Không Bình Thường

Chương 18: C18: Mua xe



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: kaylin

Beta: sâu sugar

Sau khi về trường, cuộc sống của Lâm Cẩm Vân vô cùng bận rộn.

Đầu tiên, lần lượt diễn ra các cuộc hội nghị động viên toàn trường, toàn khối, các tổ chuyên môn; tiếp đến lại phải mau chóng viết kế hoạch dạy học cho năm mới và báo cáo giảng dạy của năm cũ; thật vất vả chịu đựng tới trước ngày Nhà Giáo* một ngày, lại bị trường học phân công đi giúp bố trí hội trường liên hoan của giáo viên.

*Ngày Nhà Giáo Trung Quốc: 10/9

Mười ngày cứ như vậy trôi qua trong chớp mắt, Lâm Cẩm Vân cũng không để ý thời gian, chỉ đến khi nhìn thấy cây bút máy Anh Hùng được phát vào ngày Nhà Giáo, mới ý thức được thời gian đã bước vào trung tuần tháng Chín, mà mình cũng đã rời nhà được nửa tháng.



Lại 1 huyền thoại:)))

Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn về nhà như thế này, lúc rảnh rỗi luôn muốn về nhà một chuyến. Nhưng trời không chiều lòng người, ngay lúc cô quyết định cuối tuần này về nhà, ngày thứ Năm trường học lại đưa ra thông báo: "Để phối hợp tổng điều tra dân số và điều tra phổ cập giáo dục, toàn bộ giáo viên cấp 2 cuối tuần này luân phiên trực ban."

Thông báo này hoàn toàn làm hỏng kế hoạch của Lâm Cẩm Vân, không còn cách nào khác đành lùi thời gian về nhà lại.

Chiều tối ngày Chủ Nhật, Lâm Cẩm Vân ăn cơm xong, trên đường trở về ký túc xá, trong lòng miên man suy nghĩ, đến nỗi không nghe thấy có người đang gọi mình ở phía trước.

Người kia cũng không nản lòng, thấy cô không để ý mình, chạy đến vỗ cô một cái, hô: "Cẩm Vân, nghĩ gì đó, gọi nãy giờ mà em không nghe."

"Ơ? Sao anh lại ở đây?"

Lâm Cẩm Vân nhìn Cao Tư Minh trước mặt, đầy kinh ngạc.

"À, anh mang gia cụ tới cho người ta."


Lâm Cẩm Vân thấy anh ta từ khu tập thể trường đi tới, liền hỏi:

"Gia cụ là mang tới nhà giáo viên sao?"

"Ừ, đúng rồi, hôm qua mới làm xong cái tủ kéo sáu ngăn, nhân lúc cuối tuần nên mang tới."

"Là giáo viên nào vậy?"

"Thầy Khâu, em biết không? Đầu hơi hói, đeo mắt kính gọng vàng, nghe nói là dạy vật lý, sống ở tầng ba tòa nhà kia."

Lâm Cẩm Vân nghĩ trong đầu, có thể không biết sao, đó là thầy chủ nhiệm cấp 3, thường xuyên lên tiếng trong nhiều buổi họp. Cô ngẫm nghĩ một chút liền đoán ra mối liên hệ ở đây, đơn giản là Cao Tư Tuệ lấy tay nghề của anh trai đi tạo ân tình, moi mấy bộ đề cho người được gọi là em họ kia.

"Không quen lắm, trường chúng tôi nhiều giáo viên. Chắc ông ấy dạy cấp 3."

"Ừ, Tư Tuệ cũng nói là ông ấy dạy cấp 3."

Quả nhiên. Lâm Cẩm Vân trong lòng thầm cảm thán Cao Tư Tuệ thật lươn lẹo, thủ đoạn vô biên, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng có thể móc nối được.

Cao Tư Minh đi theo sau Lâm Cẩm Vân, vừa vặn có thể thấy sườn mặt tĩnh lặng nhuộm màu nắng chiều của cô, có vẻ an tĩnh lại thêm chút văn nhã. Anh ta cảm thấy Lâm Cẩm Vân như vậy cực kỳ xinh đẹp, một mực đi theo sau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô.

Cao Tư Minh thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của Lâm Cẩm Vân, không dám quấy rầy cô, nhưng lại rất muốn cô có thể cùng anh ta nói chuyện, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng tìm được một đề tài.

"Đúng rồi, Cẩm Vân, ký túc xá của em còn thiếu đồ gì không? Anh làm cho em một cái, không lấy tiền đâu."

