Không Bình Thường

Chương 10: C10: Ôn nhu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Kaylin

Beta: Sâu Sugar

Người một nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân đi vào đang định đưa đũa cho cô, lại đột nhiên ngẩn ra.

Lúc này bà mới phát hiện con gái có điều gì đó không ổn, nghi hoặc nhìn cô hỏi: "Sao lại mặc áo dài tay? Không nóng sao?"

Lâm Cẩm Vân giật mình, vội vàng đáp qua loa: "À, sáng nay con ra ngoài sợ nắng nên mới mặc, chưa kịp thay ra."

"Ơ kìa, có phải miệng con bị thương không, sao lại đỏ lên vậy?"

"Vâng, con lỡ cắn trúng thôi, không sao hết."

"Ăn cái gì mà vội vàng thế."

Quách Xuân Lan không nghi ngờ cô, đưa cho Lâm Cẩm Vân đôi đũa, song nhìn thấy khuy áo cài chặt lại nói thêm một câu: "Cũng đừng cài khuy áo chặt thế, nhỡ bí hơi lại ngứa ngáy."

"Dạ."

Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác đành cởi khuy tay áo, nhưng cũng không dám xắn tay áo lên, sợ bị mọi người nhìn thấy vết thương trên cánh tay. Bởi vì phải luôn cẩn thận, lại sợ mẹ nhìn thấy có gì khác lạ, Lâm Cẩm Vân nhẹ nhàng nhanh chóng ăn bữa cơm này: chỉ vùi đầu ăn những món có thể gắp tới, phàm là những món gắp không tới cần phải vươn tay ra thì một chút cũng không đụng vào.

Tưởng Lan yên lặng quan sát hành động của cô, nghi ngờ trong lòng đồng thời cũng được khẳng định bảy tám phần.

Ngồi ăn yên tĩnh như thế còn có cả Lâm Vĩ Khang, bình thường trên bàn ăn hắn luôn là người ồn ào nhất, hôm nay lại im lặng khác thường, cúi đầu một bên lặng lẽ ăn cơm, ăn một bát cơm đến vô hồn. Điều này làm cho Quách Xuân Lan vốn luôn quan tâm hắn cảm thấy khó hiểu, bà định dùng mắt ra hiệu với con gái nhưng không được, vì Lâm Cẩm Vân ngồi đối diện đã sớm ăn xong rồi, ánh mắt Quách Xuân Lan đưa tới không theo kịp tốc độ đứng lên của cô, cứ như vậy mà bị lơ đi.


Quách Xuân Lan lại đành phải nhìn về hướng Tưởng Lan, thấy Tưởng Lan đã bắt được ánh mắt của mình liền chu chu môi về phía Lâm Vĩ Khang ra hiệu.

Tưởng Lan đầu óc linh hoạt, lại nhìn nhìn xung quanh, trong chốc lát liền nghĩ ra cách ứng phó.

Trước tiên nàng hướng phía Quách Xuân Lan lắc đầu tỏ ý không biết chuyện, sau đó lại gắp một miếng thịt vịt kho vào bát Lâm Vĩ Khang, nói với hắn: "Vĩ Khang, lát ăn cơm xong chúng ta tìm A Vân cùng chơi đỡ bao cát được không?"

Đỡ bao cát là trò mà Lâm Vĩ Khang thường chơi, vừa nghe thấy có thể chơi cùng em gái liền lập tức lên tinh thần, lúc này mới ngẩng đầu nói với Tưởng Lan: "Ừ, được, tìm A Vân chơi đỡ bao cát."

"Vậy anh ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức mà đỡ bao cát, nếu không sẽ thua A Vân đấy."

"A Vân không thắng được tôi đâu, lần nào cũng là tôi thắng em ấy." Lâm Vĩ Khang đắc ý nói với Tưởng Lan, nhưng trong lòng dù sao vẫn sợ thua, vì thế hăng say gắp thức ăn, hiển nhiên so với lúc trước đã linh hoạt hơn.

Quách Xuân Lan chăm chăm nhìn hành động của con trai, lúc này mới hơi yên lòng, nhìn Tưởng Lan tỏ ý khen ngợi, cũng không còn lo lắng về chuyện không vui của Lâm Vĩ Khang, chỉ coi đây là chút giận hờn trẻ con.

Vốn sau khi ăn xong đều là Lâm Cẩm Vân rửa bát, nhưng hôm nay cô vừa ăn xong liền trốn về phòng, việc rửa bát hôm nay đành do Tưởng Lan làm giúp.

Tưởng Lan đang rửa bát, nhưng Lâm Vĩ Khang cứ đứng một bên thúc giục nàng lên tìm Lâm Cẩm Vân chơi, Tưởng Lan vừa rửa bát vừa đáp lời hắn, rất lo lắng hắn đụng trúng chén bát làm vỡ, đột nhiên có chút luống cuống.

Quách Xuân Lan thấy vậy liền lấy bát đũa rửa giúp nàng, để nàng lên lầu chơi cùng Lâm Vĩ Khang.

