Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 43



Trong phòng, một thanh niên trẻ tuổi vốn im lặng không nói gì, chỉ không ngừng vuốt ve phật bài mở miệng nói: "Ba, lúc trước Phó Vãn luôn là tâm điểm chú ý ở Ninh Thành, bây giờ cô ta đã trở về, chúng ta nên thông báo cho mọi người biết điều này?"

Tức khắc đôi mắt của Phó Đại Thành sáng ngời, lời này đúng nhai

Nếu tin tức Phó Vãn trở về được truyền ra ngoài, toàn bộ Ninh Thành sẽ náo nhiệt lên. Chuyện của cô hồi trước đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ, mọi người đều biết chuyện của cô.

Nếu như Phó Vãn quyến rũ Triệu Dương thì thế nào? Triệu Dương cũng không đắc tội nổi nhà họ Thẩm, người giàu nhất Ninh Thành!

Bọn họ liền nảy ra ý tưởng, sau khi từng người cúi đầu trước tượng Phật rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Chắc hẳn ở trong nước đã quá nửa đêm rồi nhỉ?

Trong nước quả thật đã quá nửa đêm, nhưng trên đường lại có rất nhiều người.

Vương Phong mệt mỏi vặn vẹo cổ, anh ấy lại chịu đựng đến đêm khuya, giao xong đơn hàng cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi.

Tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt của Vương Phong vẫn sáng ngời.

Anh ấy không biết tại sao gần đây anh ấy lại may mắn như vậy. Anh ấy thực sự đã nhận được một đơn đặt hàng giao đồ ăn ngoài, mà gia đình đó đã tip cho anh ấy tận 74 tệ.

Mấy ngày trước, anh ấy luôn nhận được đơn đặt hàng của gia đình này vào khoảng 22 giờ và 23 giờ, nhưng hôm nay lại không có. Anh ấy tưởng rằng hôm nay gia đình này sẽ không đặt đồ ăn ngoài nữa, nhưng ai biết rằng gần nửa đêm anh ấy lại nhận được đơn đặt hàng. Vương Phong vui vẻ lấy bữa ăn rồi thuần thục lái con lừa điện nhỏ về phía tiểu khu.

Lúc này tiểu khu rất yên tĩnh, phần lớn cư dân đã ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn lẻ loi đơn độc.

Vương Phong đỗ xe giao hàng ở cổng vào, lấy điện thoại di động, cầm theo đồ ăn rồi đi tới cửa thang máy chờ đợi.

Thời gian rất đúng lúc, không bị trễ giờ.

Vương Phong trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, tâm tình rất vui vẻ.

[Khách hàng: [Ảnh]]

Vị khách này vẫn luôn rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy, Vương Phong lập tức mở hình ảnh ra nhìn xem, trên đó có mấy chữ viết bằng bút chì màu đỏ:

[Chú ơi, có thể mang giúp cháu chai nước khoáng được không? Cháu rất khát nước.]

Có vẻ mấy chữ này được viết bởi một đứa trẻ con, có lẽ tuổi cũng không lớn lắm nên mới dùng đến phiên âm.

Vương Phong nói thầm trong lòng, anh ấy vẫn luôn cho rằng gia đình này đều là người lớn, hóa ra người gọi đồ ăn lại là một đứa trẻ?

Có bậc cha mẹ nào lại vô trách nhiệm đến mức ngày nào cũng cho con gọi đồ ăn ngoài vào lúc nửa đêm sao? Không muốn nấu cơm cho con ăn? Hơn nữa giờ này còn không ngủ sao?

Trong lòng Vương Phong phi nhổ gia đình này không biết nuôi dạy con cái, anh ấy lại gặp rắc rối rồi.

Lúc này đã gần nửa đêm, tất cả quầy bán đồ ăn vặt trong tiểu khu đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, anh ấy đi đâu để mua nước cho khách?

Trên thực tế, anh trai giao hàng có quyền từ chối phục vụ những khách hàng nhờ giúp đỡ mang đò, nhưng dạo này anh ấy ngày nào cũng nhận được tiền tip từ gia đình này, mà loại chuyện nhỏ nhờ mua nước này anh ấy cũng không tiện từ chối.

Vương Phong đang cảm thấy bối rối thì chợt nhớ ra, sáng nay lúc giao hàng cho nhà Phó Vãn, cậu bé đã đưa cho anh ấy một chai nước khoáng.

Chai nước khoáng kia vẫn để trên xe, anh ấy còn chưa mở ra.