"Cảm ơn anh. Tôi không thiếu đồ dùng gì. Với lại sao có thể không lấy tiền, không thể vì là hàng xóm mà lợi dụng anh thế được."

"Đâu chỉ là hàng xóm, chúng ta còn cùng nhau lớn lên nữa. Ngay cả thầy Khâu kia, nể mặt mũi Tư Tuệ anh cũng chỉ lấy một túi trà coi như tiền công. Với quan hệ của hai chúng ta, sao có thể lấy tiền của em chứ."

Một túi trà có thể đổi lấy một cái tủ ngăn kéo, Cao Tư Tuệ thật đúng là có thể lợi dụng cả anh trai mình.


"Nếu không, anh đóng cho em hai cái ghế tựa nhỏ hoặc là một cái giá treo quần áo nhé? Đúng lúc bên kia anh còn thừa gỗ, không phiền gì, nửa ngày là có thể xong."

"Không không không, không cần, tôi thật sự không thiếu những thứ đó." Lâm Cẩm Vân thấy anh ta lại nhiệt tình hơn, vội vàng ngăn cái miệng đang tiếp tục lấy lòng của anh ta, cô nhìn thấy ký túc xá đã gần ngay trước mắt, vội vã nói: "Sắc trời cũng đã muộn, anh mau trở về đi, nếu không chuyến xe rời thành cuối cùng cũng đi mất."

"Không sao, anh đạp xe ba gác tới, sao có thể để cái tủ mới sơn trên xe buýt được, trên xe nhiều người nhiều vật, nhỡ may quệt vào xước xát thì coi như làm tốn công."

Lời này lại chạm tới lòng hiếu kỳ của Lâm Cẩm Vân: "Anh đạp xe tới? Từ nhà đạp tới trường mất bao lâu?"

"Anh đi mất hai tiếng, chở đồ phải đi chậm. Bây giờ xe không trở về chắc chỉ cần một tiếng rưỡi."

"Đạp xe chỉ mất một tiếng rưỡi thôi sao? Tôi ngồi xe cũng phải hơn hai tiếng."

"Haha, em gái ngốc ơi, xe buýt phải đi đường vòng, hơn nữa mỗi trạm lại dừng một chút, dĩ nhiên phải chậm hơn tự đạp xe rồi."

"Cũng đúng, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ."

Lâm Cẩm Vân lẩm bẩm. Cô đột nhiên muốn tự mình kiểm chứng lộ trình dự tính của Cao Tư Minh, liền không muốn nói chuyện thêm nữa, vội vã chào tạm biệt Cao Tư Minh chạy tới ký túc xá mượn xe đạp đi.

Có thể do cuối tuần, ký túc xá dường như trống một nửa, Lâm Cẩm Vân tìm mấy phòng cũng không mượn được xe, không phải là người không có ở đây thì cũng là xe đã cho người khác mượn. Thật ra có một nam đồng nghiệp dạy toán sẵn sàng cho mượn, nhưng lại liếc mắt đưa tình với cô, miệng niềm nở nói còn cần mẫn hơn Cao Tư Minh, trong lòng cô nổi lên chán ghét, quả quyết cự tuyệt ý tốt của người này, bụng đói kêu vang mà trở về ký túc xá.

Lâm Cẩm Vân cũng không gấp tới nhà ăn ăn cơm, vừa về tới ký túc xá liền lật sổ tiết kiệm của mình ra kiểm tra, nhìn thấy dãy số ở dưới cùng, nhất thời cảm thấy mình không giống giáo viên, ngược lại giống một học sinh nghèo hơn.

Từ sau khi đi làm, mỗi tháng Lâm Cẩm Vân đều gửi cho Quách Xuân Lan một khoản tiền chi tiêu trong nhà không nhỏ. Quách Xuân Lan ban đầu nhất định không nhận, sau đó tạm thời coi là dành của hồi môn cho con gái, cũng không từ chối nhận nữa. Lẩm Cẩm Vân bình thường không tiêu nhiều tiền, mỗi tháng nhận tiền lương đều đưa phần lớn cho mẹ cầm, giữ lại cho mình cũng không nhiều.

Lúc này cô bắt đầu lo lắng, tuy rằng tìm mẹ đòi tiền không phải không được, nhưng nhất định sẽ bị chất vấn lý do dùng tiền. Cô không muốn bị mẹ hỏi, vì vậy từ bỏ lựa chọn bất khả thi này.

Nhưng số tiền trong tay còn lâu mới đủ mua một chiếc xe đạp, vậy bây giờ phải làm sao? Hay là đi mượn tiền?