Lâm Vĩ Kiện lau bàn xong trở lại phòng bếp rửa tay, nhìn thấy mẹ đang rửa bát liền qua rửa giúp. Lưu Phượng ra trước cửa gom quần áo lại, đi qua phòng bếp nhìn thấy chồng đang rửa bát, trong lòng thật khó chịu.

Lâm Cẩm Vân ở trong phòng, hai anh em cùng ngồi chơi trên giường lớn, nhưng Tưởng Lan lại không có ở đó.

Có lẽ do thường xuyên chơi, Lâm Vĩ Khang chơi Đỡ bao cát rất thuần thục, mới chơi một lúc mà đã có thể đỡ được gần hết bao cát. Hắn hào hứng mặt mày hớn hở, quên hết chuyện buồn trước đó, kéo tay Lâm Cẩm Vân muốn cùng so tài. Lâm Cẩm Vân thấy hắn cuối cùng cũng vui vẻ, cũng không lo lắng gì thêm, cứ thế xắn tay áo lên, nhận lấy bao cát trong tay chơi cùng hắn.


Vết thương trên cánh tay lại lộ hết ra ngoài.

Lâm Cẩm Vân chơi xong một vòng mới chậm chạp phản ứng lại, vội vàng kéo tay áo xuống rồi theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, phát hiện Tưởng Lan đang bưng đĩa dưa hấu đứng ở cửa lẳng lặng nhìn mình, trong mắt hiện lên chút cảm xúc không rõ ràng, cũng không biết nàng đã nhìn mình như vậy bao lâu rồi.

Lâm Cẩm Vân vội vàng ho khan một tiếng, dời mắt khỏi Tưởng Lan, cúi đầu nhìn Lâm Vĩ Khang tiếp tục chơi, trong đầu nổi lên chút cảnh giác.

Hai người chơi thêm một vòng nữa, Tưởng Lan nhìn lên đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở Lâm Vĩ Khang đã đến giờ đài truyền hình chiếu "Tây Du Ký".

Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn lên tường, kêu một tiếng "Úi chà" rồi lật đật nhảy xuống giường, xỏ bừa đôi dép, lao thẳng xuống lầu xem ti vi. Hắn đi vừa vội vừa bất ngờ, chỉ còn Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan, mặt đầy kinh ngạc nhìn cơn cuồng phong kia quét qua cửa phòng.

Sau khi bình tĩnh lại, hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn người đối diện, lại không biết nói gì với nhau.

"Ơ, đi vội thế làm gì, để tôi mang cái này xuống cho anh ấy."

Lâm Cẩm Vân trong lòng chột dạ thật sự, vừa hay lại thấy trên bàn nhỏ cạnh mép giường có đĩa dưa hấu mà Tưởng Lan vừa bưng lên, ban nãy hai anh em họ mải chơi cũng chẳng ai ăn, lúc này lại trở thành cái cớ để tránh né. Trực giác nói cho cô biết Tưởng Lan đã nhìn thấy những vết thương trên cánh tay mình, mặc dù sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn, nhưng lúc này cô chỉ muốn tránh đi trước.

Cũng không hiểu tại sao lại muốn tránh nàng.

"Cứ để tôi đi cho, vừa lúc tôi cũng muốn xuống với anh ấy."

Tưởng Lan nhìn ra sự lo lắng của cô, không hỏi nhiều, chỉ bước qua bưng đĩa dưa hấu, lúc đi tới cửa lại xoay người đưa cho cô một miếng dưa hấu lớn: "Giờ thì đừng cắn vào miệng nữa nhé!"

"..."

Tưởng Lan thấy trong nháy mắt hai tai Lâm Cẩm Vân ửng đỏ lên, lộ ra bộ dạng lúng túng, khóe môi không tự chủ cong lên một nụ cười nhẹ, bưng đĩa dưa đi xuống lầu.


Sau khi Tưởng Lan đi khỏi, Lâm Cẩm Vân càng thấy nóng hơn, liền cởi bỏ áo dài tay, đi tới tủ quần áo cầm một chiếc áo lót ngắn tay mặc vào, quay lại giường nằm, trở mình một cái, vùi mặt vào trong gối, nằm bò trên giường suy nghĩ về nhân sinh.

Tưởng Lan trở về phòng liền nhìn thấy dáng điệu suy tư này của Lâm Cẩm Vân, không khỏi bật cười, liền trêu chọc cô: "Cô giáo Lâm đang làm gì thế?"

Lâm Cẩm Vân nghe được giọng nói này, lập tức xoay người y như con cá chép, nằm ngửa lại, lúng túng nói: "Tôi đang suy nghĩ chút chuyện."

"Suy nghĩ gì vậy?"

"..."

"Có liên quan đến những vết thương trên tay cô Út không?"

"..."