 

Vương Phong lập tức quay lại trên xe lấy nước khoáng, anh ấy một tay xách đồ ăn mang đi, một tay cầm chai nước khoáng rồi đi vào thang máy đến cửa nhà số 4 tầng 18.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tầm nhìn trên hành lang tối đen như mực.

Vương Phong giậm chân một cái, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đỉnh đầu lại bật sáng. Ngọn đèn sợi đốt không mấy sáng nhấp nháy, muỗi bay vòng quanh đèn. Vương Phong đi tới cửa số 4 nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó dựa theo thói quen của gia đình này là để đồ ăn ngoài và nước khoáng ở cửa, chụp ảnh gửi cho khách rồi rời đi.

Anh ấy vừa mới đặt đồ ăn ngoài xuống, xoay người rời đi không được hai bước, cánh cửa số 4 phía sau kẽo cọt một tiếng rồi nứt ra một khe hở.

Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, Vương Phong không khỏi run rẩy.

Người nhà này hơn nửa đêm rồi mà còn mở điều hòa thấp như vậy?

Một giọng nói vang lên từ bên trong cánh cửa số 4. Thanh âm của cô bé đứt đoạn nối tiếp: "Chú ơi, cháu ở đây, cháu đang làm bài tập... Cháu khát nước quá, chú mang vào cho cháu được không?"

Không biết có phải cô bé vừa mới khóc xong hay không, nó giống như bánh răng của một bánh xe hư hỏng cọ xát với mặt đất, có chút chói tai.

Hơn nửa đêm còn làm bài tập?

Chẳng trách mỗi ngày nửa đêm rồi mà còn gọi đồ ăn ngoài. Học khuya như vậy có thể không đói bụng sao?

Tuy nhiên, Vương Phong vẫn có chút do dự, nếu nửa đêm rồi còn đi vào nhà người khác, nếu làm không tốt sẽ bị người ta coi là kẻ trộm, lúc đó anh ấy có giải thích như thế nào cũng không được. "Huhuhu - mẹ đừng đánh con, con ở đây, con đang làm bài tập, mẹ... cho con ăn cơm, con khát nước quá, con rất muốn uống nước, con muốn uống nước!"

Bên trong, tiếng khóc của cô bé đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, cuối cùng cô bé gần như điên cuồng hét lên câu "Con muốn uống nước", trong giọng nói trẻ con thậm chí còn mang theo một chút hung dữ.

Âm thanh đó xuyên thẳng vào da đầu, Vương Phong đột nhiên giật mình một cái, hai mắt anh ấy chợt trở lên mơ hồ, như đột nhiên mất đi linh hồn, cúi người xuống nhặt đồ ăn ngoài và chai nước khoáng ở đó lên rồi bước vào cửa. Sau khi bước vào nhà Vương Phong giơ tay bật đèn trong nhà lên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ấy cũng không đóng cửa lại.

Nội thất trong nhà được trang trí rất đơn giản, với chiếc ghế sofa bọc da màu đen và vài món đồ chơi trẻ em nằm rải rác trên sàn.

Ở vị trí bên trái đoán chừng là phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu ra từ bên trong, Vương Phong đoán là ánh sáng từ chiếc đèn bàn cô bé dùng khi làm bài tập.

Anh ấy xách đồ ăn đang định đi về phía trước, vừa mới đi tới cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó.

Ai mở cửa cho anh ấy? Trong phòng khách lại không thấy ai.

Vương Phong âm thầm cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể giải thích được tại sao.

"Cô bé à, chú là người giao đồ ăn ngoài đây. Cháu có đói không? Có khát nước không?" Vương Phong ở cửa phòng ngủ hỏi.

Không có câu trả lời, anh ấy đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ ra.

Khi động tác đẩy cửa ra của Vương Phong, ánh sáng nhạt trong phòng ngủ càng lộ ra nhiều hơn, dẫn dần khung cảnh trong phòng ngủ cũng lộ ra trước ánh mắt của Vương Phong.

Trên một chiếc bàn cao màu đen, cao khoảng một mét rưỡi, thực chất lại đặt bảy hũ tro cốt xếp chồng lên nhau.

Mà hương và sáp được thắp trước những hũ tro cốt này, khiến Vương Phong lập tức bừng tỉnh.

Ánh sáng phát ra từ trong phòng ngủ không phải là ánh sáng từ chiếc đèn bàn dùng để làm bài tập, mà là —

Ánh sáng từ những ngọn nến đỏ đồ từng giọt sáp lăn xuống!

Bang!

Một tiếng động lớn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.