Có thể lắm chứ, xe chưa chắc đã mượn được, nhưng năm đồng mười đồng rất dễ mượn, tích tiểu thành đại, đến cuối cùng sẽ có thể mượn đủ tiền mua xe.


Lâm Cẩm Vân suy nghĩ một lát liền lập tức ngồi dậy từ trên giường, đi tới trước bàn vặn mở nắp cây bút máy Anh Hùng mới tinh, tìm tờ giấy liệt kê danh sách một số người sẵn sàng cho cô mượn tiền, lại tính toán dự trù số tiền muốn mượn, cuối cùng cầm tờ giấy rồng bay phượng múa nhìn một lúc, lúc này mới có chút hi vọng vui mừng.

Trong lòng cô vui sướng, kẹp tờ giấy vào trong quyển từ điển trên bàn, liếc nhìn đồng hồ báo thức, phát hiện không ngờ đã tới tám giờ, lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, vì vậy nhanh chân chạy ra cửa.

Bữa tối hôm đó, vì tiết kiệm tiền cô chỉ ăn một phần thức ăn chay, một cái màn thầu.

Lâm Cẩm Vân là người đã nói là làm, trưa ngày thứ Hai sau giờ học liền theo danh sách tìm mấy người mượn tiền. Hầu hết những người trong danh sách Lâm Cẩm Vân viết ra đều là đồng nghiệp cô có thể tin tưởng và thường xuyên lui tới, cho nên khi có đồng nghiệp hỏi cô mượn tiền làm gì, cô cũng không giấu giếm, nói thẳng là muốn mua xe đạp. Giáo viên bình thường tụ tập lại cũng thích tán gẫu, vì vậy không qua mấy ngày, tất cả giáo viên cấp 2 đều biết cô đang mượn tiền mua xe đạp.

Sau giờ học ngày thứ Năm, Lâm Cẩm Vân đang đi tới nhà ăn, có người đột nhiên từ phía sau chạy tới, vỗ vai cô một cái. Cô xoay người nhìn lại, ra là Hứa Tiểu Phong, người lúc đầu khi xếp ký túc xá với cô được nhà trường chú ý.

Cô cười chào hỏi anh ta, không nghĩ tới Hứa Tiểu Phong mở miệng liền hỏi: "Nghe nói cậu đang mượn tiền mua xe hả?"

"Đúng vậy, sao thế, cậu định mang chiếc xe kia bán cho tôi à?"

Lâm Cẩm Vân biết gần đây Hứa Tiểu Phong cũng vừa mới mua một chiếc xe đạp, bây giờ anh ta đổi thành mỗi ngày đap xe đi làm, cho nên tuyệt đối không thể nào mang xe bán lại cho cô, cô nói như vậy chẳng qua chỉ là trêu đùa.

"Cậu cũng biết tranh thủ quá nhỉ. Nhưng xe kia của tôi là loại 28 inch*, yên cao như vậy cậu có ngồi tới không?"

(*đường kính bánh xe)

"Ngồi không tới. Vậy cậu hỏi chuyện này làm gì? Muốn cho tôi mượn tiền sao?"

"Cậu thiếu à? Nếu cậu thiếu tám đồng mười đồng, thì có thể góp chút cho cậu. Nhưng tôi không phải tới cho cậu mượn tiền, tôi tới là muốn giúp cậu tiết kiệm tiền."

"Ý gì vậy?"

Lâm Cẩm Vân thấy anh ta cố ra vẻ thần bí, nghi ngờ nhìn anh.

Hứa Tiểu Phong thấy nhà ăn gần ngay trước mặt, lại úp úp mở mở, nói muốn vừa ăn cơm vừa bàn chuyện.

Bữa cơm này Lâm Cẩm Vân thu hoạch được rất nhiều điều.

Cô biết được hóa ra chiếc xe đạp của Hứa Tiểu Phong không phải là mua được từ đại lý cung ứng hay cửa hàng của nhà máy xe đạp, tất nhiên cũng không phải là chiếc xe đạp bị ăn cắp mà được mua từ một công nhân nhà máy với giá rẻ.


Hóa ra nhà máy xe đạp cũng có tỷ lệ lỗi, mỗi một linh kiện đều có thể có lỗi trong quá trình sản xuất. Ví dụ như độ cong tay lái không đạt, ống yên hơi ngắn, trục bánh xe có trọng lượng không đạt tiêu chuẩn, nan hoa không đủ độ cứng, vân vân. Nói tóm lại, chỉ cần là đồ mà máy móc làm ra, cũng đều không thể tránh khỏi những khuyết điểm và sản phẩm lỗi. Mà những linh kiện lỗi này nhà máy sẽ xếp chung lại, gom đủ số lượng nhất định rồi mới đem đi tiêu hủy hoặc là mang về lò nấu lại.

