Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 4



Nấu cơm? Hiện tại Phó Vãn đột nhiên nhớ tới, ba ngày nay cô trở về hình nhưng chưa ăn một miếng cơm nào.

Hệ thống mỹ thực gần như rơi nước mắt xen miệng vào kêu to: [Ký chủ, cuối cùng cô cũng nhớ việc đã ba ngày cô không ăn cơm rồi]

Phó Vãn không để ý đến hệ thống, cô cúi đầu đánh giá thân thể nhỏ gầy của Đoàn Đoàn, hỏi: "Có phải là con đói bụng không?"

Đoàn Đoàn ôm chặt ly nước, gương mặt mập mạp đỏ bừng: "Con không đói, con..."

"Lộc cộc-"

Đúng lúc này bụng của Đoàn Đoàn bỗng truyền đến từng đợt tiếng vang, đánh gãy lời giảo biện của cậu bé.

Cậu bé bị vạch trần ngay tại hiện trường, màu đỏ ngượng ngùng trên mặt dần dần lan ra đến cổ, tay chân cũng trở nên có chút luống cuống.

Trong mắt Phó Vãn lộ ra vẻ có lỗi, cô đã quên người bình thường đều cần ăn một ngày ba bữa, bé con đang lớn lại càng ăn khoẻ, đáng tiếc cô không chuẩn bị trước đồ ăn gì.

Ăn cơm là một chuyện phiền toái, Phó Vãn cảm thấy về sau có thể dạy Đoàn Đoàn tư hành tích cốc.

Hệ thống mỹ thực nghe được lời trong lòng của Phó Vãn thì chửi thầm, âm thanh khóc lóc càng lớn hơn. Không chỉ bản thân cô không chịu ăn cơm, cô còn muốn ký chủ nhỏ mà đáng lẽ nó phải trói định cũng không được ăn cơm giống cô. [Đinh, hệ thống đang bị ký chủ mạnh mẽ giải trừ trói định, 59,58,57,...]

Hệ thống mỹ thực ngốc luôn rồi, ký chủ mạnh mẽ cởi trói?

Phó Vãn cảm thấy bản thân không cần một cái hệ thống đến hạn chế chính mình như vậy, từ trước đến này chỉ có cô đi hạn chế tự do của các loại quỷ quái thôi.

Hệ thống mỹ thực thật sự hoảng hốt, nó chưa từng bị ghét bỏ như vậy, bị ký chủ đơn phương cởi trói sẽ bị Chủ Thần xử phạt.

Hệ thống mỹ thực nhanh chóng nói: [Ký chủ thân yêu, thế giới này của ngài là một quyển sách thuộc thể loại bá đạo tổng tài, nam chủ Thẩm Tử Khiên cùng nữ chủ Liễu Vĩnh Ninh từ thời đi học đến khi trưởng thành, kéo dài suốt mười năm, mà ngài cùng Đoàn Đoàn chính là tổ hợp pháo hôi trong sách.]

Sắc mặt Phó Vãn vẫn bình tình không gợn sóng, tin tức xuyên sách cũng không khiến cho cô bị d.a.o động bao nhiêu.

[30, 29, 28...]

Hệ thống mỹ thực cuối cùng không cam lòng hô to: [Ở cuối tiểu thuyết, ký chủ sẽ khốn đốn tận cùng, ngay đến tiền dùng để chữa bệnh cho Đoàn Đoàn cũng không có, Đoàn Đoàn sẽ bị bệnh c.h.ế.t trong phòng chứa ở nông thôn. Nhưng hệ thống trói định sẽ giúp hai người tránh khỏi kết cục này, dựa vào mỹ thực lăn lộn thành nhà giàu số một.] 

Yên lặng. Cực kỳ yên lặng.

Việc mạnh mẽ cởi trói bỗng dừng lại khi đang đếm ngược ở số 3.

Một lát sau, Phó Vãn mới mở miệng: "Hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền dựa trên mỹ thực, Thiên Đạo có tán thành không?"

Dưới trướng Thiên Đạo, người tu tập thuật pháp Huyền môn khi thăm dò thiên cơ, đều sẽ gặp phải hạn chế gọi là "Ngũ tệ tam khuyết","Ngũ tệ" ở đây là quan, quả, cô, độc, tàn; còn "Tam khuyết" chính là tài, mệnh, quyên.

Chẳng sợ Phó Vãn là thiên tài khó gặp của Thiên cực Huyền môn, cũng vẫn không tránh khỏi mệnh thiếu tiền như cũ, trước nay tiền cô cầm đều chưa kịp bỏng tay đã bay đi rồi.

Các đệ tử khác trong tông môn còn thảm hại hơn, một kiện đạo bào chắp vá mặc cả trăm năm vẫn chưa được đổi mới.

Thiên cực Huyền môn từ trên xuống dưới, bao gồm Phó Vãn đều là quỷ nghèo.