"Tôi nhớ cô Út dạy văn chứ đâu có dạy võ." Tưởng Lan nhìn chằm chằm vào đôi má đang dần ửng đỏ của Lâm Cẩm Vân, tiếp tục trêu ghẹo.

Lâm Cẩm Vân thở dài, thẳng thắn nói với Tưởng Lan: "Vậy tôi nói với một mình chị thôi đấy, chị biết là được rồi, đừng nói với mọi người trong nhà."

"Ừ."

Vì vậy, Lâm Cẩm Vân tóm tắt lại việc phát sinh lúc đi cắt lá dong sáng nay cho Tưởng Lan, bỏ bớt chuyện Cao Tư Tuệ muốn nhờ vả cô vì cảm thấy không cần thiết.

Tưởng Lan nghe xong cũng không có ý kiến gì, mà lại đứng dậy lấy lọ tinh dầu cúc vạn thọ trong túi đồ của mình, rồi ngồi cạnh Lâm Cẩm Vân, kéo cánh tay cô ra nhìn một chút: "Anh cô xuống tay cũng nặng thật, đau lắm phải không?"

Nàng vừa dứt lời đã rất tự nhiên xoa thuốc cho Lâm Cẩm Vân.

"Anh ấy không cố ý, cũng không đau mấy."

Tưởng Lan chăm chú nhìn cánh tay Lâm Cẩm Vân, nói: "Cô xem, chỗ này hơi xanh. Cô chịu đựng một chút, sẽ hơi đau đấy, nhưng nhất định phải xoa thì mới hết được. "


Nàng vừa nói vừa tăng thêm sức xoa vết bầm, bất giác lại hơi xê dịch về hướng Lâm Cẩm Vân.

Như vậy khiến Lâm Cẩm vân có cơ hội cẩn thận quan sát nàng. Ánh mắt bắt đầu từ vầng trán láng mịn của Tưởng Lan, rồi chuyển tới cặp lông mày thanh tú của nàng, hơi dừng lại rồi hướng xuống đôi mắt đang tập trung kia. Lâm Cẩm Vân bị đôi mắt xinh đẹp này thu hút, cẩn thận ngắm nhìn đôi con ngươi sâu thẳm và hai hàng mi dày cong vút trước mặt, trong lòng thầm cảm thán:

Hóa ra con ngươi nàng màu nâu sậm, đúng là đặc biệt.

Sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, Lâm Cẩm Vân mới thỏa mãn đưa ánh mắt về sống mũi cao cao của Tưởng Lan, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên nhớ tới cái mũi của mình vừa ngắn lại vừa tẹt, trong chốc lát hơi ủ rũ. Sự thiếu tự tin khiến cô không muốn nhìn sống mũi của người đang ngồi trước mặt mình nữa, mà trực tiếp nhìn về đôi môi nàng, cánh môi tuy không dày nhưng đầy đặn, sắc môi hồng hào, thật sự quyến rũ.

Người này làm sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?

Lâm Cẩm Vân âm thầm xúc động, lại nghĩ đến Tưởng Lan xinh đẹp như vậy đang giúp mình xoa xoa tay, trong lòng không hiểu sao lại thỏa mãn buột miệng thốt lên: "Lại còn ân cần như vậy."

"Cô Út nói gì thế?" Tưởng Lan nghe thấy Lâm Cẩm Vân lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ nội dung, liền ngẩng đầu lên hỏi cô.

"Khụ, không có gì." Lâm Cẩm Vân giật mình nhận ra mình lỡ đem suy nghĩ trong đầu nói ra, trong lòng hối hận muốn cào tường, nét mặt vội vàng giả vờ điềm tĩnh nói thêm: "Tôi nói là, chị có muốn nghỉ một chút không."

"Không cần, chỗ bầm cũng xoa tan bớt rồi, xoa thêm một lúc nữa là ổn."

Nói xong lại tăng thêm chút lực, Lâm Cẩm Vân cảm thấy vừa đau vừa hưởng thụ.

Sau khi chợp mắt buổi trưa, cả gia đình lại chia nhau ra làm việc, ba mẹ con Quách Xuân Lan đến trại vịt làm, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan - chị dâu em chồng hai người ở nhà phụ trách nấu cơm và trông nom Lâm Vĩ Khang.

Lâm Vĩ Khang sau khi ngủ trưa đã bình thường trở lại, đến cuối ngày cũng không có biểu hiện gì bất thường, điều này khiến Lâm Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vết thương trên cánh tay cô vẫn còn, vì vậy tối đó liền tìm một cái cớ, chạy sang nhà Chu Mai chơi rồi ở lại ăn cơm, đến tối lại cố tình trì hoãn một lúc mới về nhà, hoàn toàn tránh được tầm mắt người nhà.

Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân tỉnh dậy, đưa cánh tay ra nhìn một cái, vết bầm đã tan đi quá nửa, vết thương thoạt nhìn cũng mờ đi, trong lòng phấn chấn đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.

===

Tây Du Ký - Bầu trời tuổi thơ của 8X 9X ^^




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.