì cố chịu đựng sự đau đớn trong linh hồn, lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt và nói: "Phó đại sư, cô cần sai bảo tôi làm gì sao?"

Phó Vãn khẽ thở dài, vị thiên sư này quả thật là một người không tốt, cô không phải đại sư, cô là một đầu bếp.

Phó Vãn vẫn chưa nói gì, nhưng tai Triệu Dương lại rất thính, cậu ấy hét lên một tiếng: "Đậu má, đây không phải là giọng nói của cái tên họ Trần kia sao?"

Bọn họ nhìn về phía lòng bàn tay Phó Vãn, trên tay cô là một cục giấy màu xanh.

Bây giờ bọn họ đã cảm thấy có hơi sợ hãi các loại giấy màu mà Phó Vãn lấy ra. Có... Có phải trong đó có cái gì hay không?

Chẳng lẽ Trần Giang Lâm kia ở trong tờ giấy màu xanh này? Cho nên... Trần Giang Lâm không hề trốn thoát? Mà là bị đầu bếp Phó bắt sống?

Thiên lôi không đánh ông ta hồn phi phách tán sao? Thiên Lôi còn không bằng cả đầu bếp Phó.

Vừa rồi trên trời bỗng có sấm sét nhưng lại không mưa, bọn họ đều nhìn thấy.

Phó Vãn gật đầu, khóe môi cô nhẹ nhàng nhếch lên, mang chút vẻ thích thú: "Chúng phải đi tới U Minh, trên đường quá tối, còn thiếu một ngọn đèn Trường Minh."

Trần Giang Lâm lập tức cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.

Ông ta tưởng rằng Phó Vãn là tà tu, cô muốn bắt tàn hồn của ông ta rồi nhốt ở trong giấy này để luyện chế ông ta thành lệ quỷ.

Dù sao rất nhiều tà tu đều thích làm loại chuyện này, ông ta biết một vị có lệ quỷ mạnh ngang một quân đội nhỏ.

"Cho nên." Phó Vãn hơi nghiêng đầu, nụ cười dân tắt, giọng cô nhẹ nhàng ôn nhu,"Ông làm ngọn đèn Trường Minh đó đi."

Trong lòng bàn tay cô bỗng có một ngọn lửa cháy bùng lên, một ngọn lửa xanh mờ nhạt bùng lên trên đỉnh cục giây màu xanh.

Tàn hồn Trần Giang Lâm điên cuồng hét lên, tàn hồn của ông ta đang bị thiêu đốt, ngọn lửa nóng rực giống như mặt trời, khiến ông ta đau đớn đến tận xương tủy, chỉ có thể phát ra hét bén nhọn và đáng sợ.

Như vậy chẳng thà bị Minh Quân giáng thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán còn hơn.

Cục giấy cháy đang cháy run rây lắc lư trong tay Phó Vãn, nhưng cho dù như thế nào thì nó cũng không thể rơi khỏi lòng bàn tay cô. Tàn hồn Trần Giang Lâm hoảng sợ, Phó Vãn chính là một kẻ điên, cô chính là một bà điên.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.