Hệ thống mỹ thực trong nháy mắt nổi lên hy vọng: [Đúng đúng đúng đúng, bộ phận hệ thống chúng tôi lệ thuộc dưới trướng Thiên Đạo, những gì thu hoạch được sau khi nhiệm vụ hoàn thành đều thuộc sở hữu cá nhân của ký chủ, là phù hợp với quy tắc đứng đắn của Thiên Đạo.]

Lại là một mảnh an tĩnh. Phó Vãn bỗng nhiên không nói tiếp.

 

Hệ thống mỹ thực nghe được tiếng thở dài trong nội tâm của Phó Vãn, nó chỉ cảm thấy vô cùng lạnh.

Khuyên không nổi, thực sự khuyên không nỗi.

Đây là lần đầu nó thấy một ký chủ không vì tiền tài mà khom lưng, đạo đức lại tốt, không màng danh lợi như vậy.

Sắc mặt Phó Vãn chính đáng mà chất vấn: "Trói định tôi ba ngày, vì sao đến một nhiệm vụ cũng chưa tuyên bố?"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ngay sau đó, việc cưỡng chế cởi trói bị Phó Vãn huỷ bỏ. Hệ thống mỹ thực nhìn tư thái "từ giờ trở đi sẽ mười phần phối hợp của Phó Vãn", quá đỗi vui mừng.

Quả thực là khổ tận cam lail

Căn cứ vào cốt truyện nguyên bản, ba của Phó Vãn chính là một thế hệ đầu bếp, gien ưu tú có lẽ sẽ được di truyền chăng?

Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô chắc chắn là một người giỏi nấu ăn, tâm tình nó mới nãy còn vô cùng uể oải trong nháy mắt đã lấy lại sĩ khí.

Hệ thống mỹ thực hưng phấn kêu lên: [Đinh, chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ mỹ thực cho người mới - , nhiệm vụ khen thưởng: tuỳ ý chọn nguyên liệu nấu ăn 5 sao, thời gian cần hoàn thành nhiệm vụ: trong vòng 5 ngày.]

Hệ thống mỹ thực cũng rầu thúi ruột, ký chủ dùng quỹ mua sắm nó chuẩn bị cho người mới thuê nhà hết rồi, làm gì còn đủ tiền mà mua nguyên liệu nấu ăn? Chỉ có thể mang nguyên liệu nấu ăn ra làm khen thưởng cho nhiệm vụ sơ cấp mà thôi.

Muốn mở quán mỹ thực không phải chuyện dễ, trừ bỏ các loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị, còn cần các thiết bị như nồi niêu, bếp lò, thậm chí là bàn ghế, còn phải xác định vị trí của quầy hàng.

Thời gian năm ngày, tính ra cũng khá gấp.

Phó Vãn bình tính đáp: "Đã biết."

"Mẹ, sao mẹ không nói gì vậy?" Âm thanh mềm mại đánh gãy suy nghĩ của Phó Vãn, cánh tay nhỏ như củ sen của Đoàn Đoàn che lại bụng của mình, đỏ mặt xấu hổ nhìn Phó Vãn.

Phó Vãn hoàn hồn, duỗi tay cầm lấy ly nước trong tay của Đoàn Đoàn để lên bàn, kéo cậu bé đi ra khỏi phòng bếp trống rỗng.

Phó Vẫn: "Đói bụng thì ăn cơm."

Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn tràn ngập mê hoặc, trong phòng bếp rỗng đến mức con gián còn không thèm ghé thăm, cậu bé vừa mới xem qua bên trong không có cái gì có thể ăn được.

Hệ thống mỹ thực không còn trạng thái khóc chít chít như vừa nãy nữa, nó vô cùng hưng phấn kêu lên: [Ký chủ sẽ chuẩn bị bữa tối đầu tiên cho bảo bảo sao? Thật là tình thương vĩ đại của mel]

Phó Vãn lại ngồi xuống sô pha: "Đoàn Đoàn, đi mở cửa."

Đoàn Đoàn không hiểu rõ lắm, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi mở cửa.

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa được mở ra từ bên trong, bên ngoài tức khắc truyền đến một trận kinh hô, hương thơm đậm đà của cơm chui vào mũi Đoàn Đoàn. Anh trai chủ nhà Dương Chan Vinh còn chưa kịp gõ cửa đã bị động tác mở cửa của Đoàn Đoàn làm cho giật mình, anh ta nhanh chóng cằm vững mâm đồ ăn trong tay, ánh mắt liếc vào bên trong nhà, dừng ở trên người của Phó Vãn đang ngồi trên sô pha.

Rất nhanh, Dương Chấn Vinh lại cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn ở trước mặt, cười hỏi: "Hai người đang muốn ra ngoài sao?"

Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm mâm đồ ăn kia, lắc đầu nói: "Không phải, là mẹ kêu cháu mở cửa cho chú."

Dương Chấn Vinh nhớ tới hiệu quả cách âm của khu chung cư cũ này không được tốt lắm, có thể là Phó Vãn vừa mới nghe được thanh âm của anh ta, hướng Phó Vãn cười: "Tiểu Phó, tôi xào chân giò hun khói cơm chiên trứng cho Đoá Đoá nhà tôi, cũng đưa tới cho hai người một ít."

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.