Nhưng mà xe đạp là món hàng bán chạy, vì vậy liền có công nhân chú ý đến những sản phẩm lỗi này.

Hứa Tiểu Phong có một người họ hàng trông giữ kho hàng của nhà máy xe đạp trong thành phố, gã ta là kẻ dám lợi dụng sơ hở. Tranh thủ lúc làm việc, gã lặng lẽ trốn ra ngoài mang theo những linh kiện lỗi này, rồi đem chúng ghép lại thành một chiếc xe đạp lỗi hoàn chỉnh.

Loại xe đạp lỗi này vì bẩm sinh đã kém chất lượng, ngồi lên có thể cảm nhận được vài vấn đề nhỏ, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến việc đi xe bình thường. Huống chi họ hàng của Hứa Tiểu Phong cũng bán giá rẻ, chỉ bằng một phần ba những chiếc xe xịn, vì vậy những người dù biết nguồn gốc cũng sẵn sàng bỏ tiền tìm gã ta mua xe.

Lâm Cẩm Vân nghe xong vô cùng động tâm, lập tức liền bảo Hứa Tiểu Phong sáng mai dẫn cô đi mua xe.

Hứa Tiểu Phong nhìn ra dáng vẻ kích động của cô, vội vàng nói: "Cô Lâm à, xin cô hãy bình tĩnh. Cái này tuy không phải xe ăn trộm, người nhà của tôi mang trở về số lượng lớn linh kiện lỗi thật ra cuối cùng cũng sẽ bị mang đi tiêu hủy. Nhưng suy cho cùng không được sự cho phép của nhà máy lại mang các linh kiện ghép thành xe, rồi còn mang đi mua bán, tóm lại là vi phạm nội quy. Cho nên loại xe lỗi này không thể bày bán công khai hơn nữa còn phải cẩn thận mà bán, nếu cô muốn mua, đến buổi tối hãy đi mua."

"Được. Tối thứ Bảy nhé? Cậu dẫn tôi qua đó một chuyến được không?"

Hứa Tiểu Phong thứ Bảy thường ở trong nhà, nhưng anh ta thấy Lâm Cẩm Vân vội vã muốn mua xe, cũng nguyện ý giúp cô, liền đồng ý.

Anh ta liếc nhìn bữa ăn giản đơn của Lâm Cẩm Vân, lại trêu ghẹo cô: "Cô giáo Lâm tiết kiệm thế này sao, tôi thấy cậu vì mua xe mà ăn uống kham khổ quá đấy."

Lâm Cẩm Vân biết anh ta đùa giỡn, dứt khoát hào phóng thừa nhận: "Ừ, tiếc là bây giờ không có bánh bột bắp, nếu không tôi cũng có thể gặm hết."

"Gặm vậy làm gì, bây giờ cậu có thể ăn thoải mái. Cậu mượn đủ tiền có thể mua hai chiếc xe, sao phải ủy khuất mình như vậy?"

"Không được, vẫn không thể ăn thoải mái, tôi đúng là muốn mua hai chiếc."

"Hả?" Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hứa Tiểu Phong, tò mò hỏi: "Một mình cậu đi hai chiếc xe hả? Cho dù rẻ cũng không thể mua như vậy nha, mới nghe qua trữ gạo, trữ vải bông, trữ trứng gà chứ chưa nghe qua trữ xe đạp bao giờ."

"Hahaha, chịu cậu luôn." Lâm Cẩm Vân bị anh ta trêu ghẹo đến cười khanh khách không ngừng, nói tiếp: "Tôi tích trữ xe đạp làm gì, chiếc kia dĩ nhiên là cho người khác đi. Cậu cũng đừng quan tâm, tóm lại cảm ơn cậu. Sau khi mua được xe, tôi mời cậu ăn cơm."

"Xác định là mời tôi ăn cơm?" Hứa Tiểu Phong cố ý liếc cô một cái, lại liếc nhìn đĩa thức ăn của cô, trêu chọc: "Không phải là mời tôi ăn chay chứ?"

"Haha, dĩ nhiên không phải, mời cậu ăn giò heo kho được chưa?"

"Được, nói phải giữ lời."

Sau đó hai người thống nhất thời gian địa điểm gặp mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.